• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày tiếp theo, người ở lầu một vốn đã ổn định cũng bắt đầu phát sốt, lớp của Lâm Thanh Hàm cũng không ngoại lệ, mỗi ngày nhà trường đều phát cồn và giấm trắng để khử trùng trong phòng học, nhưng vẫn không ngăn chặn được sự lây lan của bệnh cúm.

Ngày đó ba người họ đang ăn cơm, Xa Giai Di cau mày nói, "Trường học nên sớm cho nghỉ học, đã có lớp toàn quân bị diệt rồi."

Lâm Thanh Hàm gật đầu, "Sớm một chút mới tốt, trong nhà ít người, không dễ lây nhiễm.”

Nàng đang ăn cơm, ánh mắt rơi vào trên người Khúc Mặc Thương có chút an tĩnh, đũa gắp vài cái rồi đặt xuống, ăn cũng chậm rì rì, giống như đồ ăn không ngon. Nhớ lại lúc cùng nhau xuống lầu tâm tình cũng không tốt, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng. Buông thìa trên tay xuống, nàng vội vàng hỏi Khúc Mặc Thương, “Có phải cậu có chút không thoải mái không?”

Khúc Mặc Thương sửng sốt một lúc: “Không có, chỉ là không thấy đói thôi.” 

Lo lắng trong mắt Lâm Thanh Hàm không lui, lại nhíu mày sờ trán Khúc Mặc Thương, lòng bàn tay có chút nóng, khác với nhiệt độ mà nàng đã từng sờ tới, trái tim lập tức nhảy lên: "Giai Di, Mặc Thương có chút nóng." 

Xa Giai Di nghe vậy, vội vàng đưa tay sờ trán Khúc Mặc Thương, lại sờ trán của mình: "Quả thực có chút nóng."

"Buổi sáng có đo nhiệt độ không? Có bệnh trạng gì không?"

"Có đo, 36,8 độ C, không có vấn đề gì." Đời trước Khúc Mặc Thương cũng không có sinh bệnh, cô cảm thấy lần này không đến mức sẽ bị lây nhiễm.

Lâm Thanh Hàm thất thần ăn cơm xong, nhanh chóng lôi kéo Khúc Mặc Thương đi đo nhiệt độ, chờ đến thời gian lấy ra nhìn thì thấy 38.3°C, lông mày liền nhíu chặt.

Trở về xin chủ nhiệm nghỉ phép, Lâm Thanh Hàm cùng Khúc Mặc Thương đến bệnh xá, bác sĩ kiểm tra lại nhiệt độ là 38,5°C.

Nhìn nhiệt kế, bác sĩ có chút mập mạp nói: "Gần đây bệnh cúm rất nghiêm trọng, trong tình trạng này cần phải truyền dịch."

Kỳ thực Khúc Mặc Thương không cảm thấy khó chịu, bằng không cũng sẽ không biết mình phát sốt, thấy năm sáu học sinh đang truyền dịch ở đó, Khúc Mặc Thương liền từ chối truyền dịch, bệnh xá của trường học nhỏ lại quá đông người, không khí không tốt nên cô xin phép về nhà trước.

Tuy bệnh cúm lần này không phải là đại dịch nhưng cũng là một đợt bùng phát, học sinh nào bị cảm cúm thì tốt nhất nên trở về để tránh lây nhiễm cho người khác.

Nhưng hiện tại không có ai ở nhà, Lâm Thanh Hàm không yên tâm Khúc Mặc Thương trở về một mình, nhưng thái độ của Khúc Mặc Thương rất kiên quyết: "Hai tiết toán buổi chiều là bài mới, không thể cúp học được, tôi không sao. Gần nhà có phòng khám, tôi sẽ đến khám bệnh."

Lâm Thanh Hàm luôn nghe lời, cho dù lần này có lo lắng cũng vẫn chịu đựng nhìn Khúc Mặc Thương đạp xe trở về, nhìn bóng dáng của cô, mím môi nghĩ thầm mình phải học đạp xe, nếu không liền có thể đưa Khúc Mặc Thương trở về, sau đó tự mình đi học.

Chiều nay, Lâm Thanh Hàm có chút bồn chồn không yên, trong tiết toán vẫn cố gắng nghe lão sư giảng bài. Đến tiết học ngữ văn cuối cùng, nàng không nhịn được nữa, làm cả một buổi chiều để trấn tĩnh tinh thần, lấy hết dũng khí đi gặp lão sư ngữ văn xin nghỉ.

Lão sư Ngữ Văn là một nữ lão sư rất có khí chất, bà dạy ngữ văn hai lớp đứng đầu, vừa lúc cũng là lão sư ngữ văn của Khúc Mặc Thương. Nghe Lâm Thanh Hàm nói xong, lại nhìn thần sắc căng chặt của nàng có chút khẩn trương, cười nói: "Hóa ra là em sống cùng Mặc Thương, có thể xin nghỉ, nhưng cần phải đến văn phòng chào hỏi chủ nhiệm Trần, còn có đi đường phải chú ý an toàn.”

Lâm Thanh Hàm hơi cúi đầu, “Cảm ơn lão sư.”

Sau đó có chút co quắp thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học.

Kể từ khi sống cùng Khúc Mặc Thương, tính cách trầm lặng cùng tự ti ban đầu của nàng dưới chỉ dẫn của cô đã được cải thiện rất nhiều, nhưng nàng có một loại sợ hãi trong xương khi đứng cùng lão sư. Chỉ có xin nghỉ phép đã hao phí rất nhiều dũng khí.

Từ văn phòng của chủ nhiệm lớp đi ra, thần sắc của nàng đã bình tĩnh lại không ít, nghĩ tới ngữ khí cùng biểu tình của lão sư vừa rồi, Lâm Thanh Hàm hít sâu một hơi, ánh mắt cũng sáng lên rất nhiều.

Khúc Mặc Thương không lừa nàng, có rất nhiều chuyện trước kia luôn cảm thấy khó khăn, như vậy xây dựng tinh thần khiến cho chính mình vạn phần khẩn trương, nhưng khi thực sự thu hết dũng khí bước ra một bước lại cảm thấy quá trình này không khó đến vậy, kết quả không hỏng bét đến vậy, hoài nghi cùng trách cứ cũng không xuất hiện, ngược lại còn cảm nhận được sự quan tâm của họ.

Thế giới này không bất kham như nàng tưởng tượng, bản thân nàng cũng không hỏng bét như nàng tưởng tượng.

Con người thật kỳ quái, bọn họ sẽ bị ác ý đâm trúng, trở nên co rúm mẫn cảm, cũng sẽ bị thiện ý nho nhỏ ủng hộ cùng khích lệ.

Lâm Thanh Hàm về tới tiểu khu, việc đầu tiên là đến phòng khám kiểm tra, Khúc Mặc Thương đã không còn ở đây. Tính thời gian có lẽ đã truyền dịch xong, nàng nghĩ nghĩ rồi cởi cặp sách, trên người vẫn còn mang theo hơn mười đồng tiền tiết kiệm được, nàng xoay người đi vào siêu thị.

Khi trở về nhà, nhẹ nhàng mở cửa, Lâm Thanh Hàm nhìn quanh một vòng, trong phòng khách không có ai. Nàng đặt những thứ trên tay vào bếp, nhẹ nhàng vặn nắm cửa phòng ngủ của Khúc Mặc Thương, chiếc giường phồng lên một đoàn, tựa hồ Khúc Mặc Thương đã ngủ rồi.

Cẩn thận đi tới, Lâm Thanh Hàm định đưa tay ra, nhưng nghĩ tới cái gì liền rụt tay lại. Rèm trong phòng bị kéo lại có chút tối, mơ hồ có thể nhìn thấy dung nhan đang ngủ của Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm nhìn cô chằm chằm một lúc, nhẹ nhàng cúi xuống, áp trán mình vào trán lộ ra của cô, ấm áp lại mát mẻ.

Đứng thẳng dậy, trong mắt Lâm Thanh Hàm mang theo ý cười, tựa hồ không còn sốt nữa. Nàng nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, sau đó bận rộn ở trong bếp. Nàng vừa đi mua cá về, căn bản buổi trưa Khúc Mặc Thương không có ăn gì, buổi chiều lại phát sốt, có thể ăn uống không được, nhưng sinh bệnh tiêu hao sức lực rất lớn, nàng phải làm món gì đó dễ tiêu hóa.

Dùng nồi hầm nấu cháo, nàng nghiêm túc xử lý cá, tuy trước đây cá là thứ xa xỉ đối với bọn họ, không ăn nhiều, cũng sẽ không xử lý tỉ mỉ như vậy, nhưng Lâm Thanh Hàm đã từng nhìn thấy người ta thái thịt cá.

Cá mua về đã được làm sẵn, nàng cẩn thận xẻ dọc đuôi cá để tách thịt cá ra khỏi xương, chuẩn bị cắt thì thấy xương gãy lộ ra, nàng tìm nhíp rút hết xương cá, lại nghiêng lưỡi dao cắt lát. Nhờ kỹ năng thái khoai của nàng mà những lát cá vừa mỏng lại vừa đều.

Thái thịt cá xong, gừng cắt thành sợi, dùng muối và rượu cẩn thận tẩm ướp, lại chần qua một nồi nước sôi, đặt ở kia để ráo. Khi Khúc Mặc Thương dậy hẳn là muốn uống nước ấm.

Hơn bốn mươi phút sau, cháo đã sôi vài lần, thấy hạt gạo đã chín cùng trong suốt, nàng cho cá lát và gừng bào sợi vào khuấy từ từ.

Cho một ít gia vị vào, bất quá hương vị mê người này trong chốc lát phiêu tán khắp nơi. Khúc Mặc Thương không biết đã dậy từ lúc nào, miệng khô khốc đứng dậy chuẩn bị lấy nước, nhìn thấy ấm trà bốc khói trên bàn, lại nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, cô bước tới thì thấy cô gái nhỏ vẫn đang mặc đồng phục học sinh đeo tạp dề, đang khuấy thứ gì ở đó.

Nhiệt khí bốc ra từ trong nồi, mùi thơm len lỏi nơi chóp mũi, buổi trưa Khúc Mặc Thương không ăn uống gì lúc này cảm thấy có chút thèm ăn.

Chỉ là, nha đầu này không nghe lời, trốn tiết chạy về, trong lòng oán trách nhưng trong mắt lại bất giác mang theo một nụ cười ấm áp. Nhướng mày, cô dựa vào cửa, đột nhiên nói: "Cậu cúp mấy tiết?"

Lâm Thanh Hàm bị dọa giật mình, giơ thìa lên vội vàng nhìn cô, sau khi hoàn hồn lại vươn một ngón tay, có chút ngập ngừng nói: "Một, một tiết ngữ văn. Tôi... cậu sinh bệnh, tôi không nghe vào."

Nàng vẫn còn không biết gì, cũng không cảm thấy lời nói của mình làm người cảm động đến mức nào, người nhỏ tuổi như nàng vào lúc bối rối luôn nói trắng ra ý nghĩ trong lòng mình.

Trái tim của Khúc Mặc Thương như bị lời nói của nàng chọc thủng, vừa chua xót vừa mềm mại, cũng không đành lòng trêu chọc nàng, chỉ nói: “Ngốc, cháo chín chưa, tôi cảm thấy hơi đói.”

Lâm Thanh Hàm liên tục đáp lại: “Chín rồi chín rồi.”

Nàng nhanh chóng tắt lửa, múc một bát cháo cá từ trong nồi ra, cháo đặc nhưng không dính, hạt gạo hoàn chỉnh, lát cá mềm mại.

Lâm Thanh Hàm phảng phất cảm thấy cô không thể làm gì được, nàng bưng cháo qua, cầm lấy thìa, nhìn cô đầy mong đợi: "Tôi nấu gần một tiếng rồi, lát cá nấu với rượu cùng gừng hẳn là không tanh, cậu nếm thử xem hương vị thế nào, cẩn thận bên trong có xương nhỏ."

Khúc Mặc Thương nghe xong, buồn cười nhìn nàng: "Cậu còn dong dài hơn cả dì Hoàng."

Lâm Thanh Hàm đỏ mặt, có chút ngượng ngùng cười một cái, sau đó ánh mắt mong đợi nhìn Khúc Mặc Thương.

Cháo rất mịn và dẻo, vị thơm ngon của cá hoàn mỹ hòa quyện vào gạo, mang theo mùi gừng, vị mặn nhẹ, vừa miệng, rất ngon.

Khúc Mặc Thương ăn hai ngụm, cháo còn hơi nóng, cô thè lưỡi nếm lát cá. Thịt cá rất mềm, cá tươi sau khi ướp không còn mùi tanh, thịt chắc, ăn ngon ngoài dự đoán. Hơn nữa, Khúc Mặc Thương cắn xuống, phát hiện xương nhỏ trong thịt cá cũng đã bị rút sạch, ai làm không cần nói cũng biết, sao có thể săn sóc như vậy.

Trong lòng có chút cảm khái, Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm đang mong chờ mình, híp mắt nói: “Rất ngon, thịt cá mềm, tay nghề của cậu rất tốt.”

Trong mắt Lâm Thanh Hàm lập tức trào ra tia sáng, vui vẻ nói: "Vậy cậu mau ăn đi, ăn xong tắm nước nóng rồi đi ngủ."

Khúc Mặc Thương không nghĩ tới Lâm Thanh Hàm lại chăm sóc người khác tốt như vậy, lúc cô ăn cháo nàng đã đun sẵn nước nóng, máy sưởi trong phòng tắm đã được nàng bật từ trước, bên trong rất ấm. Trong phòng ngủ của cô cũng được đặt một phích nước ấm và cốc nước, sợ ban đêm cô khát.

Thời điểm cô tắm rửa xong thì Lâm Yên cũng tan tầm trở về, nghe nói Khúc Mặc Thương bị bệnh cũng có chút sốt ruột. Đến tối đo nhiệt độ cho cô, phát hiện là 36,5 ° C mới nhẹ nhàng thở ra.

Uống thuốc xong, nhìn hai người một lớn một nhỏ dặn dò vài lần, đắp kín chăn cho cô mới tắt đèn rời đi, Khúc Mặc Thương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Cô đã không trải qua loại cảm giác ấm áp này nhiều năm. Không phải Tiêu Vân Anh không yêu thương cô, nhưng vì từ khi cô lên sơ trung thì bọn họ đã cùng nhau gây dựng sự nghiệp dốc sức làm, hai mẹ con hiếm khi có thời gian bên nhau như vậy. Trước kia cô bị bệnh đều là dì Hoàng chăm sóc cô, sau khi dì Hoàng đi rồi cô cũng chưa từng nói với bọn họ, bệnh nặng nhẹ đều một mình trải qua đến khi khỏi hẳn.

Khúc Mặc Thương ngủ rất nhanh nhưng ngủ không ngon, nửa mơ nửa tỉnh cảm thấy nóng khắp người. Nhưng đầu choáng váng đến lợi hại, hoàn toàn mở mắt không nổi, cả người như bị lửa đốt, trong lúc ngủ khó chịu đến cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK