• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Lâm Yên vẫn còn sưng đỏ, nghe cậu bé nói bà không nhịn được cười, đưa tay sờ sờ mặt cậu: "Không có a, vị tỷ tỷ này là con gái của lão sư, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia là bạn của con gái lão sư."

Mấy hài tử ríu rít thảo luận: "Oa, là Lâm tỷ tỷ a!"

“Không giống nha, tớ đã xem qua ảnh của Lâm tỷ tỷ rồi.”

"Tớ cũng đã xem, tớ cũng đã xem."

Từ trong miệng tiểu hài tử Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm cũng phát hiện trong mắt chúng, hai người đều không phải người xa lạ. Tại sao lại khônh xa lạ, trong lòng hai người đều rất rõ ràng.

Khi đám hài tử cuối cùng cũng dừng lại, tất cả đều nhìn về phía Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương: “Chào Lâm tỷ tỷ, chào tỷ tỷ xinh đẹp.”     

Xưng hô này khiến hai người bật cười, Khúc Mặc Thương tương đối hiền hòa ngồi xổm xuống nhìn một đám củ cải nhỏ: “Sao không gọi Lâm tỷ tỷ là tỷ tỷ xinh đẹp?”     


Cậu bé dẫn đầu đỏ mặt: “Bổ chị ấy là Lâm tỷ tỷ, chị… em không biết chị tên là gì.”     

Lúc này, một đứa nhỏ phía sau gọi: “Có phải là Khúc tỷ tỷ không ạ?”     

Khúc Mặc Thương có chút kinh ngạc: “Các em biệt họ của chị sao?”     

Câu hỏi của cô đã mở hộp trò chuyện cho đám hài tử: “Lão sư đã kể cho chúng ta nghe rất nhiều câu chuyện về Lâm tỷ tỷ và Khúc tỷ tỷ, chị và Lâm tỷ tỷ là bạn tốt, vậy nhất định là Khúc tỷ tỷ. Lão sư nói, Lâm tỷ tỷ và Khúc tỷ tỷ rất lợi hại, học rất giỏi.”     

Khúc Mặc Thương sửng sốt nhìn Lâm Yên, bà cười nói: "Con học giỏi, lúc trước dạy kèm Thanh Hàm mới có thể cho con bé thi vào trường trung học trực thuộc Yến Kinh, cho nên dì thường xuyên nói cho bọn nhỏ nghe về hai đứa."

Nói là vì khích lệ hài tử, kỳ thực là sau khi rời đo nhớ Lâm Thanh Hàm không chịu nổi, lại không biết nói với ai, một năm lại một năm, cơ hồ mỗi hài tử đều biết bà có một đứa con gái vô cùng ưu tú, cho nên những hài tử này đều biết một vị tỷ tỷ như vậy. Mà Khúc Mặc Thương, cơ hồ là người thay đổi Lâm Thanh Hàm, cũng thường thường xuất hiện trong miệng bà.


Lâm Thanh Hàm cúi đầu chịu đựng chua xót trong mắt, cúi người khẽ cười: "Lâm tỷ tỷ không lợi hại, là Khúc tỷ tỷ của các em lợi lại, trước kia chị học rất tệ, lão sư đều không dạy được, mà chị ấy lại có thể dạy được chị."

Mấy hài tử gãi gãi đầu, ngây ngô cười: "Vậy cũng thật lợi hại a."

Lâm Yên nhìn thấy hai người vẫn thân thiết như thuở còn đi học, ánh mắt tràn đầy vui sướng, mắt thấy thời gian không còn sớm, bà chuẩn bị đi nấu cơm thì cậu nhóc lúc nãy đi vòng ra sau cửa sổ nhỏ giọng nói: “Lão sư ơi, vừa rồi có người xấu trốn bên ngoài cửa sổ.”

Lâm Yên sửng sốt: “Nhất Thủy, người xấu cái gì?"

Nhất Thủy khoa tay múa chân nói: "Có một chú bọc rất kín mít, lén cầm một cái hộp đen đến cửa sổ, đang nghe lén mọi người nói chuyện. Bị con nhìn thấy liền bỏ chạy, con nhặt được cái này, là rơi khỏi người chú ấy."


Lâm Yên duỗi tay nhận lấy thứ Nhất Thủy đưa, nhìn thấy liền cau mày: "Đây là... điện thoại."

Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm cũng sửng sốt, sau đó nhìn cái này rõ ràng không phải là thứ mà làng Phi Hồ Lĩnh có được, nhíu chặt mày. Nhớ lại có khoảng thời gian trước cô luôn cảm thấy có cái gì không đúng, cảm giác như có ai đó đang nhìn hai người chằm chằm, trong lòng hơi trầm xuống.

Làng Phi Hồ Lĩnh về cơ bản không có người ngoài qua lại ngoại trừ người thân đến trong dịp Tết cùng lễ hội, lúc này đột nhiên có người theo hai người tới, còn trốn ở bên ngoài.

“Nhất Thủy, em nói người kia cầm một cái hộp đen, có phải là máy ảnh không?” Nhất Thủy chưa từng nhìn thấy máy ảnh thật, nhưng cậu đã từng xem qua tivi, vừa rồi bị dọa sợ nên nhất thời không tả được. Nghe Khúc Mặc Thương hỏi, cậu lập tức nghĩ tới, gật đầu lia lịa: “Dạ, chú ấy cầm máy ảnh, hướng vào bên trong, chú ấy chụp ảnh.”
Khúc Mặc Thương cầm điện thoại, ra hiệu với Lâm Thanh Hàm, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa. Lâm Yến cũng cảm giác được có cái gì không đúng, có chút lo lắng: "Hàm Nhi, có chuyện gì, hắn tới đây tìm hai đứa sao?"

Tromg đầu Lâm Thanh Hàm nhanh chóng tính toán một vòng, liền lắc đầu: “Con cũng chưa biết, nhưng là xác định có người theo dõi chúng ta, chắc chắn không phải là vì muốn làm bạn với con.”

Một lúc sau, Khúc Mặc Thương quay lại, nghiêm túc nói: "Chị đã gọi điện nhờ bên kia kiểm tra, điện thoại này có thể mở khóa, nhưng hiện tại không có điều kiện, hơn nữa nếu có thể theo tới nơi này, khẳng định không phải là chuyện nhỏ, chờ anh ta phát hiện điện thoại bị mất, chỉ sợ cái gì cũng đều không có.”

Trong lòng Lâm Thanh Hàm có một ngọn lửa yếu ớt thiêu đốt, mặc dù nàng và Khúc Mặc Thương đều có địa vị, nhưng hai người không dính líu đến hắc đạo cũng không vi phạm pháp luật, ngay cả khi có người có ý định xấu thì cũng sẽ không áp dụng phương thức này. Hơn nữa lại theo tới làng Phi Hồ Lĩnh, chỉ duy nhất là đối phương không đơn thuần theo dõi nàng, mà là phát hiện ra dấu hiệu nào đó mới muốn tra cho tới cùng.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại chỉ có hai chuyện cần giấu, thứ nhất, nàng và Trần Quảng Mạc đã thành lập công ty riêng ở bên ngoài, thứ hai chính là nàng cùng Khúc Mặc Thương ở bên nhau. Nếu là chuyện đầu tiên, vậy sau khi nàng rời khỏi Yến Kinh, đối phương không nên phái người theo dõi nàng, mà nên nhìn chằm chằm vào Trần Quảng Mạc. Nếu xa ngàn dặm tới nơi này, vậy nhất định là hướng về phía Khúc Mặc Thương.

Sắc mặt ảm đạm xuống, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhìn Nhất Thủy: “Nhất Thủy, em nhặc được cái này ở đâu?”

Nhất Thủy bị hơ thở lạnh băng trên người nàng làm cho sợ hãi, lập tức không nói nên lời, Khúc Mặc Thương vội vàng vỗ về Lâm Thanh Hàm, cười nói với Nhất Thủy: “Lâm tỷ tỷ là sinh người xấu khí, đừng sợ, đưa tỷ tỷ đến đó được không?”
Nhất Thủy vội vàng gật đầu, Khúc Mặc Thương ngăn một đám người đi qua, mà là mở cửa sổ cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai mới mang Nhất Thủy đi ra phía sau phòng. Trường học rất cũ nát, không có tường ngăn cách nên phía sau trường ngoại trừ có một con mương nhỏ thì chính là một con đường núi.

Theo vị trí Nhất Thủy chỉ, Khúc Mặc Thương nhìn thấy dấu vết của cỏ khô bị giẫm lên, cô nghĩ nghĩ liền hơi cúi thấp người xuống, dọc theo dấu vết đi về phía trước, đưa điện thoại về phía trước một chút rồi đặt vào trong bụi cỏ, phần viền của điện thoại màu trắng bạc lộ ra ngoài.

Sau khi làm xong việc này, cô lặng lẽ quay trở lại thương lượng với Lâm Yên có thể nhờ dân làng hỗ trợ hay không. Tình hình hiện tại là tuy cô không mở khóa điện thọau được, nhưng có lẽ đối phương cũng không thể nhanh chóng xóa nội dung trong điện thoại, cô dám cược đối phương sẽ quay lại tìm điện thoại. Nếu không quay lại thì chắc chắn đã chuẩn bị xóa thông tin điện thoại rồi bỏ chạy.
Cho nên, chỉ cần tìm người canh giữ con đường duy nhất ra khỏi làng, khẳng định là không thể chạy thoát. Lâm Yên lập tức mang vài hài tử trở về làng, thấy một số người nói trường học có trộm, hơn nữa hoài nghi là kẻ trộm đã theo đoàn người Lâm Thanh Hàm vào làng.

Dân làng thuần phác, nghe nói có người đánh chủ ý vào quý nhân quyên góp, lập tức hợp tác. Hai người bí mật ẩn nấp, canh giữ nơi người nọ chạy trốn, những người khác chào hỏi người trong thôn, cũng phái người ngồi xổm ở đó.

Trời chiều tối sầm lại, cổng làng không còn ai, làng Phi Hồ Lĩnh rất dốc, ngoại trừ đường bên phải thì không ai dám leo núi, huống chi là một người không quen điều kiện đường xá, cho nên mấy người Khúc Mặc Thương chắc chắn người nọ chưa rời đi.

Lâm Yên lên lớp như thường lệ, trong khi đó Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm ở trong phòng, sau khi tan lớp, học sinh của trường được ba người dẫn dắt, đóng cửa chính và cửa sổ, trở về làng dọc theo lối mòn.
Tiếng hài tử dần dần truyền xa, vốn dĩ Tiết Thanh Sơn không thấy có cái gì khác thường, cuối cùng vẫn lẻn về dưới tán cây, trong lòng hắn rất sốt ruột, lúc đó liền chạy đi, đứa nhỏ kia có động tĩnh gì hắn cũng không biết, sau đó không có người lớn nào tìm hắn, làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vẫn còn có chút hoảng hốt, vốn dĩ chụp ảnh xong liền chuẩn bị lấy điện thoại ra hỏi Chu Văn Kỳ, tin tức mẹ ruột của Lâm Thanh Hàm đang ở vùng quê Đồng Hương có ích gì không, hắn có thể trở về chưa. Hắn hít một hơi thật sâu sờ túi thì phát hiện bị mất điện thoại, cả người lập tức toát mồ hôi lạnh.

Mà mà hắn là thám tử tư nên vẫn có chuẩn bị, lấy một chiếc điện thoại dự phòng nhưng đột nhiên không có tín hiệu, một tin nhắn WeChat gửi cũng nửa ngày, nếu không phải không nhận thấy trong làng có khác thường thì hắn đã trực tiếp chạy trốn.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn đoán đứa nhỏ kia không nói quá nhiều, hơn nữa hẳn là điện thoại bị rơi trong lúc chạy, cho nên chờ trời tối, hắn bật đèn điện thoại lên, che ánh đèn, đi dọc theo con đường ban ngày hắn đi qua để tìm.

Vì sợ kinh độnh đến người khác nên hắn nhìn xung quanh để đảm bảo mình không bị phát hiện, lui ra phía sau ánh đèn, điện thoại phản quang xuất hiện ở bụi cỏ, an an tĩnh tĩnh nằm nghiêng, làm Tiết Thanh Sơn tự cười trong lòng, sau đó cười duỗi tay ra đồng thời cứng đờ trong chốc lát, còn chưa kịp phản ứng đã bị hai người xông ra ngoài đẩy ngã.

“A—”

Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ xa truyền đến, tràn đầy kinh sợ, đổi lại cũng trút bỏ tâm tình căng thẳng, đột nhiên có hai người nhảy ra khỏi bụi cỏ, đều sẽ dọa tới lá gan.
Ban đêm trong nhà lão bí thư, Tiết Thanh Sơn cơ hồ bị người lôi kéo vào đại sảnh, hai người nông dân đè hắn xuống đất, bộ dáng rất thê thảm.

Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm cũng không ngờ lại dữ dội như vậy, đi qua ngồi xổm trước mặt hắn: “Chú Trần, Chú Lý, trước tiên buông anh ta ra đi.”

Nghe xong lời này, hai người buông tay ra, Tiết Thanh Sơn xoa xoa cánh tay thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn thấy hai người Lâm Thanh Hàm đột nhiên ngậm miệng không nói lời nào, trong lòng muốn khóc không ra nước mắt.

“Anh không định nói cho tôi biết, anh tới đâu làm gì sao?”

Tiết Thanh Sơn trợn mắt giận dữ nói: “Các người… các người đây là phạm pháp!”

Khúc Mặc Thương cười nhạo một tiếng, cầm lấy máy ảnh, lật xem ảnh bên trong, lạnh lùng nói: "Chúng tôi phạm pháp, vậy anh lén lút theo dõi chụp lén chúng tôi thì tính là cái gì?"
Nói xong, cô đứng lên nói với mấy người trong phòng, "Ngô bí thư, vài vị thôn dân, người này đi theo chúng tôi vào làng, cũng không phải là để ăn trộm, tôi muốn hỏi anh anh xem anh ta muốn làm gì."

"Ừm, bất quá hai người đều là con gái, tôi không yên tâm. Trước tiên trói hắn lại đi, nếu hắn không nói liền trực tiếp đưa hắn đến đồn cảnh sát."

Khúc Mặc Thương gật gật đầu, khi bọn họ rời đi, Lâm Thanh Hàm dời ghế đẩu ngồi ở trước mặt hắn, mặt vô biểu tình nhìn Tiết Thanh Sơn, trên người tràn đầy hỏa khí: "Anh có cảm thấy ngày mai nên đưa anh đến đồn cảnh sát không, cũng không tệ đi?"

Tiết Thanh Sơn không nói gì, Lâm Thanh Hàm tiếp tục cười lạnh một tiếng: "Các người làm ăn hẳn là cũng biết chính mình có bao nhiêu tao hận. Tương tự như vậy, nếu như bị bắt tại chỗ, hậu quả sẽ thế nào, nhất định không phải là đi vào đồn cảnh sát là có thể giải quyết. Nói đi, là Chu Bác Thao, hay Chu Văn Kỳ mời anh đến?"
Vốn dĩ Tiết Thanh Sơn định cắn răng không nói, nhưng khi nghe thấy tên cố chủ mình, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trong mắt Lâm Thanh Hàm có chút trào phúng: “Ông ấy kêu anh đi theo tôi tra cái gì?”

Tiết Thanh Sơn quay đầu đi không nói lời nào, trong lòng lại là đánh trống, lần này xem như hắn hoàn toàn bị đánh bầm dập.

Khúc Mặc Thương thấy hắn không chịu nói, khẽ cười: "Tôi biết anh có đạo đức nghề nghiệp, theo quy định không được phép tiết lộ thông tin của cố chủ, nhưng điện thoại cùng tùy thân của anh đều ở đây, cởi bỏ chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, anh và Chu Văn Kỳ có nói chuyện thì chúng ta sẽ biết cô ta kêu anh làm gì. Đến lúc đó, dù amh có nói hay không thì kết quả cũng như nhau, chúng tôi không muốn khó anh, nhưng nếu anh cứng đầu ngậm miệng, vậy rất xin lỗi, tôi đối đãi với bạn bè sẽ toàn tâm toàn ý, nhưng đối với kẻ thù, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay một phân. Anh có thể không quan tâm, nhưng Tiết đại thám tử, bạn bè thân nhân của anh, anh sẽ không quan tâm sao?"
Biểu tình của Tiết Thanh Sơn thay đổi, lo lắng nói: "Cô có ý gì?"

"À, anh có thể tra được tin tức của chúng tôi, tôi kêu người tra anh không phải càng dễ dàng hơn sao? Hơn nữa tôi cũng là doanh nhân, biết sinh ý khó làm, tôi muốn được thứ gì thì nhất định sẽ đưa ra giá cả hợp lý, tôi có thể hợp tác để anh hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa thù lao còn phần cao hơn cô ta."

Tiết Thanh Sơn ngồi bệt xuống đất, trong lòng vô số lần hối hận nhận đơn này, thậm chí hối hận đã tới đây.

“Cô muốn biết cái gì?”

“Anh biết bao nhiêu, cùng với Chu Văn Kỳ đã biết bao nhiêu, cô ta muốn biết cái gì.”

Sau một hồi vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Tiết Thanh Sơn đã nói ra tất cả. Sau khi đi ra, Lâm Thanh Hàm thấp giọng hỏi cô: “Sáng nay chị kêu người đi tra, hiện tại đã có kết quả rồi sao?”
Khúc Mặc Thương cười: “Nào có thể nhanh như vậy.”

“Vậy sao chị biết anh ta họ Tiết?” Lâm Thanh Hàm kinh ngạc nhìn cô.

Khúc Mặc Thương ho nhẹ, bí mật nói: “Hắn có dán nhãn trên máy ảnh.”

Lâm Thanh: ... Tiết Thanh Sơn đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK