- Đi theo đệ, mục tiêu là ở phía tây.
Không có nhiều thời gian để giải thích, Tiểu Hắc dẫn đầu lao về một hướng. Dù có chút nghi hoặc không biết vì sao sư đệ mình lại xác định được vị trí của nhà giam nhưng Mộc Bình cũng đành phải đuổi theo.
Khu nhà giam phía tây không cách xa vị trí của hai người nên chỉ khoảng hơn mười phút sau là họ đã nhìn thấy nó trong tầm mắt. Ngoại trừ lính canh trước cửa ra thì nơi này từ ngoài nhìn vào cũng không có gì nổi bật cả. Điều này càng làm cho sự lo lắng trong lòng của Tiểu Hắc tăng thêm, nó cảm giác mình đang từ từ tiến vào trong một tấm lưới mà kẻ khác giăng sẵn.
- Sư huynh, đệ sẽ vào bên trong thám thính thử. Huynh ở ngoài đợi tiếp ứng cho đệ.
Tiểu Hắc vừa dứt lời liền thi triển thuật ẩn thân biến mất ngay khiến cho Mộc Bình định nói gì nuốt lại vào bụng. Chính anh ta cũng không ngờ tên tiểu sư đệ của mình lại trở nên gan dạ như vậy. Vừa nãy nó còn không muốn hành động, giờ lại xông xáo đi tiên phong.
Nếu Tiểu Hắc biết được sư huynh mình nghĩ gì gì thì nó sẽ chửi ầm cả lên. Lão tử đang nỗ lực vì mạng sống của mình đó chứ. Nếu không phải chỉ bản thân nó có Ẩn Thân thuật thì tiểu tử này sẽ xông pha quả cảm đến thế? Dĩ nhiên là không, các ngươi nghĩ nhiều rồi.
Bằng vào thuận ẩn thân tinh diệu, Tiểu Hắc dễ dàng ung dung lẻn vào trong khu nhà giam bằng cửa chính trước sự canh gác của một loạt lính canh của Mai gia mà không hề bị phát hiện ra chút dấu vết nào. Bước vào bên trong, đập vào mắt Tiểu Hắc là ánh sáng mập mờ và mùi ẩm mốc lan tỏa trong không khí. Càng đi vào sâu, nó lại ngửi thấy rất nhiều mùi kinh tởm khác khiến cho thần kinh con người bình thường sẽ phải nôn thốc nôn tháo vì không thể chịu đựng được.
- Nơi này là để giam giữ con người đây sao?
Đã từng nghe kể trong các nhà ngục, tù nhân phải sống trong điều kiện rất tệ hại. Có điều khi chứng kiến hiện thực tàn khốc Tiểu Hắc mới biết cái gì mới thực sự gọi là địa ngục của trần gian. Đi qua từng phòng giam, hình ảnh nhiều người trên mình đầy những vết thương, nhiều nơi trên cơ thể bị nhiễm trùng lâu ngày đã ung mủ, hư thối trông vô cùng đáng sợ. Ở một số phòng gian khác, có người thậm chí tay chân đã bị chặt mất, nhìn không khác gì một cái xác không hồn.
Xa xa, ở một phòng giam nhỏ, Tiểu Hắc lại thấy những đứa trẻ bị bỏ đói nằm co ro chỉ còn da bọc xương. Trong đôi mắt của chúng vô cùng mờ mịt, không có chút xíu thần thái hi vọng gì cả.
- Khốn kiếp, bọn này không còn là con người nữa, chúng là ác quỷ
Khi vừa ra tay giết người, Tiểu Hắc còn cảm thấy vướng mắc trong lòng. Hiện tại, nó chỉ muốn tiêu diệt hết bọn người man rợ kia mà thôi.
Tiểu Hắc không tự nhận mình là người tốt hay chính nhân quân tử nhưng nó có giới hạn đạo đức của mình. Đối với những kẻ thủ ác như thế này thì nếu tiện tay nó sẽ không ngại gì tiễn bọn chúng xuống địa ngục.
Rất muốn giải cứu hết tù nhân bị giam giữ ở nơi này ra, song Tiểu Hắc biết nó cần phải tìm ra người của Phi Ưng trước. Sau đó nó sẽ dẫn theo quân đội đến san bằng cái gia tộc đáng bị nguyền rủa này.
Tìm kiếm đến buồng giam thứ tư, Tiểu Hắc chợt phát hiện thấy điểm không bình thường. Bên ngoài cửa được khóa bằng một ổ khóa rất to và xích sắt dày cộm, chỉ là mấy thứ này không gây khó dễ cho nó được. Chỉ bằng việc sử dụng Hỏa Cầu Thuật phiên bản bản tay là ngay cả ổ khóa hay sợ xích đều bị nung chảy sau vài phút. Phải công nhận rằng hỏa diễm của tu chân vô cùng bá đạo, hầu như bất kỳ đồ vật làm từ vật liệu gì cũng không thể chịu nổi sức nóng của ngọn lửa này.
Tiến vào trong , Tiểu Hắc nhận ra những người được giam giữ ở buồng giam này hoàn toàn khác với những buồng giam trước đó nó đã đi qua. Nếu nói những buồng giam trước đơn thuần chỉ giam giữ những người không quan trọng, sống chết không ai được quan tâm đến. Từ thức ăn đến vệ sinh đều không hề có tiêu chuẩn dù là thấp nhất dành cho con người.
Ở buồng giam này Tiểu Hắc đánh giá từ mảnh vụn thức ăn còn thừa lại chứng tỏ chất lượng có thể xem là tạm được. Ở đây có dấu vết thường xuyên có người ghé thăm và dọn dẹp, chứng tỏ người được giam giữ có một giá trị nhất định đối với Mai gia.
- Xem ra ta đã tìm đúng địa điểm rồi.
Đã được Mộc Bình cho xem hình chụp của sáu thành viên Phi Ưng bị mất tích, Tiểu Hắc nhanh chóng nhận ra một người trong số họ. Anh chàng này cũng là người quen mà nó đã có dịp gặp mặt trước đó tại quán lẩu đầu cá, Chung Tự Đại. Chỉ là so với hình tượng hán tử mạnh mẽ ít nói lần trước thì tình cảnh anh ta hiện giờ không tốt cho lắm. Ngoại trừ khuôn mặt bầm tím, một bên mắt không thể mở ra được thì trên thân thể anh ta cũng đầy những vết thương lớn nhỏ khác nhau. Xem ra những ngày qua anh chàng họ Chung này đã phải chịu đựng nhiều đợt tra tấn rất dã man.
Vốn tính cẩn thận, Tiểu Hắc vẫn không xuất đầu lộ diện mà âm thầm kiểm tra phá hủy các camera giám sát đặt xung quanh buồng giam rồi mới phá cửa phòng giam của Chung Tự Đại.
- Anh Chung, là em Tiểu Hắc đây. Em và sư huynh Mộc Bình đến giải cứu cho anh.
Vừa đỡ Chung Tự Đại dậy, Tiểu Hắc tiện tay nhét vào miệng anh ta một viện Bồi Hoàn Đơn rồi truyền một tia chân khí vào bên trong thân thể để cho đan dược được hấp thụ nhanh hơn. Với thể trạng của họ Chung lúc này, nếu không có đan dược cứu chữa thì anh ta đứng vững còn khó khăn nói chi đến việc chạy trốn.
Nghe giọng nói có chút quen thuộc, Chung Tự đại cố mở một con mắt không bị thương của mình ra, thì thào trả lời:
- Tiểu Hắc, là em thật sao? Anh cứ nghĩ mình phải chết chắc rồi.
- Haha mạng anh còn dai lắm, không chết được đâu. Ngoài anh ra còn thành viên Phi Ưng nào được nhốt ở đây không?
- Bọn họ đều bị bọn người kia hạ độc thủ cả rồi. Chúng chỉ giữ một mình anh lại để làm con tin cũng như tiếp tục dùng cực hình để điều tra tin tức. Nếu em không đến giải cứu thì chắc anh cũng chỉ có thể sống thêm vài ngày nữa thôi.
Nghĩ đến thảm cảnh của bốn người đồng đội, niềm vui được cứu viện của Chung Tự Đại liền thay bằng cảm xúc bi thương. Dẫu biết làm quân nhân có thể hi sinh bất cứ khi nào nhưng họ vốn là con người bằng xương bằng thịt, làm sao mà kìm chế cảm xúc của mình được chứ.
Người cũng đã tìm được, vấn đề nan giải bây giờ với Tiểu Hắc là dùng cách gì để đưa Chung Tự Đại rời khỏi. Bên ngoài nhà giam có đến hơn hai chục tên lính gác được trang bị súng ống lẫn đao kiếm. Nếu không thể xử lí hết bọn chúng trong thời gian ngắn thì sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức. Một khi đánh rắn động cỏ thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
- Đúng rồi, sư huynh có giao cho ta thiết bị liên lạc đặc chế.
Bỗng nhớ ra chiếc bộ đàm được Mộc Bình giao cho trước khi xuất phát, Tiểu Hắc liền mừng như trúng số. Đây là loại bộ đàm được quân đội thiết kế đặc biệt cho những lực lượng như Liệt Hổ hay Phi Ưng.
Chúng không dùng sóng điện thoại hay vệ tinh nên có thể sử dụng ở bất kỳ nơi đâu. Cũng chỉ có những bộ đàm đã được cài đặt mới có thể bắt sóng liên lạc được với nhau.Nhờ vào loại công nghê tiên tiến này mà những đội đặc nhiệm của quân đội có thể phối hợp với nhau vô cùng ăn ý trên chiến trường.
Lấy từ trong túi ra chiếc bộ đàm nhỏ như một cây bút, Tiểu Hắc vội thì thầm nói vài câu với Mộc Bình ở bên kia đầu dây. Giọng nói của Mộc Bình vang lên rất quả quyết, anh ta chỉ ngắn gọn một câu rồi tắt tín hiệu:
- Mọi việc cứ giao cho sư huynh.
, Tiếp theo, Tiểu Hắc cất thiết bị vào rồi cùng với Chung Tự Đại cẩn thận chạy đến gần cửa buồng giam. Cả hai tìm một góc khuất nấp vào và chờ đợi.
Khoảng vài phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, còn có cả tiếng súng. Tiểu Hắc nghe được tiếng chân và tiếng súng đã di chuyển xa dần lần liền dùng thuật ẩn thân rồi như một con sóc nhảy thẳng ra ngoài.
Phía trước nhà giam, khoảng một nửa lính canh đã rời đi, chỉ còn lại trơ chọi khoảng mười tên đứng cách xa nhau. Biết thời cơ của mình đã đến, Tiểu Hắc liền vung tay, một loạt ám khí được ném ra.
Vì ra tay đánh lén nên hiệu quả của phi tiêu vượt trên cả mong đợi. Hơn một nửa số lính canh ngã ra mất mạng tại chỗ, trên cổ hoặc đầu bọn chúng đều có cắm một ám khí đen nhỏ rất khó nhìn thấy.
- Có kẻ địch.
Những tên còn lại hoảng hồn chỉa súng về phía đồng bọn của chúng ngã xuống nhưng không thấy bóng người nào cả. Tiếp theo, lần lượt những tên còn lại cũng phải chịu chung số phận. Chỉ chưa đầy thời gian uống một chum trà, Tiểu Hắc đã hạ hết số người bằng cả một tiểu đội.
- Một mình em đã giết hết bọn chúng?
Chung Tự Đại được Tiểu Hắc ra hiệu liền từ trong buồng giam chạy ra. Không ngờ trước mặt anh ta lại là ngổn ngang xác chết của đám lính canh, khiến cho anh chàng này kinh dị nhìn đứa trẻ trước mặt mình như là gặp quỷ.
- Không có thời gian giải thích đâu, chúng ta phải chạy khỏi trang viên này. Chắc giờ này toàn bộ Mai gia đã được báo động rồi.
Định tìm một chỗ bờ tường vắng người để đào tẩu, chợt Tiểu Hắc nghe thấy tiếng súng vang lên không ngừng, lại có tiếng đao kiếm va chạm với nhau. Nghĩ đến Mộc Bình, nó đành hướng Chung Tự Đại nói:
- Anh Chung, anh hãy chạy về phía nam tìm một chỗ trốn tạm. Em đi hỗ trợ sư huynh trước rồi chúng ta sẽ cùng rời đi.
Chung Tự Đại biết với thương thế của mình đi theo chỉ trở thành gánh nặng nên đành gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Còn Tiểu Hắc thì ẩn thân chạy như bay về phía bắc, vì lo lắng cho Mộc Bình nên nó không tiếc linh lực thi triển Ngự Phong Thuật để tăng tốc.
Rất may khi Tiểu Hắc chạy đến thì Mộc Bình tuy có chút chật vật nhưng vẫn bình yên vô sự. Bao quanh anh ta là cả một vòng lớn các cao thủ của Mai gia, nếu không nhờ thân pháp tuyệt đỉnh học được từ trong vô danh kiếm pháp mà Diệp Thanh Hàn ban tặng thì Mộc Bình đã không thể trụ vững đến lúc này.
Tiểu Hắc chú ý đến một lão già ăn mặc có vẻ sang trọng, người xung quanh đều có vẻ kính cẩn với lão ta. Xem ra lão ta là người có địa vị cực cao trong gia tộc, thậm chí có thể chính là gia chủ của Mai gia. Kế bên lão là một tên đại hán vai to bắp thịt nở nang, khí thế phát ra đem lại cho nó một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ. Đây tuyệt đối là một trong những cao thủ lợi hại nhất mà nó từng phải đối mặt.
Bỏ qua hai người đó, nhiệm vụ quan trọng bây giờ của Tiểu Hắc là phải giải vây cho Mộc Bình nên nó không thể để tâm quá nhiều.
"Trước tiên cần phải đánh lén hạ được càng nhiều kẻ địch càng tốt"
Với số lượng chênh lệch quá lớn về quân số, Tiểu Hắc tính toán bèn lẻn vào phía sau của đám đông đang vây quanh Mộc Bình. Với khả năng của nó, một lần chỉ có thể điều khiển mười ám khí cùng một lúc nên lần này Tiểu Hắc không cố gắng giết người mà chỉ cần khiến đối phương bị thương nặng, mất khả năng chiến đấu là được.
Nghĩ vậy, nó liền lẻn vào ngay giữa đám người, hai tay xoay chuyển, một loạt mười cái phi tiêu bay ra nhanh như chớp. Do đang tập trung vào Mộc Bình, nên khi nhìn thấy những ám khí như từ trong hư không hiện ra thì bọn người Mai gia không hề có chút phòng bị gì cả. Kết quả là một loạt tiếng rên la đột nhiên vang lên rồi rất nhiều kẻ ngã ra ôm lấy những bộ phận yếu hại của mình, toàn bộ đều sững lại không biết chuyện gì đang xảy ra.