• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Lâm Thanh Hàm đưa Khúc Mặc Thương đi làm, sau đó lái xe trở về công ty.

Trước khi xuống xe, Lâm Thanh Hàm hỏi cô: “Hôm nay có bận không?”

Khúc Mặc Thương cau mày, có chút ai oán: “Bận.”

Lâm Thanh Hàm bật cười: “Vậy lại phải tăng ca sao?”

Khúc Mặc Thương suy nghĩ một chút: “Có thể là vậy.“

"Vậy em tới đón chị, nếu không quá muộn, buổi tối em mua chút rau, chị muốn ăn gì em mang tới đây.” Thần sắc Lâm Thanh Hàm ôn hòa, đối mặt với Khúc Mặc Thương thì nàng luôn có thể lấy ra toàn bộ ôn nhu cùng nhẫn nại.

Khúc Mặc Thương lắc đầu, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc: "Em không có nhiều thời gian rảnh, tan tầm liền về nhà chờ chị đi, chị làm xong sẽ trở về. Tối qua chị nói đùa đấy, từ nhà đến đây mất hơn ba mươi phút, em về nhà nấu cơm tới đây sẽ mệt.” Vừa nói, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, theo bản năng hỏi: “Lúc trước em mua phòng có phải là chọn vị trí không? Cố ý mua nơi đó sao?"

Khúc Mặc Thương phát hiện ra một vấn đề, từ nhà đến Thiên Thịnh và Cảnh Thái căn bản đều không xa, chỉ trong vòng hai mươi ba phút.

Lâm Thanh Hàm sửng sốt một chút, sau đó quay đầu đi: “Không có, tùy ý chọn.”

Động tác này rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi, Khúc Mặc Thương vừa tức giận vừa buồn cười, vươn tay bóp bóp mặt nàng: "Căn hộ này là mua trước khi xuất ngoại, em đã sớm tính toán bắt cóc chị tới nơi này." 

Lâm Thanh Hàm cúi đầu đỏ mặt tía tai, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cô, cười cười: "Em thừa nhận, cho dù năm đó chị từ chối em, sau đó ra nước ngoài. Em vẫn đang tính toán làm cách nào theo đuổi được chị, lúc đó em nghĩ, trừ khi chị kết hôn, nếu không em tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

Khúc Mặc Thương nhìn nàng, trái tim khẽ nhói lên: "Ngốc." 

Ánh mắt Lâm Thanh Hàm sáng quắc nhìn cô, sau đó mới nghiêm túc nói, "Khúc Mặc Thương, em cảm thấy đời này quyết định đúng đắn nhất mà em đã làm chính là theo đuổi chị."

Khúc Mặc Thương nhìn nàng, sau đó nghiêng người hôn lên môi nàng, chỉ đơn giản chạm vào, quay đầu lại cười: "Ngọt thật, quả nhiên là ăn đường."

Cô nói xong thì chuẩn bị xuống xe, vừa định mở cửa xe lại quay đầu nói với nàng: "Tối nay đừng tới đón chị, chị tự lái xe về, nếu không em chạy hai đầu sẽ mệt."

“Được.” Lâm Thanh Hàm sợ bị thu hút lực chú ý, cũng không xuống xe mà chỉ nhìn Khúc Mặc Thương rời đi. Khúc Mặc Thương vừa bước đến cửa tòa nhà thì gặp Mạnh Gia Hòa: “Khúc tổng, chào buổi sáng, thật trùng hợp.”

Khúc Mặc Thương liếc nhìn hắn rồi gật đầu, sau đó phớt lờ hắn đi thẳng vào tòa nhà. Thấy thái độ lãnh đạm của cô, Mạnh Gia Hòa có chút thất vọng, xoay người nhìn chiếc Mercedes màu trắng rời đi, nghĩ đến lúc Khúc Mặc Thương vừa xuống xe, vẻ mặt cô rất ôn nhu dễ chịu, tựa hồ đang chào hỏi người trong xe.

Có thể thấy Khúc Mặc Thương có quan hệ tốt với chủ nhân chiếc xe, nhưng Mạnh Gia Hòa không thấy rõ người ngồi trong xe, có thể làm Khúc Mặc Thương lộ ra vẻ mặt này chẳng lẽ là bạn trai?

Hắn chỉ là vô thức nghĩ nhiều một chút, cũng không rối rắm nữa, tuy Khúc Mặc Thương tuổi trẻ xinh đẹp, lại có địa vị cao, hắn còn chưa nghĩ tới giữa bọn họ có thể có cái gì, nhưng trong lòng có chút mất mát.

Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương đi lên, nàng cũng nhìn thấy Mạnh Gia Hòa đang chào hỏi Khúc Mặc Thương, lập tức hơi nhíu mày. Người kia, nàng có chút ấn tượng, cũng là sinh viên khoa Kinh doanh của Đại học Yến Kinh, Lâm Thanh Hàm và hắn học cùng trường đại học nhưng không cùng chuyên ngành, hai người từng gặp qua vài lần, Lâm Thanh Hàm cảm thấy hắn không tốt cho lắm.

Nàng có thể cảm giác được Mạnh Gia Hòa rất giống với nàng lúc trước, nhưng cũng hoàn toàn bất đồng, gia cảnh Mạnh Gia Hòa không tốt, nàng cũng đã nghe thấy chuyện này. Cho nên nàng có thể nhìn ra người này giống như không thèm để ý đến bất cứ điều gì, kỳ thực là thấp kém cùng tự tôn trong xương cốt. Bất quá nàng có ấn tượng với hắn là bởi vì hắn từ bỏ nghiên cứu sinh sau khi kết quả đại học được công bố, cuối cùng một sinh viên khác ban đầu không đủ điều kiện đã có được vị trí.

Thế giới không có bức tường kín gió, nghe nói nguyên nhân Mạnh Gia Hòa rời khỏi là thỏa thuận. Mà lúc đó nàng để Trần Quảng Mạc đề cử một số đồng học cho nàng cũng nhắc đến Mạnh Gia Hòa. Lâm Thanh Hàm cũng đã từng gặp hắn, nhưng trong lúc nói chuyện, nàng cảm thấy hắn quá thông minh, đúng là có cảm nhận được năng lực của hắn, nhưng hắn lại thiếu đơn thuần của một sinh viên ở lứa tuổi này.

Bản thân Lâm Thanh Hàm cũng không đơn thuần, suy xét tính kế quá nhiều nên biết người như vậy đáng sợ như thế nào, cho nên nàng từ chối đề cử của Trần Quảng Mạc, không nghĩ tới vòng đi vòng lại, hắn đã vào Thiên Thịnh.

Vốn dĩ đây chỉ là chuyện bình thường, Thiên Thịnh có hàng vạn nhân viên, đủ loại người, Mạnh Gia Hòa cũng không phải loại người gian ác, có thể vào Thiên Thịnh là chuyện bình thường. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi đối mặt với Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm không hiểu sao lại cảm thấy hắn làm nàng khó chịu.

Lâm Thanh Hàm cảm thấy không thể hiểu được thành kiến ​​của mình, cau mày, khởi động xe rời đi.

Trở lại công ty, Tôn Nhã đang chờ nàng: "Lâm tổng, có khách đang chờ ngài, nhưng cô ấy không chịu nói cho tôi biết danh tính, chỉ nói cô ấy có quan hệ thân thiết với ngài, đang có việc gấp tìm ngài."

"Không chịu nói tên? Nam hay nữ?"

"Là nữ, cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa nhìn cô ấy không giống người bình thường, tôi không dám chậm trễ, cho nên để cô ấy chờ trong Phòng VIP."

Lâm Thanh Hàm hơi nhíu mày, đi theo Tôn Nhã đứng ở của phòng VIP, suy nghĩ một lúc mới nói: "Có phải thoạt nhìn hơn ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng lại rất thành thục, khí chất có chút đường hoàng, kho không cười có chút lãnh diễm, cười rộ lên thì rất phong lưu, giống như hoa hồ điệp?"

Tôn Nhã hơi há to miệng, nghĩ nghĩ liền dùng sức gật đầu. Giây tiếp theo, cánh cửa lạch cạch mở ra, Phó Thư Nghiên liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàm: “Em nói ai ba mươi bốn mươi tuổi, tôi còn chưa tới 30!”

Tôn Nhã có chút xấu hổ, tai nữ nhân này quá thính rồi. Thần sắc Lâm Thanh Hàm như thường ra hiệu cho Tôn Nhã đi trước, sau khi bước vào không mặn không nhạt nói: "Ba mươi tuổi cũng già đầu rồi, tôi mười sáu tuổi hai người đã ở bên nhau, hiện tại tôi cùng Mặc Thương đều đã ở bên nhau hơn một năm, chị vẫn là độc thân."

Phó Thư Nghiên nghe xong ánh mắt ai oán, tựa hồ trầm xuống, nhưng sau đó lại kinh ngạc nói: "Sao em biết lúc đó hai chúng tôi ở bên nhau?"

Lâm Thanh Hàm liếc mắt nhìn cô: “Tôi đã nói lòng hiếu kỳ gϊếŧ chết một con mèo, chị có chắc muốn biết không.”

Phó An Nhiên không tin tà, càng thêm tò mò: “Chắc chắn!"

Mặc dù Lâm Thanh Hàm trông có vẻ bình tĩnh nhưng vẫn rất xấu hổ, bất quá nàng không phải là hài tử vô tri như lúc trước, cũng đã cùng Khúc Mặc Thương làm chuyện nên làm. Nàng hừ lạnh một tiếng: "Vào ngày sinh nhật của tôi, Mặc Thương đến tặng quà sinh nhật cho tôi, chúng tôi đang ở phòng thay đồ trong phòng nghỉ."

Phó Thư Nghiên ngây người một lúc, biểu tình trên gương mặt xinh đẹp dần dần trở nên méo mó: "Hai người... hai người..."

Mặt Lâm Thanh Hàm đỏ lên, nhưng vẫn mạnh mẽ ép mình lấy cao độ đạo đức: "Khi đó chúng tôi còn chưa thành niên, tôi mười sáu tuổi, Mặc Thương mới mười bảy tuổi. Tôi còn không biết là tôi thích chị ấy, chị ấy vẫn chưa thích tôi."

Phó Thư Nghiên tự nhận mình là người giáo dưỡng tốt, lúc này trong lòng cũng không nhịn được ngọa tào điên cuồng gào thét, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào: “Hai người không biết kêu một tiếng sao!” 

Lâm Thanh Hàm hừ một tiếng: “Tôi còn chưa phản ứng kịp, chị đã đè người ta xuống rồi. Nếu tôi kêu một tiếng, chỉ sợ hai người sẽ có bóng ma, hơn nữa chỉ sợ lần đó là lần cuối cùng của chị đi?"

Mặt Phó Thư Nghiên đỏ trắng đan xen, tức giận đến nghiến răng: "Em câm miệng đi! Lúc trước tôi còn suy nghĩ, sao em có thể bắt lấy được người nhạt nhẽo muộn tao như Khúc Mặc Thương, hóa ra là hắc hoàng trong xương cốt đều chiếm hết."

Vẻ mặt Lâm Thanh Hàm không cho là đúng: "Tôi đã nhắc nhở chị, là chị kiên trì muốn biết."

Sau khi phẫn hận xong, tựa hồ Phó Thư Nghiên nghĩ đến Cố Nguyễn, cô chậm rãi ngồi xuống, thần sắc suy sụp: “Lâm Thanh Hàm, cảm tình của em cùng Khúc Mặc Thương vẫn tốt chứ?”

Lâm Thanh Hàm quay đầu lại nhìn cô, không nói gì. Bên kia Phó Thư Nghiên lại cười tự giễu nói: "Tôi lại hỏi vớ vẩn rồi, lúc đó hai người không làm bất cứ hành động thân mật nào, tôi có thể thấy được cô ấy rất yêu em, em càng không cần phải nói. Nhưng Cố Nguyễn, hiện tại tôi không dám xác định cô ấy yêu tôi, không nói yêu tôi, không hận không chán ghét tôi là tốt rồi."

Lâm Thanh Hàm nhẹ giọng cười: "Phải không, nhưng lúc đó ở bệnh viện chúng tôi còn chưa ở bên nhau. Cho dù chị nói với tôi là chị ấy có thể thích tôi, tôi cũng không dám tin. Về phần chị ấy... chị ấy còn tưởng tôi đã không còn thích chị ấy nữa."

Phó Thư Nghiên có chút kinh ngạc: "Hai người chưa ở bên nhau? Tôi tưởng hai người đã là một đôi rồi, cô ấy đối với em rất thân mật."

Lâm Thanh Hàm lắc đầu, thần sắc có chút đăm chiêu cùng hoài niệm: "Con người rất kỳ quái, khi đặc biệt muốn một thứ gì đó, dù ở xa đến đâu cũng sẽ dùng hết toàn lực. Nhưng nếu một ngày, chị cảm thấy xa xôi không thể với tới liền ở ngay trước mặt, ngược lại chị sẽ nhìn không thấu, sẽ cảm thấy sợ hãi. Ngay cả một chút không có khả năng sẽ được phóng đại vô hạn, bởi vì sợ thất vọng. Khi tôi mười sáu tuổi, phát hiện ra mình thích chị ấy, sau đó thổ lộ, chị ấy từ chối tôi còn xuất ngoại du học. Trong ba năm này thậm chí tôi còn không gặp chị ấy, cũng không dám gọi điện, khi gặp mặt chị ấy vẫn rất tốt với tôi, nhưng tôi cảm thấy chị ấy đã sớm quên mất chuyện tôi thích chị ấy. Phó Thư Nghiên, nhìn thấy chúng tôi chị có thể thấy rõ, vậy tại sao chị lại không thấy rõ cảm tình giữa hai người. Tôi nhìn ra được cô ấy yêu chị, nếu không, chị cưỡng bách cô ấy, cô ấy không trả thù chị đã không tồi. Đã gần sáu năm, cô ấy có kết giao với người khác không?"

Phó Thư Nghiên lắc đầu, cô vẫn đang tìm người để mắt đến, vì sợ Cố Nguyễn sẽ ở bên người khác.

Lâm Thanh Hàm nhìn cô hiếm khi lộ ra dáng vẻ thất vọng, nhẹ nhàng nói: “Lần trước Mặc Thương nhậm chức, ở tiệc rượu của Thiên Thịnh tôi có gặp cô ấy."

“Cố Nguyễn?” Phó Thư Nghiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Hàm.

“Ừm, cô ấy bị Hoắc Thâm quấy rầy, Mặc Thương giúp cô ấy giải vây.”

Sắc mặt Phó Thư Nghiên lập tức lạnh xuống: “Đứa con phế vật của lão nhị Hoắc gia? Hắn khi dễ Cố Nguyễn?”

“Ừm, bất quá không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, Mặc Thương nhà tôi vì giúp chị, cố ý nói lúc trước ở Mỹ đụng phải chị, tôi học theo ngữ khí lúc đó của chị trong bệnh viện, sau đó ... bị trách mốc một phen."

Phó Thư Nghiên: "..." tâm nhãn tổng giám đốc Cảnh Thái như thế nào còn nhỏ hơn cây kim.

“Không cần chửi thầm tôi, chị nên cảm ơn Mặc Thương.”

“Được rồi được rồi, nên cảm ơn Mặc Thương nhà em. Em ấy... em ấy rất quan tâm đến tôi sao?” Phó Thư Nghiên nhắc tới thần sắc liền khẩn trương, ngón tay đều xoắn vào nhau.

Lâm Thanh Hàm bất đắc dĩ: "Đúng vậy, chị cho rằng đây là lần đầu tiên cô ấy bị Hoắc Thâm quấy rầy sao? Biết rõ hắn mang ý xấu, nhưng vẫn tới tiệc rượu, chỉ sợ là vì tìm chị, kết quả là chị không tới.”

Phó An Nhiên không khỏi nhíu mày: “Tôi... Tôi đã lâu không liên lạc với em ấy.”

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực mọi chuyện đều sẽ không tệ hơn hiện tại, nếu chị còn thích cô ấy, vậy đừng trì hoãn nữa. Nếu tôi giống chị, e rằng 30 tuổi, Mặc Thương cùng tôi còn sẽ không ở bên nhau."

Bị phun tào cộng thêm đâm đau, Phó Thư Nghiên cảm thấy rất đau lòng, nhưng nghĩ lại thì quả thật đúng là như vậy, Khúc Mặc Thương trông như lão cán bộ, muộn tao lại đứng đắn, Lâm Thanh Hàm cũng lạnh như băng, sao lại bắt lấy được cô. Phó đại thiết kế hơn Lâm tổng gần 8 tuổi, kéo xuống da mặt: "Sao em theo đuổi được Mặc Thương vậy?"

Mặc dù Cố Nguyễn trông vũ mị gợi cảm, nhưng trong xương cốt rất truyền thống, nói đến hẳn là giống Khúc Mặc Thương, ôn nhu nhưng muộn tao.

Lâm Thanh Hàm thương tiếc nhìn cô một cái, không nói lời nào. Nhưng Phó Thư Nghiên lại thấy sắc mặt nàng đỏ lên, có chút mất tự nhiên, tự hỏi một lúc lâu, Lâm Thanh Hàm mới phun ra sáu chữ: “Giả đáng thương, câu dẫn người.”

Phó Thư Nghiên nhìn Lâm Thanh Hàm, thật lâu sau mới cười to: “Tôi… tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi.”

Lâm Thanh Hàm trừng mắt nhìn cô: “Tôi tư vấn tình cảm cho chị trong giờ làm việc của tôi, Phó thiết kế, nhớ chuyển khoản cho tôi, 20 vạn, thời gian của tôi rất quý giá.” nói xong liền lập tức rời đi, cũng mặc kệ Phó Thư Nghiên kêu nàng.

Vốn dĩ Phó Thư Nghiên đang muốn tìm Lâm Thanh Hàm nói chuyện công tác, tạm thời gác lại, nghĩ đến lời nói của Lâm Thanh Hàm, Cố Nguyễn ... nàng thật sự không bỏ xuống được. Người này cùng cô gút mắt quá sâu, vốn dĩ cho rằng chỉ là tuổi trẻ phóng túng chơi đùa, nhưng cuối cùng lại bị nàng hoàn toàn câu hồn, thậm chí còn nghĩ ở bên người khác mà quên mất Cố Nguyễn. Nhưng cuối cùng những người có thể lọt vào mắt xanh của cô cũng đều mang theo bóng dáng của Cố Nguyễn, hơn nữa nàng vẫn luôn cảm thấy cô rất ham chơi nên cũng không dám tiềm quy tắc với người khác, vì sợ cô và Cố Nguyễn sẽ không bao giờ trở lại được.

Nghĩ đến Lâm Thanh Hàm nói lần trước là lần cuối cùng của hai người, Phó Thư Nghiên có chút ai oán, nhưng đó là sự thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK