Sau khi Lâm Thanh Hàm ấn nghe tin nhắn thoại thì mặt liền đỏ bừng, vì lời này của Khúc Mặc Thương mà bách chuyển thiên hồi, thậm chí không thể khống chế nghĩ đến cảnh tượng mê người lúc hai người xích loã đối mặt với nhau, này không chỉ mặt, mà cả người đều nóng lên.
Nàng thầm mắng một câu, nàng thật sự không hiểu. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, tuy vị kia nhà nàng cùng nàng ở bên nhau đã nỗ lực loại bỏ cái tên muộn tao, nhưng trong xương vẫn là rất muộn tao.
Trắng trợn tán tỉnh như vậy ngược lại không thích hợp. Nàng mím môi, nàng cũng không chọc thủng, chỉ đứng dậy, mặc áo khoác vào, đơn giản thu thập gọn gàng xong, gửi tin nhắn đi: Không đứng đắn.
Khúc Mặc Thương nhìn bốn chữ cứng rắn này, giống như nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn vừa giận nhưng lại giả bộ lạnh lùng của Lâm Thanh Hàm, ý cười nơi khóe mắt càng sâu, tâm tình có chút cáu kỉnh ban đầu cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Điều lệ chế định này là phải làm, cô cần răn đe bọn họ một chút, ngày mai liền bắt đầu. Cầm tài liệu ném sang một bên, cô mở bản điện tử nhanh chóng nhập chú thích, xem qua từng thứ một.
Vốn định về nhà, bất quá trêu chọc khối băng nhà cô cảm thấy lên tinh thần hơn rất nhiều.
Bất tri bất giác đã chín giờ rưỡi, cô ngẩng đầu xoa xoa cổ, nhưng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cô kinh ngạc không biết muộn như vậy còn có người, cửa bị gõ ba tiếng. Quy quy củ củ gõ, khi thấy cô không có phản ứng lại gõ thêm ba tiếng nữa. Ban đầu Khúc Mặc Thương có chút cảnh giác, nhưng nghe đến đây liền bật cười, lập tức đứng dậy mở cửa.
Quả nhiên là khối băng nhà cô đang đứng bên ngoài, cô chưa kịp nói thì đối phương đã nhìn cô từ trên xuống dưới, đạm thanh nói: "Đây là ở nhà một mình, tắm xong nằm trên giường sao? Chị nói em hiểu, em hiểu cái gì?"
Ý cười trên mặt của Khúc Mặc Thương hơi cứng lại, xấu hổ sờ sờ chóp mũi: "Sao em đến đây muộn vậy?"
Lâm Thanh Hàm đứng ở cửa không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt ném ra một câu: "Bạn gái em nói ở nhà một mình, em không được chạy nhanh qua đây sao?"
Khúc Mặc Thương phụt bật cười: "Được, chị sai rồi, đừng căng mặt như vậy. Bất quá em tới công ty như vậy, ngộ nhỡ chị đã về thì em chạy lại đây cũng vô ích."
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm dịu đi, lấy đồ mang theo sau lưng: "Chạy vô ích cũng không sao, tốt xấu gì chị cũng về nhà. Nếu em không chạy đến, chị lại không ăn cơm, một mình ở nơi này tăng ca, không tốt."
Khúc Mặc Thương nhìn nàng vào dọn cơm đã mua ra, không thể diễn tả tư vị trong lòng, nhẹ nhàng bước tới từ phía sau ôm lấy người bận rộn: "Sao em lại săn sóc như vậy?"
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm nhu hòa, nắm tay cô xoay người lại, nhưng vẫn giả vờ lãnh đạm nói: “Chị đừng tưởng chị dính vào em thì em sẽ không tức giận, gạt em không nói, còn trêu chọc em.”
Khúc Mặc Thương chỉ cười, sau đó nhanh chóng hôn lên khóe môi nàng, cười nhìn Lâm Thanh Hàm. Lâm Thanh Hàm giống như không ngờ cô sẽ đột nhiên đánh lén mình, sau khi lấy lại tinh thần thì mặt trắng nõn không khống chế được mà đỏ lên, phấn nộn cực kỳ đáng yêu.
Lâm Thanh Hàm nhìn người dịu dàng tao nhã trước mặt, mím môi: “Sao chị không muộn tao như trước kia?”
Khúc Mặc Thương bật cười: “Em quá đáng yêu, chị không muộn tao được, không thích sao?”
Tai Lâm Thanh Hàm đỏ lên, Khúc Mặc Thương cho rằng nàng đang thẹn thùng, nhưng vừa định nói, Lâm Thanh Hàm đột nhiên tiến tới nắm lấy tay cô. Hai người lùi về phía sau hai bước dựa vào tường văn phòng, sau đó Lâm Thanh Hàm liền hôn tới.
Nụ hôn của nàng lúc đầu hơi gấp gáp, nhưng sau đó trở nên ôn nhu, Khúc Mặc Thương nhắm hai mắt tùy ý nàng hôn, giữa môi răng tràn ngập hương vị bạc hà, hẳn là vừa ăn kẹo cao su. Tư vị mát lạnh nhanh chóng bị nụ hôn rực lửa xua tan.
Hôm nay Khúc Mặc Thương phá lệ ngoan ngoãn, Lâm Thanh Hàm đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, dây dưa càng ngày càng sâu.
Hai người ở bên nhau chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ở bên nhau đã hơn một năm, nhưng loại thân mật như thế này có thể đếm được. Khúc Mặc Thương cảm thấy mình háo sắc, nhưng Lâm Thanh Hàm càng hận không thể cả ngày dán lên cô.
Không biết hôn bao lâu, ở bên tai là tiếng nước môi răng dây dưa cùng tiếng thở gấp gáp của hai người, bầu không khí ái muội đến không được. Khúc Mặc Thương cảm thấy nếu hôn nữa hẳn là cô không muốn ăn cơm, phỏng chừng là muốn gặp bắp cải trắng trước mặt.
Bất quá lúc này Lâm Thanh Hàm đã thối lui, nhìn hai má Khúc Mặc Thương ửng hồng thở hổn hển, yết hầu trượt mấy cái, sửa sang quần áo cho Khúc Mặc Thương: “Đã muộn rồi, chị ăn cơm trước đi.”
Khúc Mặc Thương liếm liếm môi: “Hô hấp của em càng ngày càng dài.”
Lâm Thanh Hàm liếc mắt nhìn cô một cái rồi lau đũa đưa cho Khúc Mặc Thương: “Mau ăn đi, muộn không tốt.”
Khúc Mặc Thương cười tủm tỉm ngồi xuống, Lâm Thanh Hàm mua ba món ăn kèm và một bát canh củ sen, mùi vị rất ngon, cô thực sự đói bụng, ăn rất thơm ngọt.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô ăn: "Hương vị thế nào? Vốn dĩ em muốn làm một ít, nhưng sợ quá muộn, cho nên em mua ở ngoài, nhìn không tồi, rất sạch sẽ."
Khúc Mặc Thương không trả lời, chỉ dùng đũa gắp lên củ sen giòn hầm đưa vào trong miệng Lâm Thanh Hàm: “Em nếm thử xem.”
Lâm Thanh Hàm dừng lại, mở miệng ăn, củ sen hầm rất đậm đà, vị mặn vừa miệng, hẳn là nươc canh cũng không tồi.
“Ngon.”
Khúc Mặc Thương gật đầu, thong thả ung dung ăn: “Đồ em mua cho chị đương nhiên là ngon, nhưng không ngon bằng đồ em làm.”
Khóe môi Lâm Thanh Hàm nở nụ cười: "Em phát hiện em nên đổi ghi chú của chị."
Khúc Mặc Thương có chút tò mò: "Đổi thành cái gì? Đúng rồi, trước đó em lưu tên chị là gì, cho chị xem được không?"
Lâm Thanh Hàm cũng không giấu giếm, giơ ra trước mặt cô: "Muộn Tao, bây giờ nên đổi thành Minh Tao."
Khúc Mặc Thương không nhịn được cười: "Nào có ai lưu tên bạn gái như vậy? Không phải nên là bảo bối, cục cưng sao?"
Lâm Thanh Hàm có chút bất lực: "Chị đứng đắn chút, ăn no chưa?"
Khúc Mặc Thương xoa bụng: "Ừm, chị no rồi."
"Còn muốn tăng ca không?" Lâm Thanh Hàm ngăn cản không cho cô dọn dẹp, cau mày hỏi.
“Không cần, lúc em tới chị chuẩn bị rời đi rồi.” Khúc Mặc Thương thu dọn tài liệu, nhìn Lâm Thanh Hàm thu dọn hộp cơm ra ngoài vứt rác.
Rửa tay xong, hai người tắt đèn văn phòng đi xuống lầu. Lâm Thanh Hàm lái xe tới, cô nhìn chiếc Mercedes Benz màu trắng đang đậu trong ga ra: “Em đưa chị về nhé?”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng: “Còn em, đưa chị về cũng về nhà sao?”
Lâm Thanh Hàm hơi rũ mắt, cười cười: “Ừm, ngủ ở nhà chị không thích hợp.”
Trong lòng Khúc Mặc Thương hụt hẫng, nhìn Lâm Thanh Hàm mở cửa xe, cô ngồi thắt dây an toàn, thấp giọng nói: “Ngày mai em đưa chị đi làm đi."
Lâm Thanh Hàm sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn cô, Khúc Mặc Thương vươn tay bóp mặt của nàng: "Ngốc, sao chị có thể để em một mình về nhà muộn như vậy, chị đã nói với bọn họ rồi, tối nay bận tăng ca, sẽ ở lại văn phòng."
Lâm Thanh Hàm cũng chưa chuyển đầu óc: "Chị nói lúc nào?"
"Lúc em đi vứt rác." Khúc Mặc Thương thấy nàng ngơ ngác mang theo vui vẻ, cô ngồi thẳng thân mình nhìn về phía trước, cố ý không nhìn nàng.
Trên mặt Lâm Thanh Hàm nở rộ ý cười, nhưng vội vàng thu liễm lại, đứng đắn nói: “Được, ngày mai em đưa chị đi làm.”
Xe chạy dưới trời chiều đến ổ nhỏ của nàng, ghế phó lái cũng không còn trống, người chiếm đầy trái tim nàng đang bên cạnh nàng, nguyên bản an tĩnh trong đêm cũng thêm phần ấm áp.
Trong phòng ngủ, đôi dép đặt trên giá giày ở cửa ra vào giờ đây được đặt trước giường cùng với đôi dép mà chủ nhân thường đi, ánh đèn trong phòng ngủ có chút ảm đạm, lặng lẽ phủ kín phòng ngủ. Trên giường tơ tằm có một góc chăn rũ ở mép giường, hơi hơi đong đưa, thỉnh thoảng tràn ra vài tiếng nỉ non khó nhịn.
Quần áo ở cuối giường rốt cục theo động tác này rơi xuống đất, vài sợi tóc đen ở đầu giường từ chăn bông lộ ra, sau đó một đôi tay xinh đẹp nắm lấy nhau, đè ở gối đầu, mà một cánh tay xinh đẹp trơn bóng khác duỗi ra, nắm chặt ga trải giường, có vẻ thập phần khó nhịn.
Mà khi động tác nhẹ nhàng có tiết tấu dần trở nên kịch liệt, chủ nhân của đôi tay kia giống như căng thẳng, các ngón tay siết chặt rồi lỏng lẻo, cuối cùng run rẩy gục xuống.
Người trong chăn hơi ngồi dậy, chăn cũng bị trượt xuống, lộ ra một mảnh vai lưng trần trụi xinh đẹp, trên đó có tóc đen tán loạn, da thịt trắng hồng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng. Sau khi ngồi thẳng dậy, nàng vươn tay kéo chăn bông trùm lấy người nằm dưới, sau đó nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi bên mặt cô, thấp giọng dỗ dành người còn đang có chút mê mang.
Khúc Mặc Thương hoãn thật lâu mới bắt đầu bình phục lại hô hấp, gương mắt nhiễm mị ý tinh xảo nhìn Lâm Thanh Hàm, khàn giọng nói: "Sao em học nhanh như vậy, càng ngày càng thêm lăn lộn."
Mặt Lâm Thanh Hàm đỏ lên, khẽ hừ một tiếng, “Là chị dạy tốt.” Dừng một chút, nàng mới cẩn thận hỏi: “Chị còn đau không?”
Khúc Mặc Thương cảm thấy ai chiếm thế thượng phong bao giờ cũng tự nhiên hơn. Ví dụ như hiện tại nàng hỏi vấn đề này liền cảm thấy rất xấu hổ. Đây cũng là lần thứ hai cô bị áp, lúc đầu còn hơi đau, nhưng rất nhanh đã bị người này tàn nhẫn lăn lộn.
“Cũng không phải em chưa trải qua, em nghĩ thế nào?”
Lâm Thanh Hàm ôm cô, muộn thanh cười: “Bất quá, hôm nay chị nói ngủ một mình chị sẽ… chẳng lẽ chị có thói quen khỏa thân ngủ sao?"
Khúc Mặc Thương trắng mắt liếc nàng một cái: "Không phải em không biết thói quen ngủ của chị, khi ngủ một mình chị luôn mặc tốt, nói khỏa thân ngủ..." Nói xong cô liếc mắt nhìn trạng thái hiện tại của hai người: "Rõ ràng là bị em dạy hư."
Lâm Thanh Hàm rất vô tội: "Rõ ràng là chị dạy hư em."
Hai người ôm nhau, cãi nhau như tiểu hài tử, sau đó cùng nhau thấp giọng nói những chuyện mình đã gặp, không biết tại sao lại quay lại vấn đề bố trí nội thất trong phòng. Khúc Mặc Thương im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: "Kỳ thực chị rất sợ tới nơi này."
Lâm Thanh Hàm sửng sốt một chút, sắc mặt hơi tái nhợt: “Sao chị lại nói vậy, em… nơi này không tốt sao?”
Khúc Mặc Thương nhìn vào mắt nàng, thần sắc trong mắt có chút ảm đạm: “Mỗi lần chị đến, lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, rời đi còn khó chịu hơn. Thanh Hàm, chị không muốn em sống ở đây một mình, chị bận, phải về bồi ba mẹ với dì Hoàng, vậy phải để em ở đây một mình, ở trong phòng rõ ràng có dấu vết của hai người.”
Vừa rồi khi bước vào nhà, cô cảm thấy rõ ràng trong mắt Lâm Thanh Hàm có ánh sáng, đó là vui vẻ nhỏ vụn. Nàng lấy dép cho cô, đưa cốc đánh răng cho cô, mọi thứ đều để dành riêng cho cô. Nhưng vào ngày thường, khi Lâm Thanh Hàm bận rộn một ngày trở về nhà, chờ nàng chỉ có một căn nhà trống.
Cho nên một chút vui vẻ này, tựa như một viên đá vụn bóp nát trong lòng cô, đau âm ỉ.
Lâm Thanh Hàm không nói gì, bởi vì đôi mắt của người yêu nàng đỏ hoe. Nàng chỉ ôm Khúc Mặc Thương, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Mặc Thương, chị đừng lúc nào cũng nghĩ em yếu ớt như vậy, quả thật, có chị ở đây em rất vui vẻ. Nhưng khi chị không ở bên cạnh, mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn thoại cho em, cũng sẽ gọi video với em. Tuy rất nhiều đêm chỉ có một mình, nhưng em chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Mặc dù em rất muốn mỗi ngày trở về đều có thể nhìn thấy chị, có thể làm bữa tối cho chị, bữa sáng cùng chị làm đồ ăn sáng rồi đi làm, nhưng em muốn nhiều hơn, tham lam nhiều hơn, cho nên hẳn là em trả giá cùng nhẫn nại."
Nói xong nàng nở nụ cười: "Hơn nữa, Mặc Thương, hiện tại em rất hạnh phúc. Chị chấp nhận em, đáp lại em, hiện tại chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, em không oán giận cũng không khổ sở, thật đấy."
Khúc Mặc Thương đau lòng cho thỏa mãn của nàng, thậm chí còn đau lòng nàng thanh tỉnh cùng ẩn nhẫn, cô biết tại sao Lâm Thanh Hàm không ngủ lại ở nhà cô. Cô nghĩ, trong mắt Lâm Thanh Hàm, việc bị Khúc Thịnh biết mối quan hệ của hai người khiến nàng sợ hãi hơn việc Khổng Ích Tường phát hiện, nhưng nàng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt cô.
Khúc Mặc Thương không biết phải nói thế nào để nàng có thể xua tan hoàn toàn nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng cô biết rõ không có đảm bảo nào có thể so sánh được một kết quả xác định, cho nên cô sẽ nỗ lực hơn một chút.
Ôm người vào trong ngực, Khúc Mặc Thương tràn đầy đau lòng hôn nàng. Khi bầu không khí trong phòng trở nên đặc sệt cùng ngọt ngào trở lại, Khúc Mặc Thương đưa tay chạm vào mặt dây chuyền trên cổ Lâm Thanh Hàm, mơ hồ nói: "Bắt được rồi, cộm đến chị."
Lâm Thanh Hàm không nghĩ nhiều, vươn tay cầm lấy mặt dây chuyền, chỉ là bị Khúc Mặc Thương cầm thật chặt, mơ mơ màng màng nhìn mặt dây chuyền trong bàn tay bị Khúc Mặc Thương lấy đi, cuối cùng chính là nàng hoàn toàn bị đốt lửa, cuốn vào một làn sóng đông cung khiến nàng muốn dừng mà dừng không được.
Không biết mình bị lăn lộn bao lâu, đến cuối cùng nàng trực tiếp đi vào giấc ngủ, trong mơ là mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của Khúc Mặc Thương.
Ngày hôm sau tỉnh dậy thì người bên cạnh đã không còn nữa. Nàng vội vàng ngồi dậy, lại nhìn thấy mảnh giấy trên đầu giường.
[Buổi sáng chị lâm thời có họp nên đi trước. Tối qua em quá mệt, chị đã hỏi Tôn Nhã, sáng nay em không có việc gì quan trọng nên liền tự chủ trương với cô ấy, tắt đồng hồ báo thức để em ngủ thêm]
Nhìn thấy cái này Lâm Thanh Hàm nhíu mày, quá mệt, cũng không biết là ai hại. Đáng trách, nàng định thay quần áo nhưng cúi đầu nhìn thấy cổ áo có thứ gì lóe lên, nàng cảm thấy có cái gì không đúng, lấy ra xem thì thấy đó là một sợi dây chuyền chứ không phải mặt dây chuyền ngọc bích lúc trước. Sợi dây chuyền bằng bạch kim cùng mặt dây chuyền hình trái tim tinh xảo, trên đó có đính một vài viên kim cương xung quanh, thủ công rất tinh xảo, lấp lánh đẹp mắt.
Nàng sững sờ hồi lâu mới để ý thấy trên tủ đầu giường có một chiếc hộp nhỏ, bên dưới có dòng chữ nhỏ: "Dây chuyền yêu thích của em ở bên trong, còn cái kia là quà mới của chị, chị cảm thấy nó hợp với em hơn, tối quá chị đã nhìn qua, rất đẹp."
Lâm Thanh Hàm nhìn sợi dây chuyền, mặt mày cong lên, nhưng cũng nhanh chóng cất đi. Hừ, rõ ràng là cố ý lăn lộn nàng, sau đó thừa dịp nàng đang ngủ, lén thay dây chuyền của nàng, bĩu môi như trẻ con, nàng ôm chăn lăn một vòng, sau đó đứng đắn gọi cho Tôn Nhã.
“Công ty có chuyện gì không?”
Tôn Nhã nhận được cuộc gọi của nàng liền cười đến vẻ mặt nhộn nhạo: “Lâm tổng ngài yên tâm, không có việc gì, Khúc tiểu… Khúc tổng đã nói qua, ngài có thể tiếp tục nghỉ ngơi, không có việc gì."
Nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay Khúc Mặc Thương gọi cho cô, "Thanh Hàm hơi mệt, nếu buổi sáng không có việc gì tôi muốn em ấy ngủ thêm một lát."
Thanh âm ôn nhu lại ngọt ngào, ai nha, Khúc tổng ôn nhu như vậy cư nhiên làm Lâm tổng bọn họ không thể rời giường, quả thực là kinh bạo a!
Lâm Thanh Hàm cau mày, lạnh lùng nói: “Ngưng tưởng tượng đi!”
Danh Sách Chương: