Khúc Mặc Thương nhìn vào mắt Lâm Thanh Hàm, trong mắt nhất thời có chút ngây ngốc. Mãi cho đến khi Khúc Thịnh ho khan nhắc nhở hai người mới dời tầm mắt, quay đầu đi mặt đều nóng.
Chờ xong hết, Khúc Mặc Thương về phòng nghỉ ngơi, Lâm Thanh Hàm ở với cô một lát, thấy trời đã muộn, Lâm Thanh Hàm vươn tay cầm lấy cuốn sách trong tay cô: "Xem lâu như vậy, muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Khúc Mặc Thương nghe nàng nói nở nụ cười: "Được, có phải chị xem sách quá lâu không quan tâm đến em, cho nên em không cao hứng?"
Lâm Thanh Hàm nhướng mày, nghiêng người tới gần nhìn cô: "Nếu chị biết vậy còn không quan tâm tới em, chẳng lẽ là em không đẹp bằng cuốn sách này?"
Khúc Mặc Thương thấy nàng nghiêng gương mặt có chút thanh lãnh xinh đẹp tới, dùng tay véo véo rồi hôn nàng: “Em nói xem?”
Khi Lâm Thanh Hàm thỏa mãn dừng lại, hai người đều đỏ mặt thở hổn hển. Lâm Thanh Hàm lau sợi chỉ bạc ở môi cho cô, nhẹ giọng nói: "Chị đói không, đến giờ rồi, em đi nấu cơm cho chị. Hẳn là dì Hoàng đã bắt đầu chuẩn bị, chú dì cũng sẽ trở về ăn cơm, em đi xuống bếp đây."
Khúc Mặc Thương híp mắt cười: "Em đây là muốn lấy lòng ba mẹ chị sao?"
Lâm Thanh Hàm trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Mặc dù chú đã đồng ý, nhưng cũng chỉ là không phản đối, nhưng em còn chưa biết khi nào có thể gả chị cho em. Nhất định phải biểu hiện tốt, hơn nữa, quan trọng nhất là lấy lòng vợ."
“Tại sao a?” Lâm Thanh Hàm nghe cô nói từ “cưới”, trong lòng không kìm được vui vẻ, nàng nói như vậy chỉ là trêu chọc Khúc Mặc Thương, nhưng dù là cưới hay là gả, chỉ cần ở bên Khúc Mặc Thương, nàng đều hạnh phúc.
"Chị vẫn luôn muốn mình sẽ cho em một mái ấm, cho em che chở, tuy chị nấu ăn không ngon bằng em, không săn sóc cẩn thận như khi em chăm sóc chị, nhưng chị vẫn muốn bảo hộ em, chăm sóc em cả đời. Cho nên, gả cho chị, chị sẽ cho em tất cả, ba chị, mẹ chị, cũng đều có thể. Thứ em từng thiếu, chị sẽ tận khả năng đền bù cho em, được không?"
Mắt Lâm Thanh Hàm nóng lên, nàng hít hít mũi, nghiêng đầu nhìn cô: “Chị thật biết hống người.”
Lâm Thanh Hàm đứng thẳng người, gật gật đầu: "Buổi tối chị muốn ăn gì, em làm cho chị."
Khúc Mặc Thương nghe vậy, lập tức chép miệng: “Chị muốn ăn thịt bò hầm cà chua, đậu que xào, còn có cà tím.”
Nói xong đứng dậy nói tiếp: “Nhưng nếu em muốn đích thân xuống bếp, chị sẽ trợ thủ cho em.”
Lâm Thanh Hàm gật đầu, sau khi hai người xuống lầu liền nhìn thấy Dì Hoàng đang thu xếp. Hai người đi vào đoạt lấy đồ của dì Hoàng, cho bà ra ngoài nghỉ ngơi. Dì Hoàng cười đáp ứng, ở bên ngoài nhìn hai người, một người đang xắt rau, một người đang rửa rau, phối hợp ăn ý mười phần, trong lòng cũng là thở dài. Kỳ thực không nghĩ tới loại tình cảm khác trước kia của hai người, hai người này thật sự ở bên nhau cũng rất tốt.
Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh lái xe trở về đã là hơn sáu giờ. Trong bếp, Lâm Thanh Hàm đã chiên thịt bò cho giòn, vừa cắt lát thịt bò thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khúc Mặc Thương, vươn tay gắp một miếng thịt: “Há miệng.”
Khúc Mặc Thương há miệng ăn thịt bò thái lát mà Lâm Thanh Hàm đưa tới.
"Ăn ngon không? Vị muối thích hợp không?"
Khúc Mặc Thương vừa ăn vừa gật đầu liên tục: "Rất ngon."
Các món ăn còn lại đã chuẩn bị tốt, chỉ cần cắt nhỏ cà chua liền có thể bật lửa nấu. Sau khi thay đổi dao thớt, Lâm Thanh Hàm thái cà chua, để lại một nửa cắt thành từng lát, sau đó bỏ vào bát nhỏ ngâm đường, đưa cho Khúc Mặc Thương: "Đồ ăn bên này đều đã chuẩn bị xong, em muốn để lửa chút, phòng bếp nhiều khói dầu, chị bưng cái này ra ngoài ăn đi, được không?"
Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Ai thèm ăn đồ của trẻ con này, chua chua ngọt ngọt." Nói xong còn bất giác mím môi dưới, tiếp tục nói: "Chị thay quần áo sẽ không sao, chỉ muốn ở đây trợ thủ cho em làm một mâm cơm thật ngon."
Lâm Thanh Hàm cúi đầu nén cười, sau đó nhìn thấy nước cà chua đã chảy ra, cầm lấy nĩa nhỏ đưa cho Khúc Mặc Thương: “Chị thật sự không muốn ăn sao?”
Khúc Mặc Thương nghiêm trang thăm dò ngậm lấy: “Tuy là trẻ con, nhưng em làm thì sao có thể không ăn?” Cà chua có vị chua chua ngọt ngọt hòa quyện với nước đường ăn rất thích. Cuối cùng, cô bưng chén nhỏ nhìn Lâm Thanh Hàm nấu ăn, tự mình ăn vài miếng, thỉnh thoảng đút cho Lâm Thanh Hàm ăn.
Tiêu Vân Anh trở về nghe nói hai người đang ở trong bếp, bà nhìn thấy Lâm Thanh Hàm khéo léo khuấy chảo, thỉnh thoảng gắp cà chua thái lát cho Khúc Mặc Thương ăn.
Tiêu Vân Anh vẫn hiểu rõ con gái mình, từ nhỏ đã thích ăn cà chua chua ngọt, thậm chí cà chua xào trứng cũng cho thêm đường, nhìn cà chua cắt khoanh của Lâm Thanh Hàm mà bất lực lắc đầu, đứa nhỏ này sủng con bé giống như hài tử.
Quấy rầy hai người cũng không tốt, Tiêu Vân Anh giúp dì Hoàng dọn bàn. Khúc Thịnh đi lấy chai rượu quý trong nhà ra, Khúc Mặc Thương vừa khỏi bệnh nên cần ăn mừng, hơn nữa đây hẳn là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàm lấy thân phận đối tượng của con gái đến Khúc gia ăn cơm, cũng nên long trọng một chút.
Thấy công việc đã xong xuôi, Khúc Thịnh liếc nhìn vào bếp: “Hai đứa nhỏ có cần hỗ trợ không?”
Dì Hoàng cười ha hả nói, “Hai con bé không cho ta vào, tay nghề Thanh Hàm cũng không cần phải nói, đợi chút nữa ta vào giúp bưng đồ ăn ra."
Vừa dứt lời, Khúc Mặc Thương đã bưng ra hai món, là rau xào và cà tím. Nhìn thấy khóe môi cô vẫn còn một chút nước sốt, Tiêu Vân Anh nhịn không được muốn cười. Này Lâm Thanh Hàm xuống bếp e rằng không phải để nấu cơm cho bọn họ, mà là để con gái ngốc của mình có thể ăn vụng đồ ăn yêu thích.
Khúc Thịnh cũng sẽ không buồn chán, nhàn nhạt chỉ khóe miệng: "Ăn vụng cũng không lau miệng, sao hôm nay lại hấp tấp bộp chộp như vậy?" Nói xong, ông dừng một chút, thăm dò nói vào phòng bếp: "Thanh Hàm con đừng chiều nó, về sau không được cho nó ăn vụng nữa."
Lâm Thanh Hàm vừa bưng một nồi thịt bò hầm cà chua đi ra, khẽ cười nói: “Không có ăn vụng, là con không nếm được vị muối, cho nên để chị ấy nếm thử dùm con.”
Tiêu Vân Anh cười, nhìn Lâm Thanh Hàm dung túng con gái mình, chua xót trong lòng ban đầu cũng tan biến, thật là, nam nhân luôn có chút sơ ý, e rằng khó có ai có thể khiến con gái mình thích cùng săn sóc cô giống như Lâm Thanh Hàm.
Hôm nay xem như Lâm Thanh Hàm trổ tài, một bàn chay mặn có tổng cộng mười món, ngoại trừ Khúc Mặc Thương hỏi làm món yêu thích của Tiêu Vân Anh Khúc Thịnh và Dì Hoàng, những món còn lại đều là món yêu thích của Khúc Mặc Thương.
Khúc Thịnh nhìn các món ăn trên bàn, sau đó mở rượu rót đầy cho mình, sau đó rót một ly khác cho Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương bên kia đang muốn mở miệng thì đã bị Khúc Thịnh ngăn cản, "Thanh Hàm ăn đồ ăn trước đi, vừa ăn vừa uống với ta một chút."
Khúc Mặc Thương vươn tay cầm lấy cái ly, nhưng bị Khúc Thịnh và Lâm Thanh Hàm đồng thanh ngăn lại: "Chị/ con mới hết bệnh, không thể uống rượu."
Lâm Thanh Hàm đưa tay cầm lấy ly của cô, thò người tới thấp giọng nói vài câu, nàng rót nước trái cây ấm cho cô: "Chị uống cái này đi, em uống với chú."
Khúc Mặc Thương không ngăn được nữa, dù sao cũng là ba của mình, có đôi khi cô cũng rõ ràng che chở quá mức ngược lại sẽ làm Khúc Thịnh chú ý. Chỉ là lúc hai người uống rượu, ôn nhu gắp đồ ăn mà Lâm Thanh Hàm thích, bỏ vào bát của nàng, dặn dò nàng ăn.
Khúc Thịnh đang uống rượu, cảm thấy có chút chua, cho nên một chai rượu đều bị hai người uống hết. Như vậy vẫn chưa đủ, vì thế ông lại mở một chai khác, tửu lượng của Lâm Thanh Hàm không tồi, hai người uống đến cuối cùng nói chuyện càng vui vẻ hơn, hoàn toàn quên mất nguyên nhân ban đầu là cái gì.
Tiêu Vân Anh và Khúc Mặc Thương không khuyên được hai người, chỉ có thể nhờ dì Hoàng nấu canh giải rượu, thúc giục hai người họ uống chậm một chút, ăn nhiều đồ ăn một chút.
Uống đến cuối cùng, Khúc Thịnh đột nhiên kích động vỗ bàn nói: "Tiểu Lâm a, ta rất thích con, thật sự rất thích con, nhưng con lại, con lại bắt cóc con gái của ta! Con làm cho ta rất khó xử, con đường không dễ đi. Nhưng mà, nhưng mà con bé rất thích con, ta... ta nhả ra, để hai đứa ở bên nhau, nhưng ta đối với con sẽ càng thêm nghiêm khắc hơn cả con rể, con làm ta hạ quyết tâm lớn như vậy mà thành toàn hai đứa. Nếu như con khi dễ con bé, sau này con cô phụ con bé, ta sẽ liều mạng tranh đoạt, cũng sẽ khiến con phải trả giá, con có nghe hay không!”
Lâm Thanh Hàm cũng uống đến mặt đỏ bừng, nàng đứng lên cố gắng giữ thăng bằng, trịnh trọng cúi đầu thật sâu: “Ngài yên tâm, con sẽ đối tốt với chị ấy, Mặc Thương là mặt trời của con, con không thể sống thiếu chị ấy.”
Hai người uống say một người thề son sắt còn một người ép hỏi, cảnh tượng có chút buồn cười, nhưng Khúc Mặc Thương cười mà nước mắt lại rơi, đây có lẽ là khoảnh khắc may mắn nhất trong cuộc đời của cô, hai người yêu cô nhất, hai người cô yêu nhất đã cùng nhau đạt thành chung nhận thức.
Sau đó, Khúc Mặc Thương thấy Khúc Thịnh đã quá say không thể đứng dậy được, cho nên chỉ có thể hỗ trợ Tiêu Vân Anh dìu về phòng. Vừa định đi, Lâm Thanh Hàm liền nắm lấy vạt áo của cô, Khúc Mặc Thương vội vàng hống nàng: “Chị dìu ba về phòng trước, em ngoan ngoãn ngồi đây đừng nhúc nhích, lát nữa chị dìu em, được không?”
Lâm Thanh Hàm nghe vậy ngoan ngoãn buông tay, nhìn ánh mắt buồn cười của Tiêu Vân Anh, hai má Khúc Mặc Thương hơi đỏ lên, hai người cùng dìu Khúc Thịnh say rượu trở về phòng, Tiêu Vân Anh xua tay: "Con giao ba con cho mẹ là được rồi, con đi xem đứa nhỏ kia đi, bị ba con rót không ít, vừa rồi còn không chịu cho con đi.”
Mặt Khúc Mặc Thương hơi nóng lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó cũng không yên tâm tiểu ma men ở dưới lầu, lúc xuống lầu vừa đi qua đầu cầu thang liền nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn lên lầu hai, khi thấy mình xuất hiện liền câu môi nở nụ cười.
Nụ cười này khiến tâm Khúc Mặc Thương đều mềm, nhanh chóng bước xuống xem nàng, sau đó đưa tay ấn bụng nàng: “Ở đây có khó chịu không?” Cô sợ nàng đau dạ dày.
Lâm Thanh Hàm lắc đầu, sau đó vươn tay nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói:
"Em sẽ chăm sóc chị cả đời, sẽ không cô phụ chị."
Khúc Mặc Thương cúi đầu nở nụ cười: "Chị biết, bất quá hiện tại em một thân mùi rượu, không dễ ngửi, chúng ta đi tắm trước được không?”
Lâm Thanh Hàm cau mày cúi đầu ngửi ngửi, cũng ghét bỏ nói: "Đúng là rất không dễ ngửi."
Khúc Mặc Thương nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, cười thành tiếng, vươn tay ôm lấy nàng: "Chúng ta lên thôi."
Lâm Thanh Hàm đứng dậy liền lảo đảo, chân mềm nhũn, nàng cau mày vỗ vào chân, Khúc Mặc Thương không ngăn cản được: “Cái chân này vô dụng, không có sức lực.”
Khúc Mặc Thương muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, nghĩ nghĩ rồi vươn tay thử bế Lâm Thanh Hàm lên. Vốn sợ mình không bế được, nhưng cuối cùng phát hiện người này quá nhẹ, con gầy hơn trước. Nghĩ đến nửa tháng qua người này ăn không ngon ngủ không yên, lòng Khúc Mặc Thương chua xót.
Cô bế người trực tiếp đi lên lầu, bế có chút quá sức nhưng tuy Lâm Thanh Hàm say rượu, bị cô bế lại ngoan ngoãn ngoài dự đoán, ôm lấy cổ cô, ngoan ngoãn vùi vào trong ngực cô.
Khi cô thở hồng hộc bế Lâm Thanh Hàm trở về phòng, cô ghé vào trên người nàng thở phì phò: "Rõ ràng gầy như vậy, bế cũng mệt quá sức."
Lâm Thanh Hàm không nói lời nào, chỉ nhìn cô, sau đó duỗi tay giúp cô thuận khí, thấp giọng nói: "Em muốn đi tắm."
Khúc Mặc Thương nhéo nhéo mũi nàng: "Được, chị đi lấy quần áo cho em."
Mở phòng tắm cùng điều hòa lên, Khúc Mặc Thương thử nước chuẩn bị quần áo cho nàng xong, quay lại kêu nàng, lại thấy Lâm Thanh Hàm đã tự giác cởϊ qυầи áo, giờ phút này nàng đang cởϊ áσ khoác lông ra cùng quần áo bên trong, khi Khúc Mặc Thương đi ra đã chuẩn bị vén lên.
Nhìn một đoạn vòng eo chói lọi cùng đùi trắng nõn, Khúc Mặc Thương cảm giác vừa rồi không phải mình uống nước trái cây mà là rượu, nhanh chóng chạy qua lấy quần áo bọc nàng lại: "Còn chưa vào phòng tắm, cởi ra không lạnh sao?"
Lâm Thanh Hàm chỉ cười, Khúc Mặc Thương không muốn tranh luận nhiều với người say, đỡ người đi vào: "Có thể tự tắm không?"
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm lộ ra một cổ lửa nóng, trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: "Không thể."
Khúc Mặc Thương cười, "Nói chuyện rõ ràng như vậy, quần áo cũng cởi đến trôi chảy, sao lại không thể tự tắm. Chị đã xả nước rồi, em sẽ không té ngã. Chị đi xem dì Hoàng đã nấu canh giải rượu xong chưa."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô rời đi, nở nụ cười. Khi Khúc Mặc Thương quay lại, Lâm Thanh Hàm còn chưa tắm xong, Khúc Mặc Thương đợi hồi lâu, có chút không yên tâm gõ gõ cửa: "Thanh Hàm, còn chưa tắm xong sao?"
Bên trong không có ai đáp lại, Khúc Mặc Thương cuống lên, lại gõ gõ cửa: "Thanh Hàm?"
Không ai trả lời, Khúc Mặc Thương càng cảm thấy bất an, vội vàng vặn cửa đi vào, vừa lúc Lâm Thanh Hàm mới tròng áo choàng tắm còn chưa mặc tốt, giờ phút này còn véo véo dây lưng, cảnh sắc trước ngực lộ ra không còn sót gì.
Thấy Khúc Mặc Thương đi vào cũng không kéo áo lại, chỉ nhìn Khúc Mặc Thương, vì hơi nước mà mặt có chút lộ ra một cỗ hồng hào, Khúc Mặc Thương nhìn đến trong lòng phát nhảy, giọng nói của cô có chút khẩn trương: "Sao em không lên tiếng?"
Lâm Thanh Hàm lảo đảo đi tới, ghé vào trước mặt cô, sau đó lười nhác dựa vào người cô: "Ân, em buồn ngủ."
Khúc Mặc Thương nhịn không được muốn cười, lôi kéo người đi ra ngoài: "Được, buồn ngủ liền đi ngủ, uống canh giải rượu trước đi, chị đi tắm một chút."
Lâm Thanh Hàm uống canh giải rượu xong nằm trên giường, nguyên bản cảm giác say đã tiêu tán hơn phân nửa, nghe tiếng nước bên trong, trong lòng nàng không nhịn được tâm viên ý mã. Khi Khúc Mặc Thương lau tóc ra khỏi phòng tắm, nàng vẫn chôn trong ổ chăn không nhúc nhích, cảm giác được động tác lên giường của cô, Lâm Thanh Hàm lưu loát xoay người ôm lấy cô.
Khúc Mặc Thương bị nàng làm cho hoảng sợ, sau đó bật cười: "Sao lại dính người như vậy, tỉnh rượu chưa?"
Lâm Thanh Hàm không nói gì, chỉ để Khúc Mặc Thương đối diện với chính mình, nhìn chằm chằm người kia thật lâu. Lúc Khúc Mặc Thương không nhịn được muốn mở miệng nói, nàng liền hôn lấy cô, hai người đều có chút động tình, nàng nhẹ nhàng phủ ở trên người Khúc Mặc Thương: "Em tỉnh rượu rồi, nhưng vẫn còn chút say, Mặc Thương, em rất nhớ chị, mấy ngày nay em đều suy nghĩ, có phải em đã sai rồi hay không. Nếu không phải em mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới của chị, có phải chị sẽ tốt hơn hay không."
Sắc mặt Khúc Mặc Thương thay đổi: "Thanh Hàm?"
Lâm Thanh Hàm chặn môi cô, đôi mắt ửng đỏ lắc đầu: "Em biết chị muốn nói cái gì, kỳ thực Mặc Thương, em rất ích kỷ. Khi chị chưa tỉnh, em suy nghĩ chỉ cần chị tỉnh, ngay cả khi chúng ta không thể ở bên nhau em cũng có thể chấp nhận. Nhưng mà khi chị tỉnh rồi, em đều rất tham lam không muốn buông chị ra."
Nước mắt nơi khóe mắt nàng từng chút từng chút rơi xuống, cứ nhìn cô như vậy, Khúc Mặc Thương chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa đau lòng, rồi lại cảm thấy ở cổ tê dại, cô duỗi tay lau nước mắt cho nàng, ôn thanh nói: "Không có, nếu em thật sự muốn buông chị ra, chẳng phải chị tỉnh lại sẽ rất khổ sở sao?"
Khúc Mặc Thương chỉ cười, sau đó nhìn tư thế hiện tại của hai người: "Bất quá, em áp lên người chị chỉ vì nói cái này thôi sao?"
Mặt Lâm Thanh Hàm đỏ lên: "Chị thật là, càng ngày càng không muộn tao."
Khúc Mặc Thương ngẩn đầu hôn nàng, ngón tay đã cởi thắt lưng bên eo nàng: "Sao lại phải muộn tao, em đã là bạn gái của chị, đã gặp qua gia trưởng, về sau chính là vợ của chị, chị còn muộn tao làm gì."
Lâm Thanh Hàm cong môi cười, sau đó duỗi tay cởϊ qυầи áo của Khúc Mặc Thương, nàng nhìn da thịt Khúc Mặc Thương ở dưới thân lộ ra một mảnh trắng nõn, ánh mắt càng thêm nóng rực. Nàng ngồi dậy, sau đó cởϊ qυầи áo trên người mình, độ ấm điều hòa vừa phải, nàng cuối người áp lên thân thể ấm áp của Khúc Mặc Thương, cho nàng tư vị khó có thể diễn tả.
Nàng duỗi tay kéo chăn lên, sau đó chống thân thể, cúi đầu mềm nhẹ hôn Khúc Mặc Thương. Nàng hôn đến quá mức ôn nhu, không nhanh không chậm, từ môi răng đến sườn mặt, sau đó ngậm lấy vành tai của cô, không ngừng trêu đùa.
Hô hấp của Khúc Mặc Thương có chút gấp gáp, ngón tay chậm rãi nắm chặt ga giường, tay phải ôm lấy vai Lâm Thanh Hàm, có chút khó nhịn thấp thấp rêи ɾỉ.
Nhưng đêm nay Lâm Thanh Hàm rất kiên nhẫn, chỉ cần trêu chọc vành tai nhạy cảm cũng khiến cả người Khúc Mặc Thương nhũn ra: “Thanh Hàm… em, em đừng… ân.”
Lâm Thanh Hàm nhìn sắc mặt hồng nhuận của cô, trán đều đổ mồ hôi, nụ hôn di chuyển đến cổ, tay vòng qua eo bụng của cô không ngừng xoay quanh, sau đó chạm vào một mảnh ướŧ áŧ.
Khi nàng áp thân xuống, Khúc Mặc Thương rêи ɾỉ, ngẩng đầu cắn ngón tay của chính mình, sương mù trong mắt dần dần tản ra. Lâm Thanh Hàm nhìn chằm chằm cô gần như không rời mắt, sau đó chậm rãi di chuyển.