Lại một ngày mới trôi qua, thế giới vẫn mang theo cái vẻ ngoài yên bình như biển cả bao la đang che giấu những con sóng thần trong lòng của mình. Đối với người dân bình thường ở xã hội hiện đại, chiến tranh là cái gì đó rất xa xôi, nếu như không có tranh chấp mâu thuẫn gì quá nghiêm trọng thì các nước hầu như sẽ không động binh với nhau.
Đáng tiếc, kẻ không an phận rất nhiều. Không ít các quốc gia không hài lòng với đường biên giới của mình, họ luôn dòm ngó và tìm cách để mờ rộng cương thổ nhiều nhất có thể.
Quốc gia càng mạnh thì dã tâm lại càng không hề nhỏ bé. Chuyện cá lớn nuốt cá bé, thôn tính lẫn nhau đã trở thành đề tài nóng hỏi trong suốt chiều dài lịch sử. Những đất nước nhỏ yếu ngoại trừ việc tử chiến đến cùng thì hầu như bọn họ chỉ còn lựa chọn là đầu hàng và bị chiếm giữ.
Biên cương Yên quốc với nước Tấn giáp nhau bởi một sa mạc kéo dài hàng trăm cây số. Nếu xét về tổng diện tích thì nước Tấn rộng lớn gấp đôi, chỉ là đất đai và tài nguyên của họ không được thiên nhiên ưu ái như Yên quốc. Vì thế, hằng năm quân Tấn vẫn không ngừng lăm le cho quân tranh thủ xuyên qua cương thổ của nước Yên để cướp bóc.
Để đối đầu, lãnh đạo quân đội Yên quốc đã cho cánh quân hùng mạnh thứ ba của mình đồn trú tại đây. Tổng chỉ huy là người của Kim gia, đại tướng Kim Diệt, là người có kinh nghiệm trận mạc dày dạn hơn ba mươi năm phục vụ trong quân ngũ. Ông là người luôn tính toán tỉ mỉ từng bước đi để bảo vệ biên ải và dẹp tan mọi cuộc xâm nhập của kẻ địch.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, vị thống soái họ Kim vẫn miệt mài làm việc đến khuya, mái tóc bạc của ông đã không còn chỗ nào có thể nhìn thấy màu đen được nữa. Dù rằng ông ta cũng chỉ mới bước qua tuổi ngũ tuần mà thôi.
- Cấp báo, có tin tức quan trọng từ đội thám thính của chúng ta gửi về.
Ngay lúc này, một vị sĩ quan truyền tin thân cận của Kim Diệt vội vàng chạy vào bẩm báo với ông ta. Kim tướng quân không vội vàng, ông ta bình tĩnh đóng tập tài liệu mình đang xem lại. Bấy giờ, ông mới hướng vị thuộc cấp của mình hỏi:
- Có việc gì mau thông báo.
- Bẩm tướng quân, chủ lực của quân Tấn đang di chuyển. Người của ta đã phát hiện ra ba đạo quân tiên phong của địch đang từ từ tiếp cận khu vực đồng bằng Nhạn La.
Vị sĩ quan truyền tin sắc mặt có chút tái nhợt, hơi kinh hãi thuật lại tin tức đã được kiểm chứng. Việc Tấn quân dám điều động binh lực số lượng lớn là cực kỳ hệ trọng. Nếu lỡ như không kịp ứng phó thì quốc gia sẽ lâm nguy.
Trước tin tức kinh người như vậy, Kim Diệt không hổ là tướng soái vạn quân, ông ta mặt không đổi sắc, vẫn rất ổn trọng. Sau khi suy tính một hồi, ông liền ra lệnh cho phái thêm thám tử quan sát nhất cử nhất động của phía địch. Còn quân doanh thì được đặt trong tình trạng cảnh giác cao độ, có thể sẽ phải sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Cánh quân của ông ta không thể so sánh về quân số với Tấn quốc đông đảo, nếu muốn cứng đối cứng với kẻ thù nhất định sẽ thương vong thảm trọng. Cách tốt nhất là lấy tĩnh chế động, xem phản ứng của kẻ thù rồi đưa ra đối sách. Vị tướng họ Kim này thân chinh bách chiến, kinh nghiệm ứng phó rất phong phú, không hề hoang mang hay có chút nóng vội nào cả.
Ngay trong đêm, tin tức từ tiền tuyến cũng được cấp tốc truyền về Huyền Kinh và đến hai quân đoàn chủ lực khác. Tuy chiến tranh chư nổ ra nhưng người trong cuộc đều cảm giác được áp lực rất lớn, Yên quốc lại một lần nữa sắp phải đối mặt với nguy cơ tồn vong của chính mình.
......................
- Gâu gâu
Bật mạnh người tỉnh dậy, Tiểu Hắc thở hồng hộc như trâu, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Sau vài phút định thần lại, tiểu tử này mới nhận ra mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng đáng sợ.
Bên cạnh Tiểu Hắc, Đại Hắc đang không ngừng dùng chiếc lưỡi đỏ liếm vào khuôn mặt đang tái ngắt của nó. Việc Tiểu Hác bất ngờ ngất đi đã khiến cho người huynh đệ nhỏ của mình một phen hoảng sợ, không biết phải làm thế nào.
- Thật là quá kinh khủng. Cảm giác giấc mơ vừa rồi cũng quá chân thật đi, ngay cả tay chân của ta vẫn còn đang run rẩy.
Cố trấn tĩnh, nhẹ nhàng bế lấy Đại Hắc đặt vào trong lòng mình, Tiểu Hắc liền thử điều động linh lực trong cơ thể.
- Còn may!
Hóa ra linh lực vẫn tràn đầy. Thở ra một hơi, Tiểu Hắc bấy giờ mới tạm thời yên tâm. Tiếp theo, nó vội vàng liên hệ với sư phụ của mình để thuật lại giấc mơ quái dị. Sau khi nghe xong, Diệp Thanh Hàn trầm ngâm chốc lát liền nói:
"Chắc là do ngươi quá mệt mỏi sinh ra ảo giác mà thôi. Ta đã kiểm tra thân thể của ngươi một lần, không có bất cứ thứ gì không ổn cả. Nếu có gì kỳ lạ thì là những tạp chất trong đan dược đều bị thanh lọc biến mất từ khi nào."
- Thật ư sư phụ?
Tuy còn chút hoài nghi không biết điểm sáng le lói trong mơ của mình có ý nghĩa gì, Tiểu Hắc khi nghe đến tạp chất bị loại bỏ thì mừng rỡ hỏi lại.
"Ta phải lừa dối ngươi sao? Xưa nay ta chưa từng thấy thể chất của người nào có thể tự thanh lọc được tạp chất do đan dược lưu lại. Nếu đúng là vậy thì ngươi đúng là kỳ nhân vạn năm có một. Khà khà nhớ kỹ lời ta, sau này nhớ đừng tiết lộ việc này cho bất kỳ kẻ nào, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân đấy. Còn nữa, Thập Nhất Tăng Đan giản lược là phương thuốc thuộc loại phẩm cấp thấp nhất. Nên khi phục dụng đan dược hãy cẩn thận, linh thảo càng quý hiếm thì tạp chất lẫn dược tính đều cực mạnh. Nếu chẳng may cơ thể ngươi không thể tiếp tục thanh lọc thì...Khà khà"
Lời của Diệp Thanh Hàn như tiếng chuông cảnh tỉnh Tiểu Hắc. Có thể tự thanh lọc tạp chất cấp thấp không có nghĩa tạp chất cao cấp cũng sẽ làm được. Còn về vấn đề tiết lộ cho kẻ khác thì Tiểu Hắc không lo lắng, xưa nay nó vốn hết sức cẩn thận, lại không thích chia sẽ bí mật cho bất kỳ kẻ nào.
Thật ra mọi chuyện đều là do Diệp Thanh Hàn bịa ra. Lão ta ở trong Ngộ Đạo Thạch một mực vẫn quan sát tình huống trong cơ thể Tiểu Hắc. Cái thứ khiến cho tạp chất biến mất chính là điểm sáng bé nhỏ không thể nhìn thấy kia. Thứ này không biết vì nguyên nhân gì liền đem tạp chất như thức ăn hút hết tất cả vào bên trong mình. Công dụng thần kỳ quá đỗi khiến cho vị đạo tặc huyền thoại của tu chân giới cũng chỉ biết trợn mắt há mồm.
Còn về giấc mơ của Tiểu Hắc, lão ta có chút nghi ngờ đến điểm sáng bên trong đan điền đệ tử mình nhưng lại chẳng có chứng cớ gì nhiều nên tạm thời bỏ qua. Dù sao thì cũng chỉ là giấc mơ, không ảnh hưởng gì đến tu vi và thể trạng thì không cần suy nghĩ quá nhiều.
Được tẩy kinh phạt tủy lần nữa, Tiểu Hắc cảm nhận các giác quan của mình đều được tăng cường rõ rệt. Phóng mắt ra là có thể nhìn xa đến hơn trăm trượng, khả năng nghe và ngửi mùi cũng được nâng lên một cấp độ mới.
Riêng khoản pháp thuật càng khiến Tiểu Hắc cảm thấy vui mừng hơn cả. Cùng với tu vi thăng tiến thì các loại pháp thuật mà nó luyện được đều được nâng cao về khả năng khống chế lẫn uy lực. Nếu trước đây Ẩn Thân Thuật rất dễ bị hoàng cấp cao thủ phát hiện thì hiện tại chỉ sợ nó có đứng cách xa vài mét hoàng cấp sơ kỳ tu vi cũng không thể cảm nhận được.
Những pháp thuật tấn công như Phong Đao Thuật hay Hỏa Đạn Thuật liền lợi hại hơn xưa rất nhiều. Với linh lực mạnh mẽ hơn, đao gió mà Tiểu Hắc phát ra đã bạo tăng về tốc độ, trở thành một sát thủ giản chân chính của nó để đối phó kẻ địch. Còn Hỏa Đan Thuật đã bước đầu tạo ra được một đóm lửa nhỏ trong lòng bàn tay, chỉ cần tu vi còn tăng lên thì ngày hỏa cầu chân chính thành hình sẽ không còn xa.
Đặc biệt nhất là khi đạt được tu vi tầng hai, Tiểu Hắc đã đủ sức tự tạo ra lớp màn linh lực bảo vệ cho mình. Cái này nhìn bề ngoài có vẻ không khác với người Chân Võ Môn dùng nội khí bảo hộ nhưng thật ra chân chính lại khác xa nhau một trời một vực.
Nội khí chỉ được sử dụng bị động, ở tu vi hoàng cấp chỉ đủ sức chống chọi được ám khí bình thường. Nếu gặp phải đạn dược e là không thể ngăn cản. Còn lớp bảo vệ của linh lực có thể duy trì suốt nếu linh lực được duy trì. Dĩ nhiên là đối với súng đạn lớp bảo vệ hoàn toàn dễ dàng ngăn chặn được, trừ khi sử dụng bom mìn có sát thương cao thì mới gây nguy hiểm cho Tiểu Hắc được.
Có thêm được một lớp bảo hộ này, Tiểu Hắc liền an tâm hơn nhiều. Dù sao thì người tu tiên cũng không phải là mình đồng da sắt, nếu bị phục kích thì nguy cơ bị thương tổn vẫn là không nhỏ.
Mỉm cười hài lòng, Tiểu Hắc tạm thời không tiếp tục tu luyện nữa. Bế quan hơn ba tuần, nó cần phải thư giãn một chút và nhân tiên giải quyết một số hứa hẹn với kẻ khác.
- Sư đệ, ngươi cuối cùng cũng chịu hiên thân rồi. Nếu ngươi không chịu lộ mặt, sư huynh ta còn dự định đi bái phỏng ngươi một phen đấy.
Vừa nhìn thấy Tiểu Hắc, Mộc Bình như cây khô găp mưa rào liền kinh hỉ nói to.
- Hì hì đệ cùng sư phụ bận rộn không phải vì sư huynh hay sao? Có chuyện gì mà huynh lại gấp gáp như thế?
- Vì ta? Đệ làm ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh đấy. Khoan nói đến việc đó, mấy ngày nay hai vị trưởng lão của Hàng Quan Am và Loạn Thập Đao Phái không ngừng hướng gia gia của ta hỏi về vấn đề đan dược như đã hẹn ước. Việc này khiến cho gia gia một phen đau đầu, chỉ có thể trì hoãn vài ngày. Chỉ e là không thể thoái thác được nữa, không biết sư phụ chúng ta có hay không...
Mộc Bình một hơi tóm tắt lại mọi chuyện cho Tiểu Hắc nghe. Sau khi dứt lời, anh ta liền nhìn sư đệ mình với ánh mắt mong chờ.
Trong lòng của Mộc Bình, vị sư phụ thần bí chính là thần minh, không gì không làm được. Chỉ là vài viên đan dược tầm thường thôi, đám người kia lại dám nghi ngờ đến uy tín của người. Đúng là lũ ếch ngồi đáy giếng, kiến thức hạn hẹp.
- Tưởng gì to tát. Việc này sư phụ đã có tính toán, sư huynh và Mộc gia gia cứ yên tâm.
Giơ bàn tay nhỏ ra vỗ vỗ cánh tay của Mộc Bình vài cái, Tiểu Hắc dáng vẻ tự tin lên tiếng. Nghe vậy, mọi lo lắng trong lòng Mộc Bình liền biến mất sạch sẽ. Anh ta cười to vài tiếng, còn căn dặn nhà bếp làm thêm vài món ngon để bồi dưỡng cho vị sư đệ đáng yêu của mình.
Khí trời cuối mùa thu ở Huyền Kinh vẫn khá mát mẻ, màn đêm buông xuống khiến cho Huyền Kinh lại thêm náo nhiệt. Là người xuất gia ăn chay niệm phật, Cốc Ni từ khi đến Mộc gia làm khách thì rất ít khi rời khỏi gia phủ. Đêm nay cũng không có gì đặc biệt, dùng xong cơm chay, bà ta lẳng lặng về phòng của mình bắt đầu niêm phật. Đúng lúc này, một giọng nói già nua tang thương bỗng nhiên vang lên trong đầu khiến cho bà ta giật mình.
"Tiểu ni cô, ngươi là người trong võ lâm lại có thể tham tâm hỏa dục, đúng là đáng quý"
- Các hạ là ai? Xin hãy hiện thân ra để bần ni được diện kiến.
Giọng nói có chút run rẩy, Cốc Ni không hề cảm thấy giận dữ khi đối phương gọi bà là tiểu ni cô. Truyền âm nhập mật! đó là từ duy nhất đang hiện ra trong đầu bà ta lúc này. Tuyệt kỹ giao tiếp chỉ có trong phim ảnh không ngờ thật sự tồn tại, ngay cả các cao thủ lợi hại mà bà ta từng biết đến cũng không có được cái bản lĩnh này.
Thiên cấp cao thủ! Cốc Ni càng sợ hãi hơn khi nghĩ đến chân chính thực lực của vị cao nhân thần bí. Nghe nói khi tu vi đạt đến thiên cấp, con người sẽ có thể tự do bay lượn, tay không chém đứt binh khí. Có lẽ việc truyền âm nhập mật cũng không phải là không làm được. Chỉ là cao thủ thiên cấp trong truyền thuyết tại sao lại xuất hiện ở trong Mộc gia ở nước Yên nhỏ bé cơ chứ.
"Khà khà. Ta là ai không quan trọng. Kẻ có tư cách trực diện nói chuyện với ta trên thế gian này không nhiều, tiểu ni cô ngươi không có cái tư cách đó. Ta đến chỉ muốn hoàn thành lời hứa hẹn mà thôi"
Lời nói thần bí nhân vừa dứt, cánh cửa sổ bỗng dưng mở ra. Tiếp đó, một viên đan dược màu nâu nhạt từ từ bay vào trong phòng và rơi vào trong tay của Cốc Ni. Phải mất nửa ngày trời, vị sư thái đáng thương này mới giật mình từ trong khiếp sợ tỉnh lại.
- Dùng nội khí ngự vật, thật sự là thiên cấp cao thủ. Bần ni xin bái kiến tiền bối, nếu có gì mạo phạm xin người lượng thứ.
Đã triệt để tin tưởng, Cốc Ni vội quỳ xuống van xin. Cái gì phong phạm trưởng lão, cái gì phật môn chân tu đều bị bà ta ném hết sang một bên. Đối mặt với tồn tại cỡ này thì một ngón tay của người ta cũng đủ giết chết bà không biết bao nhiêu lần. Nhân tính yếu đuối, bà ta không phải là Đức Phật chân chính, càng không thể khống chế được tâm trạng của mình.
- Tiền bối, đây là?
"Ngươi từng ra tay hỗ trợ Mộc gia, không phải vì thứ này sao? Ngoài ra, ta không muốn ngươi tiết lộ cho bất kỳ ai về chuyện tối hôm nay. Nếu không, khà khà không ai trên đời này có thể cứu được ngươi"
Lời đe dọa rất trực diện, rất bá đạo, song Cốc Ni lại dập đầu cảm tạ rối rít. Đối với bà ta, được tiếp xúc với cường giả thiêp cấp chính là nằm mơ cũng không được. Bây giờ lại được tiền bối ban tặng cho đan dược, trừ khi não bà ta bị lừa đá mới tiết lộ cho kẻ thứ hai biết chuyện này.
Cẩn thận từng tí quan sát viên đan dược màu nâu nhạt trong tay, Cốc Ni ngửi được mùi hương khiến nội lực của bà nhộn nhạo. Biết chắc là đan dược tuyệt thế, bà ta liền cho ngay vào miệng nuốt xuống rồi vận công hấp thụ. Chỉ vài giây sau, một cỗ lực lượng như núi lửa phun trào bên trong cơ thể khiến cho bà ta vừa đau khổ vừa hoan hỉ:
- Thần đan, đúng là thần đan haha. Đa tạ tiền bối, Cốc Ni nhất định ghi tạc ơn đức của ngài. Sau này có cơ hội, xin nguyện liều mình báo đáp.