Còn đang định thổi da bò về bản thân một chút, Diệp Thanh Hàn phát hiện Tiểu Hắc đã bỏ qua ba quyển sách và đang chăm chú đọc một cuốn sách nằm lẻ loi ở một góc.
"Thì ra là tiểu tử ngươi bị thu hút bởi "Thâu kỹ bút ký" của ta. Khặc khặc, tu luyện không có đường tắt, ngươi cứ đọc đi rồi sẽ hiểu lời ta nói"
Thốt ra một câu khó hiểu, Diệp Thanh Hàn có chút cười nhạo rồi im lặng như đang chờ đợi. Cả nửa ngày sau, Tiểu Hắc thở dài một tiếng, đành đóng cuốn sách to lớn lại khẽ than trách một tiếng:
- Đúng là rắc rối thật.
"Hắc hắc, ba nghìn đại đạo bên trong lại có vô số liên kết huyền diệu. Đạo tặc chi đạo nhìn bề ngoài không liên quan gì đến luyện đan, luyện khí và trận pháp chi đạo, nhưng không có trận pháp chi đạo thì sao ngươi có thể tiến vào những nơi được phòng thủ nghiêm ngặt. Là một đạo tặc giỏi, tạo nghệ trận pháp phải cao thâm nếu không muốn bị rơi vào khốn trận hoặc huyễn trận để rồi vạn kiếp bất phục. Là một đạo tặc ngươi có dám mang linh thảo, tài liệu luyện khí trân quý đem giao cho người khác luyện chế giúp? Đấy chẳng phải tự nói cho kẻ khác biết mình là thủ phạm hay sao? Người đời ngu muội cho rằng đạo tặc chỉ là tiểu kế chi đạ. Còn Diệp Thanh Hàn ta dám kiêu ngạo tuyên bố đạo tặc là đại đạo khó khăn nhất, đòi hỏi cả về tư chất, bản lĩnh và khí vận. Thiếu một cái cũng không thành đạo khặc khặc"
Thế nhân cười ta quá khùng điên, ta cười người khác nhìn không thấu. Câu nói đó diễn tả đúng cảm xúc kiêu ngạo, ngông cuồng của Diệp Thanh Hàn lúc này. Người trong thiên hạ luôn phỉ nhổ đạo tặc, thậm chí còn coi thường bọn họ. So với đạo tặc thì cường đạo cướp núi xưng vương còn oai phong hơn nhiều. Mấy ai hiểu được cường đạo thường sống không thọ, cái dũng của kẻ thất phu chỉ đổi về chút le lói rồi vụt tắt. Con đường của đạo tặc khó khăn gấp trăm nghìn lần! Một tên đạo tặc thành công một lần chỉ là may mắn, thành công trăm lần là bản lĩnh, thành công vạn lần chính là thần.
Câu nói đầy bá khí của Diệp Thanh Hàn hoàn toàn đánh sâu vào tâm hồn của Tiểu Hắc, hai tay nó xiết chặt, cả người run rẩy phấn khích đến tột độ. Nó quỳ phịch xuống, dập đầu thật mạnh đến máu cũng chảy ra. Như không cảm giác thấy đau đớn, nó ngước nhìn lên, ánh mắt trong ngần, giơ một tay lên cao kiên định nói lớn:
- Đạo tặc chi đạo, đại đạo độc hành, nếu không thành đạo, lạc tử bất hối.
"Hảo tiểu tử"
Diệp Thanh Hàn dường như nhìn thấy lại chính mình thời trẻ. Lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm nhận được sự đồng cảm, cảm thấy được nhiệt huyết tận sâu trong linh hồn mình một lần nữa trỗi dậy như núi lửa phun trào sau bao nhiêu năm ngủ vùi.
..........................................
Không ai biết chính xác số lượng gia tộc nhập thế ở Yên quốc, riêng ở Huyền Kinh người ta đã tính toán được cố khoảng mười gia tộc xây dựng căn cơ tại đây. Hôm nay, một nửa các gia tộc đó vốn ít khi qua lại lại tập trung ở một biệt thự vắng vẻ ở ngoại ô thủ đô.
- Tra lão gia, ngài thật sự xác định thông tin ông nắm giữ là chính xác?
Một vị trung niên dáng người thấp bé có chút bán tín bán nghi đang đặt câu hỏi cho Tra Thiên Ứng, chính là vị gia chủ của Tra gia.
- Mọi người yên tâm, Thiên Ứng ta xin lấy tính mạng của mình ra để bảo đảm thông tin này tuyệt đối đáng tin tưởng. Nếu vị nào còn nghi ngờ có thể rú lui ra về, tôi sẽ không miễn cưỡng.
- Tra gia chủ xin hãy bớt nóng, việc này liên quan trọng đại đến tồn vong của gia tộc nên chúng tôi cẩn thận một chút là điều hiển nhiên.
Thấy Tra Thiên Ứng có vẻ không vui khi liên tục có người chất vấn lão, một người khác liền đứng dậy can ngăn. Sau khi mọi người bình tĩnh lại thì không ai chủ động bỏ ra về cả, xem ra đứng trước lợi ích thì bất kỳ gia tộc nào cũng không muốn mình chịu thiệt.
- Hừ, nếu không phải thực lực của Tra gia không đủ thì lão phu cũng không mời bốn gia tộc các vị. Hiện tại, kế hoạch ta đã có sẵn, nhưng cần phải có thêm trợ lực. Mấy ngày trước gia tộc đã phái tộc nhân đi liên hệ với gia chủ của các gia tộc khác, sẽ sớm có phản hồi.
Nhìn một lượt bốn vị gia chủ còn lại, Tra Thiên Ứng cũng không nhiều lời liền đưa cho từng người một bản tin tức sơ bộ của mình. Khi mọi người không chú ý, tinh quang trong mắt lão ta khẽ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
...........................
"Ngoài tu vi và thần thông, thực lực của một tu sĩ sẽ được quyết định bởi pháp thuật, pháp khí và phù lục. Pháp khí và phù lục bây giờ tu vi ngươi còn quá yếu không thể luyện chế được, cho nên ta khuyên ngươi nên tập trung vào pháp thuật. Sỡ dĩ tu sĩ xem phàm nhân như sâu kiến là bởi vì họ có thể thi triển các loại pháp thuật, nhẹ nhàng vung tay là có thể biến cả một rừng người thành tro bụi, lợi hại hơn còn có thể khiến cho băng thiên liệt địa. Tu luyện pháp thuật cũng không cần tài nguyên mà chỉ cần tư chất và siêng năng là đủ. Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ truyền dạy các pháp thuật cơ bản cho ngươi, có gắng mà mau chóng nắm giữ thì mới có thêm khả năng bảo vệ cho mình."
Với tu vi Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất của Tiểu Hắc, pháp thuật cơ bản chính là lựa chọn tốt nhất. Dưới sự đốc thúc của Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc phải tu luyện ngày đêm. Đến ăn ngủ cũng không thể thoải mái như trước khiến cho tiểu tử này than oán không thôi.
- Sư tôn, ngài xem Đại Hắc có thể tu luyện giống như con không?
Đối với Tiểu Hắc, Đại Hắc là người thân duy nhất, nếu nó thành tiên rồi mà Đại Hắc vẫn là chú chó phàm tục thì sau vài năm nữa cả hai sẽ sinh tử chia cách.
"Con hắc cẩu này không phải yêu thú, không thể tu hành. Nếu như là ở tu chân giới, lão phu sẽ có cách tìm cho nó một vài loại huyết thống đặc biệt, có điều hiện tại ở giới diện này ta đành thúc thủ vô sách."
Đến cả sư phụ bản lĩnh cao cường cũng nói như thế, Tiểu Hắc đành phải ngậm ngùi nhìn Đại Hắc có chút buồn bã. Đồng thời, trong lòng của nó cũng quyết tâm phải tu luyện thật tốt để có thể giúp cho Đại Hắc.
"Ngự Phong Thuật là pháp thuật dễ tu luyện nhất, đặc biệt với Phong hệ linh căn tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn những người mang linh căn khác gấp nhiều lần. Ở tu vi Luyện khí kỳ tầng thứ nhất ngươi sẽ không thể ngự phong mà bay lên được nhưng pháp thuật có thể khiến cho ngươi chạy nhanh như gió, dùng khi chạy trốn là vô dùng diệu dụng"
Phải nói là pháp thuật tu luyện không hề dễ như trong tưởng tượng, Tiểu Hắc tự cho là mình thông minh sáng dạ, vậy mà bắt đầu liền cảm thấy cuộc đời chỉ một màu đen tối. Suốt ba ngày không ngừng luyện tập, toàn thân rã rời, Tiểu Hắc chỉ có thể miễn cưỡng thi triển Ngự Phong Thuật ở một khoảng cách ngắn mà thôi.
"Không tệ, cứ đà này ta đoán chưa đến mười ngày ngươi sẽ có thể nắm giữ pháp thuật này đến cấp độ nhập môn"
Nghe sự phụ nói cần đến mười ngày mới chỉ nhập môn một môn pháp thuật, Tiểu Hắc cảm giác choáng váng, trong lòng thầm kêu khổ không thôi. Hiện tại, nó dành thời gian ban ngày để luyện pháp thuật, ban đêm thì tu luyện công pháp hấp thụ linh khí để khôi phục thể trạng. Tiểu Hắc chỉ dành vài giờ ngắn ngủi để ngủ và ăn uống vệ sinh nhưng vẫn luôn cảm thấy năng lượng trong người tràn đầy.
Sau mười ngày, kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán của Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc miễn cưỡng lắm chỉ có thể tăng tốc một chút ở phạm vi vài thước. Còn cái gì mà chạy nhanh hơn gió, ngày đi trăm dặm giống như một câu quảng cáo lừa gạt không hơn không kém.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hắc cũng bất đắc dĩ gãi đầu, nó đã rất chuyên tâm tu luyện, không một phút lơ là. Ấy vậy mà dường như khi tu luyện pháp thuật có một tầng bình chướng nào đó ngăn trở khiến cho nó không thể thi pháp một cách thuận lợi mặc dù nó đã sơ ngộ được nội dung của pháp thuật rồi.
Cứ tư luyện mãi cũng không biết đến ngày tháng nào mới nhập môn Ngự Phong Thuật được, Diệp Thanh Hàn liền thay đổi bài học, lão ta chuyển sang dạy cho Tiểu Hắc về Khống Vật Thuật và Ẩn Thân Thuật. Đây là hai pháp thuật rất cơ bản khác mà bất kỳ người tu tiên nào cũng phải biết.
Khống Vật Thuật chính là dùng linh lực để điều khiển các vật thể xung quanh mình, thậm chí ngay cả con người. Nghe nói khi tu vi đạt đến cấp độ thông thiên thì một ngón tay cũng có thể dời non lấp bể một cách dễ dàng. Đáng tiếc ở môn pháp thuật này thành tựu của Tiểu Hắc thảm hại không kém Ngự Phong Thuật, hiệu quả mỗi khi nó thi pháp là cực kỳ thấp.
Có điều, Diệp Thanh Hàn phát hiện ra Tiểu Hắc hoàn toàn có thể khống chế phương vị di chuyển của đồ vật cực kỳ chính xác. Điểm thiếu mấu chốt của nó là linh lực khi thi pháp, nếu giải quyết được vấn đề này thì mọi thứ sẽ trở nên suôn sẽ.
Cuối cùng, Ẩn Thân Thuật vốn không được Diệp Thanh Hàn mong đợi nhiều lại mang về thành công vang dội nhất. Chẳng những Tiểu Hắc có thể học tập cực nhanh mà hiệu quả thi pháp còn cực kỳ kinh người. Theo lão ta thấy cứ đà này thì Ẩn Thân Thuật có thể tu đến cảnh giới nhập môn hoàn toàn trong vòng một tuần lễ.
"Xem ra rắc rối của đứa nhỏ này không nằm ở tư chất mà vấn đề thật sự lại dính dáng đến khống chế linh lực. Có vẻ như độ hòa hợp của nó và "vật kia" vẫn chưa thật sự đồng nhất"
Liếc mắt một cái Diệp Thanh Hàn đã suy đoán ra một phần của sự việc, nhưng lão ta cũng không có biện pháp gì tốt hơn để khắc phục. Tạm thời việc duy nhất có thể làm là đợi tu vi của Tiểu Hắc tiến bộ để xem có cải thiện được tình hình hay không.
Tiếp theo, Diệp Thanh Hàn liền phát hiện ra một việc khiến tâm tình lão ta như rớt xuống vực thẳm. Chuyện là Tiểu Hắc tu luyện theo Phong Linh Quyết hấp thu linh khí vô cùng chậm chạp, mỗi một chu thiên đều tốn rất nhiều thời gian. Ban đầu lão ta còn cho rằng đứa đệ tử của mình chưa nắm vững công pháp, sau vài ngày lão ta mới nhận ra tình huống không ổn.
Tiểu Hắc vốn dĩ không hề có linh căn, nó có thể tu hành được chính là nhờ điểm sát cực kỳ nhỏ bé mà Diệp Thanh Hàn đã cất công đưa vào bên trong đan điền của nó. Cũng vì điểm sáng quá nhỏ nên lượng linh lực hấp thu không thể nhanh được, trừ khi có cách làm cho diện tích của điểm sáng này lớn lên.
Với một thứ mà ngay cả Diệp Thanh Hàn còn không hiểu rõ thì làm sao có biện pháp gì khác. Hết cách, lão ta chỉ đành tiếp tục nhắm mắt nói dối với TIểu Hắc rằng đợi khi tu vi tăng tiến tốc độ hấp thụ và vận chuyển linh lực của nó sẽ được cải thiện.
"Xem ra phải nghĩ cách tìm một số linh quả để gia tăng tu vi cho đứa đệ tử này thôi. Nếu không thì đến ngày hồn phách ta tiêu tán cũng không mong có cơ hội quay trở lại linh giới"
Hai mươi ngày trôi qua rất nhanh, Mộc Bình không biết bận việc gì mà không đến tìm Tiểu Hắc, điều này giúp cho nó rảnh tay toàn tâm tu luyện.
Đúng như Diệp Thanh Hàn tính toán, Tiểu Hắc rất nhanh đã đạt được trình độ nhập môn pháp thuật Ẩn Thân Thuật. Còn hai pháp thuật còn lại nó chỉ có thể thi triển một cách yếu ớt, hiệu quả tạm thời không mang lại diệu dụng nhiều lắm.
Bên cạnh tu luyện pháp thuật, Diệp Thanh Hàn còn hướng dẫn Tiểu Hắc về cách sử dụng thần thức của tu sĩ. Nói đến thần thức, đây chính là thứ mà người phàm mắt thịt không bao giờ tưởng tượng được. Khi Tiểu Hắc nghe sư phụ mình giảng giài, có cũng phải sửng sốt một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
"Chỉ có người tu chân mới có khả năng phóng thích thần thức của mình ra ngoài. Có thần thức, ngươi có thể biết được mọi thứ xung quanh mình mà không cần dùng đến thị giác. Thần thức mỗi người lớn mạnh khác nhau và sẽ tăng trưởng theo tu vi. Tu sĩ hoàn toàn có thể tu luyện thần thức lớn mạnh hơn nhưng công pháp tu luyện thần thức lại quý hiếm vô cùng. Vi sư năm xưa cũng nhờ may mắn mà đoạt được một công pháp tàn phiến về tinh thần lực tu luyện, ta sẽ truyền lại cho ngươi sau. Hiện tại ngươi cần phải học cách vận dụng thần thức cơ bản đã."