Ôm nhau cả đêm, hai người đều ngủ rất ngon. Hôm nay Khúc Mặc Thương phải về công ty báo cáo, cùng đã ký hợp đồng thành công với Tập đoàn Thiên Hòa đồng nghĩa với việc công việc tiếp theo cũng sẽ được khởi động.
Cho nên sáng sớm hai người lái xe đi làm riêng, Khúc Mặc Thương đang lái xe, suy nghĩ xong liền lấy tai nghe bluetooth ra, đeo vào, gọi điện thoại: "Alo, Trần tiên sinh, tôi là Khúc Mặc Thương. Về chuyện tôi nhờ ngài tra thì tôi đã xem qua mail, tôi vẫn cần nói chuyện về tình hình cụ thể với ngài, đêm nay chúng ta có thể gặp mặt không?"
Sau khi cúp điện thoại, Khúc Mặc Thương khẽ thở dài, khi cô đến công ty lại gửi cho Lâm Thanh Hàm một tin nhắn: “Hôm nay có thể chị phải tăng ca, em ăn cơm trước đi, đừng chờ chị."
Tại cuộc họp hội đồng quản trị buổi sáng, Khúc Thịnh tập trung đề ra chuyện Khúc Mặc Thương cùng Thiên Hòa ký kết thành công, ông nhìn con gái mình đang ngồi đó, người luôn nghiêm túc trong mắt đều là ý cười: "Lần này Mặc Thương đã ký hợp đồng thành công với tập đoàn Thiên Hòa, có nghĩa là Thiên Thịnh đã bắt đầu nhập trú ở An Xa. An Xa là thành phố cốt lõi của miền Nam Trung Quốc, kế tiếp các chi nhánh ở miền Nam Trung Quốc đều có thể liên tục phát triển, đây là chuyện rất có ý nghĩa, chúc mừng."
Khúc Thịnh nhìn cô một cái: "Khi con đến đây có một số người tranh luận, còn có một số người không từ bỏ ý định, ở kia tung tin đồn. Một số cải cách chế độ trước kia của con cũng đã vi phạm vào lợi ích của bọn họ, cũng càng có lén lút chỉ trích con, vậy lần này cũng đủ để bọn họ câm miệng, sao lại không làm. Hơn nữa..." Khúc Mặc Thương dừng một chút: "Ba thực sự rất tự hào về con."
Khúc Mặc Thương sững sờ một lúc, sau đó cúi đầu nở nụ cười: "Cảm ơn ba."
"Mấy ngày nay đi công tác vất vả, cuối tuần về nhà nhờ dì Hoàng làm món ngon cho con bồi bổ thân thể."
"Ừm, có Thanh Hàm nên chúng ta bớt lo hơn rất nhiều, con ít tiếp xúc với khu vực này, sau này cần tìm hiểu thêm. Vừa vặn có Thanh Hàm, con có thể học hỏi thêm từ con bé."
Khúc Mặc Thương gật đầu: "Dạ, con hiểu rồi. Ba..."
Khúc Mặc Thương nhướng mày: "Hửm?"
Khúc Mặc Thương giống như vô tình nói: "Ba cảm thấy Thanh Hàm như thế nào?"
Khúc Thịnh nghĩ một lúc: "Đương nhiên là rất tốt, có năng lực lại có bản lĩnh, từa thái độ của con bé đối với chúng ta mà nói, tuy cuộc sống không như ý, nhưng trong lòng con bé vẫn coi trọng tình nghĩa, không bị cuộc sống đả kích sinh ra hối hận, rất hiếm có. Bất quá, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
Khúc Mặc Thương cười: "Không có gì, trước đó con có rủ em ấy đến nhà chúng ta nhiều một chút, em ấy nói sợ quấy rầy mọi người, chọc phiền ba, cho nên con mới hỏi."
Khúc Mặc Thương gật đầu: "Con hiểu rồi."
Sau khi Khúc Mặc Thương rời đi, Khúc Thịnh nhìn bóng lưng của con gái mình, nghĩ nghĩ, ông mơ hồ cảm thấy khi Khúc Mặc Thương nhắc đến Lâm Thanh Hàm, thần sắc cô có chút... Ông không nói nên lời, nhưng ông luôn cảm thấy quá mức thân mật. Giống như cô gái Xa gia kia, là bạn tốt của con gái mình từ thời sơ trung, nhưng khi Khúc Mặc Thương nhắc tới lại không có loại cảm giác này.
Khúc Thịnh nghĩ đến đây, cũng không nghĩ tới phương diện kia, cuối cùng bởi vì Lý Lãng bước vào mà suy nghĩ xoay chuyển.
Khúc Mặc Thương bước vào văn phòng, khẽ thở dài, cuối cùng cầm văn kiện trên bàn lên xem.
Buổi chiều tan tầm, cô nhìn địa điểm được gửi trên điện thoại, đó là một quán cà phê. Phân phó Trương Tiêu Quân sửa sang lại dữ liệu còn lại, lái xe đến gặp Trần Tường mà cô nhờ điều tra tung tích của Lâm Yên.
Theo an bài của hắn đi lên tầng 2. Khúc Mặc Thương nhìn nam nhân mặc tây trang đen đang ngồi đó, bước tới bắt tay hắn: “Xin chào, Trần tiên sinh.”
“Xin chào, Khúc tiểu thư, mời ngồi."
Nói xong, hắn lập tức lấy túi bên cạnh ra, đưa một xấp tư liệu: "Đây là thông tin của bà Lâm mà tôi tìm được. Năm đó sau khi rời khỏi Yến Kinh, bà ấy đến một thị trấn nhỏ tương đối hẻo lánh ở thành phố Tranh Huệ, là huyện thành nhỏ tương đối xa, nhưng ở nơi đó mấy ngày liền rời đi. Trong lúc đó đổi rất nhiều địa phương, cơ bản đều là làm việc vặt, hai năm trước, bà ấy đến một tiểu huyện thành Đồng An, huyện này là khu vực ở phía tây, rất nghèo khó, trở thành lão sư nhỏ ở một ngôi làng nhỏ tên là Phi Hồ Lĩnh, ở đó cho đến hôm nay."
Khúc Mặc Thương cau mày: "Huyện Đồng An? Cuộc sống của bà ấy thế nào?"
"Bà ấy ở làng đó rất tốt, rất được yêu mến, nghe nói tự bỏ vốn xây dựng trường học cùng dạy học cho trường, cho nên làng rất kính trọng bà ấy. Nơi đó tương đối nghèo, cuộc sống cũng không tính là dư dả, hơn nữa thân thể không tốt, thường xuyên sinh bệnh. À đúng rồi, biết ngài tương đối tquan tâm, tôi đã yêu cầu bên kia chụp một số bức ảnh ở đó, ngài có thể xem." Trần Tường nói, đưa ảnh cho Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương vội vàng cầm lên xem kỹ, khá nhiều ảnh, nhiều nhất chính là ảnh chụp cùng hài tử. Còn có đang ở trong lớp, nói chuyện phiếm với hài tử, còn có bà cúi xuống khâu những lỗ thủng trên quần của một cô bé ăn mặc cũ kỹ.
Bà già nua hơn sáu năm trước, nhưng thoạt nhìn tinh thần rất không tồi, cũng gầy đi rất nhiều.
Hầu hết những hài tử xung quanh bà đều mặc quần áo cũ kỹ, nhiều bộ quần áo bị giặt đến trắng bệch, có một số hài tử đều bị lộ ngón chân ra ngoài, bị ánh nắng chiếu đến thành màu đen, vây quanh Lâm Yên cười đến đơn thuần đáng yêu.
"Nơi này cách Yến Kinh bao xa?"
"Ngồi máy bay cùng cao tốc không xa, nhưng chỉ có thể đến trung tâm thành phố, sau đó đi xe buýt di chuyển đến thị trấn mất khoảng 5 giờ, không có xe khách, cho nên cần phải lái xe đến vùng quê, sau đó còn phải đi bộ hai tiếng trên đường núi xa xôi hẻo lánh cho nên lúc đó tôi tìm rất lâu, nếu không nhờ người ở thị trấn có quen biết bà ấy, chỉ sợ là còn không thể tìm thấy. ”Trần Tường thở dài, quá ẩn giấu nhiều chuyện, hắn không nghĩ ra người kia lại có một chút quan hệ với vị Khúc tổng trước mặt, nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được người kia lại chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc như vậy.
"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài. Phiền ngài gửi cho tôi địa chỉ cụ thể, tôi sẽ chuyển khoản thanh toán thù lao vào tài khoản của ngài sau." Khúc Mặc Thương đứng dậy chào tạm biệt Trần Tường. Ngồi trong xe nhìn tấm ảnh trên tay, Khúc Mặc Thương nhìn nữ nhân cười đến hòa ái, thấp giọng nói: "Dì Lâm, dì có bao giờ cô nghĩ đến Thanh Hàm không?"
Cô không thể hiểu, nhưng cô biết tính tình của Lâm Thanh Hàm, nàng có vẻ lãnh đạm nhưng lại tình cảm hơn ai hết, bao năm qua nàng không nhắc tới Lâm Yên, cũng không nói quan tâm tới bà. Nhưng Khúc Mặc Thương vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó Lâm Yên rời đi đã gây ra cho Lâm Thanh Hàm bao nhiêu thương tổn, nếu không tình cờ gặp nàng thì có lẽ nàng đã không có mặt trên cõi đời này... Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy mà cô vẫn sợ hãi.
Về đến nhà, Khúc Mặc Thương có chút không yên, vừa mở cửa đã thấy Lâm Thanh Hàm đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, thấy cô trở về liền đứng dậy cởϊ áσ khoác cho cô, đặt túi sang một bên: “Chị ăn cơm chưa?”
Khúc Mặc Thương sửng sốt, cô đã quên mất, Lâm Thanh Hàm thấy cô như vậy liền biết, cau mày oán trách nói: “Còn kêu Tôn Nhã nhìn chằm chằm em, em nghĩ cũng phải để trợ lý của chị nhìn chị, tăng ca liền không biết ăn cơm, đã 8 giờ rồi, đói không?"
Vừa nói nàng vừa đi vào bếp, chuẩn bị bật lửa nấu ăn, Khúc Mặc Thương giữ nàng lại: “Bữa tối em ăn gì, hâm nóng cho chị phần thừa là được rồi, đừng nấu."
Lâm Thanh Hàm hừ một tiếng: “Em không có đồ ăn thừa, chị bảo em ăn một mình."
Khúc Mặc Thương bật cười: "Giận hả?"
Lâm Thanh Hàm đeo tạp dề, lấy một cái trứng gà trong tủ lạnh, sau đó lấy cục bột hôm qua ra: "Nhìn em giống vô cớ gây rối sao?" Nàng rửa tay nhào bột, cầm chài bắt đầu cán bột. So với gập ghềnh của cô hôm qua, Lâm Thanh Hàm nhanh tay hơn rất nhiều.
Khúc Mặc Thương ở một bên nhìn, sau khi cắt xong mì, trong nồi đã có nước hầm xương, rõ ràng là Lâm Thanh Hàm hầm vào sáng sớm.
“Em sợ chị không ăn nên đã chuẩn bị canh cho chị, hiện tại vừa vặ nấu mỳ cho chị.” Lâm Thanh Hàm đặt mỳ xuống, nói.
Thấy nàng đang bận rộn ở nơi đó, Khúc Mặc Thương không nhịn được bước tới ôm nàng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Lâm Thanh Hàm sửng sốt: “Sao lại nói vậy?”
Khúc Mặc Thương cọ mặt nàng: “Không có gì, chị chỉ nghĩ như vậy thật tốt."
Lâm Thanh Hàm câu môi cười, không nói gì, Lâm Thanh Hàm ở một bên nhìn cô ăn mì, do dự một chút liền nhẹ giọng hỏi: "Mặc Thương, chị có tâm sự sao?"
Khúc Mặc Thương dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm, một lúc sau mới cẩn thận hỏi: “Thanh Hàm, em còn trách dì Lâm không?
Sắc mặc Lâm Thanh Hàm đột nhiên ngưng tụ, nàng rũ mắt, thanh âm cũng có chút đạm mạc: "Sao đột nhiên chị lại nhắc đến bà ấy?”
Khúc Mặc Thương không biết có nên nói với nàng hay không, khẽ thở dài, nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Hàm: "Thanh Hàm, chị chỉ muốn em không vướng bận quá khứ, mấy ngày nay em và chị tính toán rất nhiều chuyện sau này, nhưng chị đang nghĩ trong kế hoạch của em có dì Lâm hay không, chị vẫn luôn canh cánh trong lòng."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, không nói gì, một lúc lâu sau mới cúi đầu xuống: "Em không muốn nghĩ tới bà ấy. Em biết lúc trước là vì em, nhưng em vẫn không thể chấp nhận được, tôi luôn cảm thấy mình bị vứt bỏ. Mặc Thương, bà ấy không nói cho em biết, liền vứt bỏ em cho bọn họ. Bà ấy biết bọn họ không yêu thương em, bà ấy rõ ràng biết em cần bà ấy.”
Thanh âm của Lâm Thanh Hàm càng ngày càng thấp, thanh âm đều có chút run rẩy. Khúc Mặc Thương nghe vậy vô cùng đau lòng, cô đi qua nửa ngồi xổm trước mặt nành, ôm mặt nàng: "Chị biết, Thanh Hàm, chị đều biết. Cho nên chị sẽ không khuyên buông bỏ mọi thứ như vậy, chị chỉ muốn em sống vui vẻ không có tiếc nuối. Cho nên, hãy nói cho tôi biết, trái tim em nghĩ gì, giao phần còn lại cho chị, được không?"
Đôi mắt Lâm Thanh Hàm đỏ hoe, nàng cúi đầu nhìn người đầy mặt ôn nhu, thấp giọng nói: "Em... em rất nhớ bà ấy, Mặc Thương, dù có trách bà ấy nhưng em vẫn nhớ bà ấy. Có lẽ là ngoài chị ra, bà ấy là người nguyện ý yêu em nhất trên đời này."
Khúc Mặc Thương đứng dậy ôm lấy nàng: "Noai bậy, làm sao chỉ có hai người nguyện ý yêu em, chỉ là chị quá ích kỷ, không muốn những người đó yêu em hơn chị. Cho nên, khi chị đến, bọn họ chỉ có thể bị em quay lưng. Em còn nhớ cặp vợ chồng trên con phố kia không? Bọn họ thực sự yêu thương em. Còn có dì Hoàng vẫn luôn nhắc đến em, ba mẹ chị cũng cảm thấy em rất tốt."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, nín khóc mà cười: "Chị nói như vậy thật giống như rất nhiều a."
"Đó là đương nhiên, em không biết chị áp lực thế nào đâu, sợ có quá nhiều người thích em." Khúc Mặc Thương dỗ nàng, nhỏ giọng nói tiếp: "Nếu em nhớ bà ấy, chúng ta liền đi tìm bà ấy, được không?"
Lâm Thanh Hàm siết chặt ngón tay, Khúc Mặc Thương vỗ về nàng, nhẹ nhàng nói: "Không sao, có chị ở đây."
Mà ở Khổng gia, Chu Văn Kỳ và Chu Văn Xương lại đến Khổng gia ở. Lúc Chu Văn Kỳ đang nói chuyện phiếm với Chu Tư Cầm, giống như vô tình hỏi: "Hiện tại Thanh Hàm đều không về sao? Sao mấy lần rồi con không nhìn thấy."
Chu Tư Cầm hừ một tiếng: "Nó dọn ra ngoài ở rồi, từ nhỏ là nữ nhân kia nuôi lớn, lục thân không nhận với chúng ta. Tùy nó đi, nếu không cũng phiền lòng."
Chu Văn Kỳ cười: "Có lẽ bận công việc, hiện tại cô ấy ở Cảnh Thái chính là nói một không có hai, ba con với anh trai con cũng nghe theo lời cô ấy. Bất quá... Cô Cô, Thanh Hàm có bạn trai chưa?”