- Hả
Viễn Y Tình giật mình khẽ hô lên một tiếng, cũng may là một người tu luyện đến nhân cấp đỉnh phong nên nhanh chóng nàng ta cũng nhận ra được ý định của Tiểu Hắc. Thế là nàng vội vàng dùng hết tốc lực chạy theo.
- Khốn kiếp, tiểu tử hèn hạ vô sỉ, mau đuổi theo. Ta muốn đích thân bẻ gãy từng cái xương trên người của nó xuống.
Châu công tử nghiến răng một cái, quát lớn tiếng rồi ra hiệu cho Phương Chúng cùng đuổi theo. Như gã ta suy nghĩ thì một đứa trẻ phàm tục trói gà không chặt với một nữ nhân tu vi nhân cấp thì có thể chạy được bao xa cơ chứ. Thể lực và tốc độ của nội khí cao thủ ở một đẳng cấp khác hoàn toàn so với người thường và nhân cấp. Nói không ngoa, nếu những nội khí cao thủ lộ diện đi thi đấu thể thao thì gần như họ mười phần nắm chắc chiến thắng. Đó là sự chênh lệch mà không phải tập luyện là có thể bù đắp.
Tiếc là tên Châu công tử này đã tính toán sai không chỉ một điểm. Thứ nhất Tiểu Hắc không phải đứa trẻ tầm thường, nếu nó muốn tăng tốc bằng Ngự Phong Thuật thì ngay cả hoàng cấp hậu kỳ cũng không thể đuổi kịp. Ngoài ra, xuất thân của Tiểu Hắc là một tên tiểu trộm, khả năng luồn lách di chuyển cộng thêm sự quen thuộc từng con phố, ngõ hẻm khiến cho nó cực kỳ lợi hại trong khâu trốn chạy. Với từng đó ưu thế, họ Châu kia muốn bắt người sao? Đúng là nằm mơ nói mộng mà.
Tựa như một con sóc, Tiểu Hắc kéo theo Viễn Y Tình len lỏi giữa dòng người đang đi trên phố rồi đột ngột biến mất trong một con hẻm nhỏ. Khi Phương Chúng và Châu công tử đuổi đến thì đã không thấy bóng dáng Tiểu Hắc đâu cả mả trước mặt chỉ là con hẻm nhỏ với nhiều lối đi khác như mê cung.
- Phương huynh, ngươi đuổi theo bên trái, ta sẽ truy theo bên phải. Với thực lực của mỗi người chúng ta đều dư sức làm thịt bọn chúng.
Châu công tử thể hiện ra khả năng xử lí của mình, nhanh chóng đưa ra quyết định. Phương Chúng nghe xong cảm thấy có lí liền gật đầu, thế là hai người liền chia ra hành động.
Do muốn ghi công với họ Châu, Phương Chúng dùng hết sức của mình. Ngay khi y chạy đến một ngõ vắng người chợt cảm thấy nguy hiểm, vừa kịp nhìn lại thì từ tứ phương bát hướng rất nhiều ám khí đã lao đến.
Vài phút sau, trong một quán ăn nhỏ cách nơi truy đuổi khoảng vài con phố, Viễn Y Tình đang từng muỗng nhỏ múc thức ăn đưa vào miệng nhỏ nhai rất ngon lành. Tiểu Hắc ngồi đối diện chỉ uống một ly nước trái cây, nó vừa ăn một bữa thịt nướng nên không có ý muốn ăn tiếp.
- Cảm ơn tiểu đệ, nếu không nhờ ngươi chắc ta không thể thoát khỏi sư huynh của mình được.
Viễn Y Tình cảm thấy mãn nguyện liền hướng Tiểu Hắc cảm kích nói. Nàng ta không có ý tứ hỏi thăm vì sao Tiểu Hắc lại có thể trạng và tốc độ tốt đến vậy. Ngay cả việc Tiểu Hắc rời đi một lúc nàng cũng không muốn nhắc đến. Là người trong giang hồ, có nhiều việc người ta không muốn nói ra thì tốt hơn là giả vờ không biết đến.
Về thái độ hiểu chuyện của đối phương, Tiểu Hắc rất hài lòng mỉm cười. Xem ra thời gian qua tâm tính của Viễn Y Tình đã được rột rửa triệt để, không còn là cô nàng bốc đồng thiếu não như trước nữa. Chỉ tiếc là tu vi vẫn giậm chân tại chỗ, nếu có thể tiến thêm thì tương lai của nàng ta sẽ rất có triển vọng. Dù gì trừ sư huynh của nó ra, Viễn Y Tình chính là hạt giống trẻ tuổi tốt nhất của tứ đại gia tộc.
- Không có gì, chỉ là tiện tay thôi. Tên họ Phương kia đã từng muốn dồn ta vào chỗ chết, phá hỏng chuyện tốt của hắn khiến ta rất hả dạ.
Tiểu Hắc cười nhạt đáp. Phương Chúng bây giờ chỉ còn là một đống tro tàn, kẻ ác không biết hối cãi thì tốt nhất cứ tiễn hắn ta một đoạn, đỡ cho hắn tiếp tục hại người khác. Với thực lực của Tiểu Hắc, bất ngờ toàn lực ra tay tập kích một tên hoàng cấp sơ kỳ sẽ không có bất kỳ khó khăn nào cả, Phương Chúng ngay cả cơ hội phát ra tín hiệu cầu cứu cũng không có.
Riêng tên Châu công tử kia thì Tiểu Hắc băn khoăn một thoáng đã quyết định tạm thời tha cho gã một mạng. Ai mà biết phía sau mấy tên con cháu của gia tộc Triệu quốc có cao thủ nào đi theo hộ vệ hay không. Vả lại giữa nó và đối phương cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn cả. Chỉ là một tên trẻ người kiêu ngạo, không đáng nhắc tới.
Nếu Châu công tử biết được suýt tí mình đã được dạo chơi quỷ môn quan thì chắc hắn ta sẽ chửi ầm lên. Ta chỉ là ham vui theo gia tộc đến cái Yên quốc nho nhỏ, vô tình gặp phải một tên nịnh hót Thanh Hà Môn, rồi lại vô tình được tên kia giới thiệu cho một muội tử xinh xắn. Ta có làm gì sai đâu chứ?
- Phương Chúng xuất hiện tại đây chắc chắn có liên quan đến đấu giá hội sắp diễn ra. Hắn ta đã đầu nhập vào trướng của một vị trưởng lão khác tên là Lệ Khuyết, tính tình kẻ này cũng tàn bạo không kém Hà Liệt. Thật xin lỗi, ta lại mang đến rắc rối cho tiểu đệ ngươi rồi.
Viễn Y Tình chỉ cho rằng Tiểu Hắc đã giúp mình đánh lạc hướng kẻ địch chứ không nghĩ ra một đứa trẻ lại đủ sức loại bỏ một cao thủ hoàng cấp. Do đó, trong lòng nàng lại càng cảm thấy mang ơn Tiểu Hắc nhiều hơn, giọng điệu đầy áy náy.
- Hì hì, Y Tình tỷ tỷ không cần lo lắng. Nếu bọn chúng dám tới, Mộc gia của ta cũng không phải ăn chay. Thế còn tỷ tỷ người sao lại ra nông nổi này?
Tiểu Hắc muốn di dời câu chuyên nên chuyển sang hỏi thăm về tao ngộ của Viễn Y Tình. Cô nàng kia nghe hỏi đến bản thân thì sắc mặt lại tái đi, lắc đầu than ngắn thở dài cả nửa ngày mới chịu bộc bạch ra.
Theo như lời của Viễn Y Tình thì khi Thanh Hà Môn biết Hà Liệt bị giết hại, mấy tên trưởng lão khác chẳng những không hề thương tiếc mà còn đục nước béo cò. Tất cả tích trữ và lợi ích của một chi của Hà Liệt đều bị phân chia xâu xé, ngay cả đám đệ tử cũng bị vạ lây. Tình người nóng lạnh là việc thường tình của thế thái, mấy tên đệ tử đều bằng mọi thủ đoạn liền tìm kiếm một trưởng lão khác để đầu nhập.
Phải biết rằng những người được một vị trưởng lão trong môn phái thu nhận sẽ có quyền lợi và địa vị vượt hơn mấy kẻ không có bắp đùi để ôm. Ngũ Hợp Phái tuy mệnh danh là đại phái của Yên quốc nhưng nội tình bên trong một phái cũng không vượt quá được mười vị trưởng lão hoàng cấp hậu kỳ. Cho nên đám đệ tử hoàng cấp được bái sư cũng chiếm hơn nửa một chút, đa số đều có tư chất tốt,
Bản thân Viễn Y Tình và cha mình đã thông đồng với Hạ Liệt, đồng nghĩa với việc phản bội lại tôn chỉ của gia tộc. Ngay lập tức, gia chủ Viễn Vũ Hùng đã đóng băng tài khoản ngân hàng cũng như cắt đi mọi chức vụ của hai người trong Viễn gia. Nước đi sai lầm này đã khiến cho hai cha con họ như chó nhà tang, đến Thanh Hà Môn thì bị ghẻ lạnh, xem như rác rưởi vì không còn giá trị lợi dụng.
Cuối cùng trong tuyệt vọng, Viễn Y Tình đã tỉnh ngộ, cô ta quyết tâm trở về gia tộc của mình. Nghe nói Viễn Y Tình đã quỳ trước cửa lớn Viễn gia ba ngày ba đêm, khiến cho các vị cao tầng mủi lòng mà chấp nhận cho hai cha con họ trở về. Có điều, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phạm lỗi thì chắc chắn phải chịu phạt. Viễn Y Tình đã chấp nhận hình phạt lao động công ích để suy ngẫm về sai lầm của mình, cũng như một bài học nhớ đời cho cô.
Cho dù là một cao thủ nhân cấp, việc phải làm nhiệm vụ liên tục nhiều ngày liên kéo dài dưới cái trời giá lạnh khiến cho Viễn Y Tình cũng cảm thấy không chịu nổi. Rất may là Tiểu Hắc đã xuất hiện nếu không chắc nàng ta cũng không trụ thêm được thêm mấy hôm nữa. Hóa ra, vì bị tịch thu hết tài sản nên ngay cả tiền ăn cơm Viễn Y Tình cũng chẳng có. Vừa đói vừa rét thì cao thủ gì cũng không thể chịu nổi, trừ khi là tu tiên giả cấp cao mới ích cốc được. Chứ như Tiểu Hắc thì vẫn cần phải ăn uống để duy trì một phần dinh dưỡng cho cơ thể.
- Sắp tới tỷ có dự tính gì không?
Tiểu Hắc tỏ ra quan tâm hỏi thăm. Dù quan hệ giữa hai người cũng như bèo nước gặp nhau nhưng một hạt giống tốt của tứ đại gia tộc cũng không nên để mai một như thế. Trong đầu của tiểu tử gian trá này đang có một ý tưởng riêng.
Viễn Y Tình không biết Tiểu Hắc đang suy tính điều gì, nàng ta từ chỗ không có tí hảo cảm gì với đứa trẻ trước mặt đã chuyển sang một tia thân thiết. Bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh khó khăn được giúp đỡ đều rất dễ xúc động, đúng với câu đưa than trong ngày đông giá lạnh của tiền nhân. Cho nên Viễn Y Tình không chút nghi ngờ mà thật lòng chia sẻ trả lời:
- Ta cũng không biết nữa, tạm thời ta chỉ muốn làm cho gia gia của mình bớt giận, không trách phạt ta và phụ thân nữa.
Đúng là đầu óc đơn giản! Tiểu Hắc thầm than thở một câu trong bụng. Chỉ khoảng mười chín, hai mươi mà Viễn Y Tình đã đạt đến tu vi nhân cấp đỉnh phong. Nếu được danh sư chỉ điểm, cô ta chắc chắn sẽ có cơ hội rất lớn sớm bước chân vào cảnh giới hoàng cấp, chân chính trở thành một võ giả nội khí.
Đáng tiếc bây giờ Thanh Hà Môn không có ý trọng dụng nàng ta, ngay cả Viễn gia cũng đang làm chậm trễ tiến độ của thiên tài gia tộc mình. Bởi vậy, một hạt giống tốt không thể phát triển đúng kỳ vọng thì chẳng có gì đáng giá cả. Cuối cùng cũng sẽ chìm vào dòng sông lịch sử, bởi trên đời này không thiếu thiên tài, chỉ có những kẻ tranh mệnh thành công mới bước lên được đỉnh cao thật sự.
- Y Tình tỷ tỷ, ta thấy tỷ là một người tốt, sai có thể sửa lỗi không phải dạng người yếu đuối có thể làm được. Vì vậy, ta sẽ cho tỷ một cơ hội để thoát khỏi tình cảnh hiện tại, một cơ hội đột phá đến hoàng cấp.
Tiểu Hắc mỉm cười ném ra một cành ô liu khiến cho Viễn Y Tình sửng sốt suýt tý thì đánh rơi cả chiếc đũa trên tay mình. Nàng khó tin nhìn Tiểu Hắc hỏi lại:
- Hoàng cấp? Tiểu đệ ngươi không phải đang nói đùa với ta chứ?
- Cơ hội chỉ đến một lần, tỷ tỷ cứ suy nghĩ đi. Ba ngày sau nếu tỷ đồng ý thì cứ gọi cho ta.
- Khoan đã, Tiểu Hắc đệ đệ. Ngươi phải giải thích rõ ràng chứ.
Tiểu Hắc ra vẻ thần bí không giải thích gì thêm mà chỉ để lại số điện thoại của mình rồi đi đến quầy thanh toán. Nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy của nó, Viễn Y Tình vẫn như người trong mơ, tim cũng đập nhanh hơn.
Hoàng cấp chính là giấc mơ mà bất kỳ võ giả nào cũng khao khát truy cầu. Có câu nói, dưới hoàng cấp, tất cả chỉ là giun dế, điều này hoàn toàn đã được chứng thực trong cả chiều dài đằng đẵng của võ đạo. Trừ khi sử dụng đến những loại vũ khí tiên tiến như súng ống, bom mìn ra thì cao thủ nhân cấp nếu đấu tay đôi với hoàng cấp căn bản không thể trụ quá vài chiêu được.
Bước ra khỏi quán nhỏ, dòng người giờ này vẫn còn rất nhộn nhịp. Thủ đô nước Yên chỉ sau nửa đêm thì mới vắng lặng đi, còn lại hầu hết thời gian đều là người người bận bịu đi làm hoặc vui chơi, rất chi là náo nhiệt.
- Chỉ một buổi tối thôi mà đã bắt gặp ba đám người đến từ ngoại quốc, xem ra những ngày tới trị an ở Huyền Kinh sẽ rất phức tạp.
Nổi hứng lên, Tiểu Hắc liền dùng nhãn thuật quét qua người đi đường. Kết quả nó lại phát hiện ra những kẻ tu luyện nội khí khác, không chỉ một mà đến tận vài người người khác nhau, có kẻ thì đi đơn lẻ, người thì đi thành nhóm. Thấy cảnh này, nó chỉ biết lắc đầu khó hiểu lẩm bẩm:
- Chỉ là hai thanh bán thánh binh khí thôi, tại sao lại dẫn đến nhiều thế lực Chân Võ Môn trên thế giới xuất hiện vậy nhỉ?
Theo Tiểu Hắc thì bình khí tích lũy qua vô số năm tháng chắc chắn không phải số lượng ít, không lý nào chỉ hai thanh bán thánh binh khí lại có thể câu dẫn được số lượng lớn các thế lực đến thế.
Còn đang trầm tư suy ngẫm, Tiểu Hắc bỗng dừng lại. Nó cảm giác rõ ràng có kẻ đang theo dõi mình nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ kẻ nào khả nghi cả, ngay đến thần thức cũng không truy ra được gì.