Sau khi nhớ lại chuyện này, Khúc Mặc Thương cảm thấy cả người đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, chẳng trách Lâm Thanh Hàm vừa rồi rất kỳ quái, tên ngốc này. Lúc trước cô vẫn nhớ rõ, còn định tổ chức sinh nhật cho nàng nhưng bận quá nên cô quên mất.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ bốn mươi. Suy nghĩ một chút, cô lập tức đưa ra quyết định, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý: "Tiêu Quân, giúp tôi đặt chuyến bay trở về Yến Kinh, đặt chuyến bay sớm nhất tối nay."
Trợ lý có chút ngốc: "Nhưng mà Khúc tổng, không phải ngày mai ký hợp đồng sao? Sao tối nay ngài lại trở về?
"Ừm, tôi có việc gấp muốn trở về, trước tiên cậu ở lại nơi này, thuận tiện mua vé máy bay về thành phố An Xa cho tôi, cậu an bài tốt thời gian đừng trì hoãn việc ký kết ngày mai."
Trương Tiêu Quân lập tức phản ứng lại, gật đầu: "Được, tôi sẽ thu xếp ngay, sau khi mua xong tôi sẽ gửi tin nhắn cho ngài."
Sau một lúc, tiểu trợ lý đã gửi tin nhắn đến, đồng thời cô cũng nhận được thông tin mua vé trên điện thoại. Hiện tại đã gần 6 giờ, trực tiếp chạy đến sân bay, đại khái lên máy bay là khoảng hai giờ sau, 8 tiếng rưỡi máy bay cất cánh, khi về đến nhà hẳn là đã hơn 10 giờ tối.
Suy nghĩ một hồi, cô gọi cho Xa Giai Di: “Alo, Giai Di.”
“Mặc Thương, như thế nào có thời gian gọi cho tớ vậy?” Xa Giai Di đang kéo Trần Dao đi mua sắm, nhận được cuộc gọi từ Khúc Mặc Thương lại nhịn không được trên chọc cô.
Khúc Mặc Thương khẽ cười: “Đương nhiên là có chuyện muốn phiền toái cậu rồi.”
“Chuyện gì?” Xa Giai Di có chút kỳ quái.
"Hiện tại cậu có thể giúp tớ mua một chiếc bánh tiramisu được không, không cần quá lớn. Tối nay khoảng 9h40 tớ sẽ có mặt ở sân bay Yến Kinh, đến lúc đó phiền cậu giúp tớ lấy bánh kem, tớ trực tiếp đến nhà cậu lấy."
Khúc Mặc Thương xoa lông mày: "Ừm, hiện tại tớ đang ở An Xa, gần đây tớ bận ký hợp đồng với Thiên Hòa, đã đi công tác năm ngày, tớ bận đến nỗi quên mất hôm nay là sinh nhật của em ấy."
"Cái gì? Cậu quên tiểu tức... cậu quên sinh nhật cậu ấy, hôm nay tớ không mời cậu ấy đi ăn, còn tưởng hai người các cậu muốn lãng mạn một chút, kết quả là cậu quên mất. Cậu xong rồi, xác định trở về liền quỳ ván giặt đồ.” Xa Giai Di vui sướng khi người gặp họa mà chế nhạo cô.
"Em ấy vừa gọi tới, cũng không nói cho tớ biết. Sau đó tớ mới nhớ ra, nhưng em ấy giống như có chút khổ sở. Là tớ không tốt, quá sơ suất. Vất vả cậu đi một chuyến, để bọn họ sớm làm xong, em ấy rất thích ăn Tiramisu, tốt nhất là có trái cây.” Khúc Mặc Thương càng nói càng cảm thấy áy náy, Xa Giai Di còn nhớ hôm nay là sinh nhật của Lâm Thanh Hàm, nhưng cô lại quên mất.
Xa Giai Di nghiêm túc lắng nghe, là người đứng ngoài xem, nàng có thể cảm nhận được thương tiếc của Khúc Mặc Thương, trong lòng thầm cảm thán người bạn tốt muộn tao của nàng thực sự yêu Lâm Thanh Hàm đến tận xương. Nghĩ đến lúc trước cô đã từ chối Lâm Thanh Hàm trốn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn khăng khăng một mực chọn Lâm Thanh Hàm.
Nhưng sau khi rời đi, giúp cô việc lặt vặt cũng không sao, còn phải bưng một mâm cẩu lương, Xa Giai Di có chút bực bội: "Khúc Tiểu Thương, cậu vừa phải thôi a. Cậu đều nhớ rõ mua bánh tiramisu cho cậu ấy, vậy tớ đây tuyết Mị Nương, chocolate mousse của tớ đâu?"
Khúc Mặc Thương bật cười: "Cậu muốn gì cũng được, tớ mời."
Xa Gai Di liếc nhìn Trần Dao: "Đi thôi, tớ muốn đi tiệm bánh ngọt một chút."
Trần Dao nghe không hiểu: “Ai vậy, Mặc Thương sao?”
“Ừm, sinh nhật bạn của cậu ấy không về được nên nhờ tớ đi mua bánh kem. Buổi tối cậu phải làm ca đêm, nếu không cậu về trước đi? Hôm nào chúng ta lại hẹn được không?”
“Ừ, được.” Trần Dao mỉm cười nhìn nàng rời đi, nhớ lại lúc đó bọn họ đang nói chuyện gì, chẳng lẽ Khúc Mặc Thương đang yêu đương? Bất quá cô không nghĩ nhiều, gần đây cô và bạn trai cãi nhau dữ dội, cảm khái một người đoan trang cẩn thận như Khúc Mặc Thương còn sẽ lãng mạn như vậy.
Khúc Mặc Thương an bài thỏa đáng, lập tức bảo trợ lý chuẩn bị văn kiện ngày mai cần mang, trực tiếp đến sân bay. Máy bay bay hơn một tiếng, cuối cùng đến sân bay Yến Kinh lúc 9 giờ 40 tối.
Cô xuống máy bay liền gọi cho Xa Giai Di: "Giai Di, tớ xuống máy bay rồi, lát nữa liền qua nhà cậu, đã chuẩn bị bánh kem chưa? Sao, cậu đang ở sân bay? Cậu ở đâu?"
Khúc Mặc Thương cơ hồ không mang theo cái gì, chỉ mang theo một túi nhỏ đựng giấy tờ tùy thân và văn kiện hợp đồng. Sau khi ra cửa sân bay, quả nhiên nhìn thấy Xa Giai Di, thấy Xa Giai Di ở đó vẫy tay chào, cô bật cười, trong lòng cực kỳ cảm động.
"Nhìn thấy tớ có phải rất cảm động hay không? Con gái xinh đẹp như cậu ở bên ngoài muộn như vậy, tớ cũng không dám để cậu đi một mình. Tớ đã mua bánh rồi, rất đẹp, bảo đảm vị kia nhà cậu vui chết luôn."
"Cảm ơn cậu, thật sự vất vả cậu rồi.” Khúc Mặc Thương thực sự cảm động, vươn tay nhẹ nhàng ôm nàng một chút.
Xa Giai Di còn có chút ngượng ngùng: "Cậu làm cái này làm tớ thụ sủng nhược kinh. Bất quá cậu đừng ôm loạn, để cậu ấy biết được lại muốn dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tớ a."
Khúc Mặc Thương cười nhẹ, Xa Giai Di trực tiếp đưa Khúc Mặc Thương về nhà mình, "Cậu lái xe tớ về đi, đừng bắt taxi."
"Vậy còn cậu?"
"Tớ mới mua xe, cậu lái đi, tối bắt taxi không dễ đâu."
Chào tạm biệt Xa Giai Di, Khúc Mặc Thương lập tức lái xe trở về, cô có chút buồn ngủ không khỏi dụi dụi mắt. Dọc theo đường về, căn bản không có nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy bánh kem bên cạnh, nghĩ đến người vẫn còn buồn lúc chiều, cô lại không nhịn được cười.
Lúc xe tới lầu đã là mười giờ rưỡi, Khúc Mặc Thương cau mày, đã muộn rồi, hẳn là không ăn quá nhiều bánh, không biết hôm nay Lâm Thanh Hàm có ăn cơm thêm hay không, cũng không biết có ăn mì trườg thọ hay không.
Tới cửa, cô không có gõ cửa, lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa, phòng khách tối om, hẳn là Lâm Thanh Hàm đang làm việc trong thư phòng.
Sau khi nhẹ nhàng thay dép, Khúc Mặc Thương muốn lặng lẽ đi qua gõ cửa, nhưng sau đó lại nghĩ đến làm Lâm Thanh Hàm sợ hãi, cho nên giơ tay bật đèn. Khi cô nhấn công tắc, cửa phòng thư phòng vang lên thanh âm, cửa phòng bị vặn mở, Lâm Thanh Hàm ăn mặc đơn giản đứng ở cửa phòng, bất động nhìn người tay vẫn chưa rút khỏi công tắc.
Cô vẫn mặc tây trang, trên tay cầm hộp bánh, khi nhìn nàng ánh mắt mang theo ý cười nhợt nhạt, nhưng khuôn mặt lại mệt mỏi cùng có chút phong trần. Lâm Thanh Hàm cảm thấy mắt mình có chút đau, cho nên ngu ngơ chỉ nhìn chằm chằm vào Khúc Mặc Thương mấy giờ trước đã nói với nàng là không thể về được.
Nhìn thấy nàng như vậy, trái tim Khúc Mặc Thương chua xót lại mềm mại, cô thu tay lại, mỉm cười: “Sao lại nhìn chị như vậy, ngốc?”
Lâm Thanh Hàm chớp chớp mắt, giọng mũi đều phát ra: “Sao chị lại trở về, không phải nói còn ký hợp đồng sao?"
Khúc Mặc Thương cười cười, đặt bánh kem xuống bàn, thấp giọng nói: "Bởi vì có một tên hỗn đản quên mất hôm nay là sinh nhật của bạn gái, em ấy có chút không vui cho nên cả đêm gấp rút trở về."
Lâm Thanh Hàm chịu đựng xúc động, ngẩng đầu nhìn cô: "Em không có nói không vui."
Khíc Mặc Thương không nói gì, chỉ vươn tay ôm người vào ngực: "Đồ ngốc, sao em không nói cho chị biết? Chị đã quên em nên tức giận, em nên sinh khí, phát giận với chị, chị liền nhớ ra ngay." Nói lại thấp thấp bổ sung: "Nếu không phải chị cúp điện thoại phát giác em có chút không đúng, nghĩ lại chị thật là đã quên. Là chị không tốt, trước đó rõ ràng là chị nhớ rõ, nhưng bận quá nên hồ đồ, về sau sẽ không như vậy nữa."
“Em không trách chị, thật.” Lâm Thanh Hàm ôm cô, nhắm mắt lại.
Khổ sở sao? Đương nhiên là khổ sở. Nhưng nàng thật sự không trách Khúc Mặc Thương, cô bận rộn quên mất là chuyện bình thường, nàng có thể hiểu được. Nhưng khi Xa Giai Di gửi lời chúc mừng sinh nhật nàng, nàng vẫn không ngừng chờ đợi Khúc Mặc Thương, bởi vì nàng nhận ra rất rõ ràng ngoài Khúc Mặc Thương ra, sẽ không có ai thực sự đặt nàng vào vị trí rất quan trọng, nếu cô không tổ chức sinh nhật cho nàng, chỉ sợ ngoại trừ Xa Giai Di ra, cũng không có ai sẽ gửi lời chúc mừng sinh nhật nàng.
Vốn tưởng tối cô sẽ về, nhưng khi gọi điện cho Khúc Mặc Thương, căn bản là cô không nhớ hôm nay là sinh nhật của nàng, lại không về kịp, nàng không khỏi cảm thấy mất mát.
Khúc Mặc Thương vẫn luôn rất ôn nhu: "Chị biết em không trách chị, nhưng làm em khổ sở là lỗi của chị, xin lỗi em."
Lâm Thanh Hàm chống tay lên người cô, nghiêm túc phản bác: "Em không có khổ sở."
“Phụt.” Khúc Mặc Thương nhìn vành mắt người yêu vẫn còn đỏ hoe, không nhịn được cười, lấy đầu ngón tay xoa nhẹ lên mắt nàng: “Được được được, em không có khổ sở. Nhưng chị còn không nhớ sinh nhật của em, em đều không khổ sở, không tức giận, vậy em có để bụng hay không?"
Cô đột nhiên tính trẻ con cau mày, làm cho Lâm Thanh Hàm có chút buồn cười, trợn mắt nhìn cô: "Miệng lưỡi trơn tru."
Khúc Mặc Thương thấy nàng cười, xoa đầu nàng kéo nàng vào trong ngực, thì thầm vào tai nàng, “Chúc mừng sinh nhật, Thanh Hàm.”
Lâm Thanh Hàm bị những lời này chọc trúng tim, không kìm được nước mắt. Nàng đơn giản đưa tay lau nước mắt: “Nếu chị đi dỗ nữ nhân khác, nhất định sẽ dỗ đến chuẩn.”
“Nói bậy, chị ngoại trừ có thể dỗ em, còn có thể dỗ ai nữa.” Khúc Mặc Thương ôm nàng, ngửi hương vị của nàng, khẽ cười.
Ôm một hồi lâu, cô mới buông Lâm Thanh Hàm ra, đi tới trước bàn, vỗ vỗ hộp: “Đoán xem chị mua bánh gì?”
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: “Đã muộn như vậy, bánh kem từ đâu ra vậy. Khẳng định là tùy tiện mua, chocolate sao?"
"Không phải."
"Mousse? Black Forest, Matcha Melaleuca?"
Khúc Mặc Thương cười, lắc đầu cho đến khi Lâm Thanh Hàm ra vẻ kinh hỉ nói: "Chẳng lẽ là Tiramisu?"
"Đoán đúng rồi!" Khúc Mặc Thương mở hộp bánh cho nàng xem. Kỳ thực trong lòng hai người đều hiểu rõ mà vẫn làm loại câu đố ấu trĩ như vậy.
Chiếc bánh mà Xa Giai Di đặt là chiếc bánh hình trái tim, bột cacao trên bánh tiramisu được trải đều trên mặt bánh, chính giữa được trang trí bằng hoa quả và chocolate trắng, là chúc mừng sinh nhật.
“Nhìn thật không tồi, nhưng đáng tiếc là buổi tối, calo bánh quá cao, ăn không tốt.”
Lâm Thanh Hàm nhìn chằm chằm bánh ngọt cười: “Chị ăn cùng em, muốn béo cũng là cùng nhau béo."
Khúc Mặc Thương cười một tiếng, tìm nến: "Là sinh nhật của em, em lớn nhất. Nhưng em phải thổi nến sau khi ước nguyện, lại cắt bánh."
Nhìn thấy cô cắm nến, mắt Lâm Thanh Hàm hơi câu lên: “Vậy phải có bài hát sinh nhật.”
Khúc Mặc Thương sững sờ, lẳng lặng lấy điện thoại ra: “Được, chị phát cho em nghe.”
“Em muốn chị hát.” Lâm Thanh Hàm nhìn thấy trên mặt cô có tia ngượng ngùng ửng hồng, không khỏi chơi xấu.
Khúc Mặc Thương không nói lời nào chỉ an tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau mới thỏa hiệp thắp nến: “Ai bảo chị quên sinh nhật của em.”
Nàng trầm giọng hát chúc mừng sinh nhật, Lâm Thanh Hàm nghe, nhấp môi cười, cuối cùng cũng hát xong, Khúc Mặc Thương vội vàng thúc giục nàng: “Không được cười, em ước nguyện đi, nghiêm túc chút.”
Thấy vậy, Lâm Thanh Hàm ngoan ngoãn nhắm mắt ước nguyện, Khúc Mặc Thương nhìn nụ cười trên mặt của nàng, đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn. Hôm nay cô thật sự rất mệt, nhưng khi trở về, nhìn thấy Lâm Thanh Hàm sắp khóc, nhìn nàng cười vui vẻ, cô cảm thấy như vậy cũng xứng đáng. Cô không thể tưởng tượng được nếu cô không về thì Lâm Thanh Hàm sẽ trải qua sinh nhật này như thế nào, có lẽ nàng không dễ bị tổn thương như cô nghĩ, nhưng tuyệt đối nàng sẽ không vui vẻ như vậy.
Lâm Thanh Hàm mở mắt thổi nến, đối mặt với ánh mắt ôn nhu của Khúc Mặc Thương, thế nhưng nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Em ước gì vậy?” Khúc Mặc Thương nhìn nàng, khẽ cười hỏi.
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: “Nói sẽ không linh nghiệm.”
“Vậy tiết lộ một chút, có chị không?”
Lâm Thanh Hàm khẽ hừ một tiếng: “Không có, ăn bánh đi.”
Khúc Mặc Thương cũng không hỏi nữa, lấy dao cắt bánh cho Lâm Thanh Hàm, cô vẫn đang mặc tây trang, khi đứng cắt bánh trông cô thập phần dịu dàng cùng xinh đẹp, Lâm Thanh Hàm nhìn cô không chớp mắt, khóe môi khẽ câu.
Ước nguyện của nàng có Khúc Mặc Thương không? Sao có thể không có, nàng biết Khúc Mặc Thương sẽ hiểu, nhưng nàng không nói là kể từ sinh nhật mười sáu tuổi, mọi ước nguyện của nàng là về Khúc Mặc Thương, cũng chỉ có Khúc Mặc Thương.