- Một người có tu vi nhân cấp có thể đánh bại mười người cao thủ bất nhập lưu không chút khó khăn. Tất nhiên ông không bàn đến vấn đề vũ khí sát thương hạng nặng, dù sao cấp độ nhân cấp vẫn ở phạm trù năng lực con người bình thường. Chỉ khi nào cháu đột phá nhân cấp, bước vào hoàng cấp thì mới thật sự gọi là cao thủ thoát ly thế tục. Đến cấp độ này người ta gọi họ là người của Chân Võ Môn. Theo ta được biết thì phía trên hoàng cấp còn có huyền cấp, địa cấp và thiên cấp. Đáng tiếc, cao thủ lợi hại nhất mà Yên quốc có được cũng chỉ dừng lại ở tu vi hoàng cấp hậu kỳ mà thôi.
- Chân Võ Môn? Vậy quân đội của chúng ta có cao thủ hoàng cấp không?
Hơi thở của Mộc Bình gấp gáp thể hiện sự hứng thú cao độ, lời của Mộc lão vừa dứt thì anh ta liền hỏi ngay.
- Đây là bí mật quốc gia, gia gia hi vọng cháu sẽ giữ kín.
Mộc Quốc Thái không vội, ông ta đã nói ra thì đã có chủ ý của mình.
- Gia gia yên tâm, Mộc Bình cháu dù chết cũng không bao giờ phản bội Yên quốc.
- Tốt lắm, quân đội Yên quốc của chúng ta dồn hết tài nguyên cũng thành công đào tạo được vài cao thủ hoàng cấp. Họ đều là báu vật cấp quốc gia, chỉ khi nào liên quan đến nhiệm vụ trọng đại thì những người này mới được dùng đến. Lúc bình thường, họ đều ở trong môn phái để tu luyện.
- Môn phái? Có cả những võ quán có thể đào tạo ra cao thủ hoàng cấp sao gia gia?
Nghe hai từ môn phái cứ như trong phim truyền hình, Mộc Bình khó hiểu thắc mắc. Một tổ chức dù lớn mấy cũng không thể lợi hại bằng quốc gia a.
- Haha cái này phải nói đến nguồn gốc của Chân Võ Môn. Bình nhi, cao thủ nhân cấp bình thường cho dù tu luyện cả đời cũng chỉ có thể đạt đến tu vi nhân cấp đỉnh phong mà thôi, không thể nào đột phá đến hoàng cấp được.
- Tại sao vậy? Không lẽ cần phải có tư chất đặc thù nào?
- Trong Chân Võ Môn đúng là có tuyển chọn tư chất rất nghiêm ngặt nhưng cốt lõi để tu luyện đến hoàng cấp chính là cần có công pháp võ học. Chỉ có những công pháp võ học được truyền lại từ xa xưa mới giúp con người ta luyện ra nội khí, đặt chân chính thức vào "Chân Võ Môn", cũng chính nói là thế giới võ đạo chân chính. Mà những công pháp võ học này vô cùng quí giá, chỉ có người của những môn phái Chân Võ Môn mới được tu luyện, nếu lộ ra ngoài sẽ bị đồ gia diệt khẩu ngay.
Bây giờ Mộc Bình có thể đoán được hai người ăn mặc cổ trang mà mình gặp ở Vũ Lương rất có thể là người của Chân Võ Môn. Chỉ với một cây kiếm, ông lão kia liền có thể hạ gục mấy chục tên xã hội đen được trang bị súng ống đầy đủ. Thậm chí ông ta ra tay còn có vẻ rất nhẹ nhàng, ngay cả một vệt máu cũng không dính được. Cao thủ, đó mới thật sự là cao thủ chân chính.
- Những môn phái này thường không đi lại với thế tục, chỉ có những linh thảo hay tài liệu khoáng thạch, kim loại quí giá mới có thể đánh động được bọn họ. Vì để đào tạo ra vài cao thủ Chân Võ Môn bảo hộ quốc gia mà quân đội đã không tiếc đại giới để cống nạp cho những môn phái này. Nhờ đó mà bọn họ mới thu nhận những hạt giống của quân đội vào để chỉ dạy, nếu không thì... Căn bản các môn phái này không hề có khái niệm tinh thần dân tộc gì cả.
Nói đến đây Mộc Quốc Thái phiền muộn thở dài. Có điều ông ta không nghĩ đến là nếu như mấy môn phái Chân Võ Môn này nhúng tay vào quốc gia đại sự thì thế cục xã hội này sẽ loạn đến mức nào cơ chứ.
"Thì ra là vậy, giờ ta đã hiểu vì sao lão già Vũ Kiếm kia không thèm đếm xỉa đến đống cổ vật, căn bản trong mắt lão ta thì những thứ đó so với đất cát cũng không khác nhau gì cả"
Mộc Bình chợt bừng tỉnh đại ngộ, anh ta liền thông suốt vì sao ông nội của mình lại dành cả nửa ngày trời nói những tin tức bí mật này cho anh nghe. Nghĩ đến đây, Mộc Bình run rẩy hỏi:
- Gia gia, có phải quả "Phượng Hoàng" của Mộc gia chúng ta rất giá trị đối với người trong Chân Võ Môn?
- Cháu đã hiểu vấn đề rồi đó. Thật ra loại cây "Phượng Hoàng" này môn phái nào cũng có cả, chỉ những gia tộc phàm phu như Mộc gia chúng ta mới xem nó như chí bảo mà thôi. Lợi ích của loại quả "Phương Hoàng" này chính là tăng cường thể chất, một số ít người khi ăn vào sẽ có cơ hội dễ dàng đột phá tu vi Chân Võ Môn hơn so với kẻ khác. Cháu phải biết tu luyện võ công mỗi một tầng nhỏ muốn đột phá đều trăm nan vạn nan, nên giá trị của cây "Phượng Hoàng" này tuyệt đối có thể giúp một gia tộc như Mộc gia chúng ta không ngừng sản sinh ra nhân tài hết thế hệ này đến thế hệ khác.
Cuối cùng Mộc lão gia chủ cũng nói ra giá trị của cây "Phượng Hoàng". Khi biết toàn bộ quả trên cây bị hái đi, lòng lão đau như bị dao đâm vào, đây chính là muốn đoạn đi căn cơ của Mộc gia của lão.
- Nếu cây Phượng Hoàng này giá trị như thế tại sao kẻ ra tay lại không đem cả cây đi mà chỉ lấy quả?
- Bởi vì cây Phượng Hoàng này chỉ có thể đem trồng xuống một lần, nếu cố tình di chuyển thì cây sẽ từ từ héo rủ mà chết đi. Với lại muốn nuôi dưỡng loại cây này vô cùng tốn kém, cũng chỉ có thể trồng ngoài trời ngay hướng đông để đón tinh hoa nhật nguyệt. Mà mười năm cây mới ra quả một lần, phức tạp như vậy nên đối phương chỉ cướp đi quả của cây. Cũng may là bọn chúng chưa nhẫn tâm đến nỗi phá hủy luôn thân cây, nếu không đó chính là đại họa của gia tộc chúng ta.
- Ông nội, quả cũng đã mất rồi, người đừng để trong lòng. Cháu tin Mộc gia chúng ta sẽ không dễ dàng bị kẻ khác hạ bệ như vậy đâu. Lần này cháu đi công tác cũng gặp không ít chuyện thú vị, để cháu kể ông nghe.
Cảm nhận nỗi buồn phiền lại dâng lên trong lòng gia gia của mình, Mộc Bình liền tìm cách thay đổi chủ đề. Anh ta chỉ không biết người Mộc Quốc Thái áy náy nhất chính là anh ta, vì lần này ông ta đã chuẩn bị cho đứa cháu của mình ăn một quả Phượng Hoàng nhưng không ngờ lại bị kẻ khác trộm mất. Dược lực bên trong loại quả này rất bá đạo, nên chỉ có thanh niên trưởng thành, ở thời điểm đỉnh phong ăn vào mới có thể chịu đựng được. Tất nhiên, loại quái thai có thể ăn một lúc mười quả lại vừa có thế lực thần bí hỗ trợ như Tiểu Hắc không thể tính vào.
...................................
Nhắc đến Tiểu Hắc, kẻ đầu sỏ khiến cho Mộc gia loạn thành một đoàn, lại đang rất yên ổn vượt cửa ải cuối cùng. Rất nhiều lần ni1 đã vận chuyển theo công pháp nhưng đến điểm mấu chốt thì giống như thiếu sót gì đó, cản giác như bị bức tường ngăn lại. Thất bại, rồi lại thất bại, cứ sau mỗi lần vận chuyển được một chu thiên, nó nhận ra bức tường kia đang yếu dần đi.
"Dược lực không đủ. Tiểu tử, mau ăn hết số quả còn lại đi, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc đấy, đừng để kiếm củi ba năm lại bỏ phí mất"
Cảm nhận được nguồn năng lượng của Tiểu Hắc vẫn chưa đủ lớn, thanh âm thần bí kia liền lên tiếng tiếp tục.
Lần này, Tiểu Hắc trong trạng thái gần như vô thức không hề có chút phản kháng, đưa tay lấy từng Khai Cơ Quả đưa lên miệng cắn nuốt không ngừng.
"Tốt lắm, hãy tập trung tinh thần, giai đoạn khai cơ càng tích lũy sâu dày thì con đường tương lai sẽ càng rộng mở. Sau này đi được bao xa thì phải dựa vào nỗ lực của ngươi lúc này đây."
Cảm nhận được bức tường ngăn trở hiện tại đã yếu đến điểm mấu chốt, tựa như một bức bình phong mỏng, chỉ cần đưa tay ra là có thể xuyên thủng, Tiểu Hắc liền dồn toàn bộ nguồn năng lượng còn sót lại để tổng công phá. Sự tập trung của nó đã đạt đến mức cao nhất, ngay cả việc miệng mình đau đớn đến chảy cả máu ra cũng không hề có chút cảm xúc gì cả.
- Ầm
Sau cùng thì một âm thanh tan vỡ cũng vang lên bên trong cơ thể của Tiểu Hắc, nó cảm nhận được một luồng khí ấm tràn vào cọ rửa từng thớ thịt trên người mình, tựa mưa rào đang tưới mát cho cánh đồng ruộng đã khô cạn từ rất lâu. Bên ngoài, lại một lớp nhầy đen hôi thối được tiết ra khắp thân thể của nó.
- Thành ...công ...rồi.
Chỉ kịp thốt lên ba chữ, Tiểu Hắc liền ngã ra, mũi vẫn thở đều đặn, miệng thì phát ra tiếng ngáy khò khò êm ái du dương. Xem ra là do quá kiệt sức mà thôi, trước khi tiểu tử này ngất đi dường như nó còn nghe được nụ cười tán tưởng vang lên trong đầu của mình.
............................
- Con nói thằng bé tên Tiểu Hắc chính xác đã nói với con những lời như vậy?
Mộc Quốc Thái sau khi được đứa cháu Mộc Bình kể về Tiểu Hắc liền không nhịn được phải mở to mắt hỏi lại. Nhìn phản ứng của ông nội mình, Mộc Bình có một cảm giác thành tựu, vui vẻ đáp:
- Thưa ông nội, cháu không hề phóng đại thêm lời nào.
- Xem ra ta phải đích thân gặp đứa trẻ này một lần. Mộc gia chúng ta mãnh tướng rất nhiều, còn mưu thần thì lại ít ỏi. Nếu như có một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng thì sau này gia tộc ta sẽ càng thêm vững mạnh.
Mộc Bình không ngờ ông nội mình đường đường là một vị đại tướng trong quân đội, thống soái cả triệu quân nước Yên lại chịu hạ mình đi gặp một đứa bé khuất cái không thân thiết. Cảm giác có chút không ổn, anh ta định ngăn ông mình lại.
- Nhưng mà gia gia, dù sao nó vẫn chỉ mới là một đứa trẻ mười tuổi.
- Bình nhi, cháu đã từng gặp một đứa trẻ nào mới mười tuổi mà lại có khả năng quan sát, phán đoán lợi hại như vậy chưa? Tổ tiên Mộc gia chúng ta cũng xuất thân từ nông dân, nhờ vào bản lĩnh của mính mới đánh một đường thẳng tiến xây dựng nên cơ đồ như hôm nay. Do đó, chúng ta tuyệt đối không được xem thường bất kỳ ai, cho dù là một đứa trẻ hay một tên khuất cái. Ngọc trong đá thì trông xấu xí, một khi đã được mài dũa sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Mộc lão gia chủ là một vị tướng yêu quân như con, ông luôn biết đề bạt những vị tướng trẻ tài năng bất kể xuất thân sang hèn. Nhờ vào tấm lòng này, Mộc Quốc Thái ông luôn được sự kính trọng tuyệt đối của chúng tướng sĩ. Mộc Bình là đứa cháu ông ta yêu quý nhất, không phải vì tài năng, nếu xét về bản lĩnh thì đám cháu còn lại của ông ta còn tài giỏi hơn. Điều khiến Mộc lão thưởng thức Mộc Bình chính là tính cách có phần rất giống ông ta thời trẻ, không tranh thích tranh giành đấu đá trong gia tộc, lại không hề vì địa vị của Mộc gia mà tự cao tự đại coi trời bằng vung.
- Gia gia, Bình nhi đã hiểu.
- Haha không hổ là cháu ngoan của Mộc Quốc Thái ta. Nào, đi gọi cậu bé kia đến đây, hôm nay ông cháu chúng ta cùng ăn tối với nhau.
Tâm tình của Mộc lão gia chủ sau cuộc trò chuyện đã tốt hơn, Mộc Quốc Thái lão là người đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, cầm được bỏ được, chỉ là vài quả "Phượng Hoàng" mất đi thì không thể khiến ông ta thất thố, đánh mất tôn nghiêm của mình,
Thấy ông nội mình nhanh chóng lấy lại khí thế của một vị tướng lĩnh vững như bàn thạch, dù Thái sơn có đổ thì cũng không hề nao núng, trong lòng Mộc Bình cũng hân hoan theo. Ngay lúc này, cô hầu gái được nhiệm vụ chăm sóc cho Tiểu Hắc vội vã chạy vào.
- Bẩm Mộc lão gia chủ, Mộc Bình thiếu gia, cậu bé mà cậu mang về biến mất hơn hai canh giờ. Khi tôi kiểm tra phòng thì chỉ thấy con chó mực đang nằm ngủ, còn cậu bé thì...
- Được rồi, cô trở về kiểm tra xung quanh xem. Chắc thằng bé chỉ quanh quẩn bên trong Mộc gia mà thôi.
Rất muốn chửi lên một tiếng, nhưng vì có ông nội ở đây Mộc Bình không tiện phát tác.
"Tên tiểu quỷ này đúng là tai tinh mà, không bao giờ chịu ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, lúc nào cũng khiến cho mình phải đau đầu."
- Gia gia, đứa bé này có chút nghịch ngợm, để con gọi thêm người tìm kiếm, con nghĩ nó mải chơi nên bị lạc đường thôi.
Có chút mất mặt với ông nội của mình, Mộc Bình cười khổ nói.
- Haha, trẻ con đứa nào chẳng thể, lúc còn bé cháu cũng không thua kém gì đâu.
Nghe ông nội nhắc đến chuyện còn bé, khuôn mặt Mộc Bình đỏ lên vì xấu hổ, anh ta vội vàng cáo từ rồi nhanh chóng chạy đi tìm Tiểu Hắc.
- Đứa cháu này da mặt thật là mỏng nha haha.
Cười to một tràng, Mộc Quốc Thái nhìn Mộc Bình đã mất dạng lắc đầu một cái. Lúc này, phía sau lưng ông ta, một bóng người trung niên lặng lẽ xuất hiện.