- Mộc Bình hiền chất, không biết lão già này có thể giúp gì cho cháu?
Theo như lời Mộc Bình giới thiệu thì vị lão nhân này tên là Bạch Cát, cũng chính là chủ nhân của cửa hiệu Khai Xuân. Trong hắc bạch lưỡng đạo, danh khí của ông ta cũng không nhỏ. Mọi người thường tôn kính gọi ông ta bằng một tiếng Bạch lão.
- Bạch lão vẫn khỏe chứ? Gia gia cháu có gửi lời hỏi thăm đến người.
Không vội vàng, Mộc Bình tiến đến chào hỏi thi lễ với Bạch lão. Hành động này của anh ta khiến cho chủ nhân của Vạn Xuân cửa hiệu tỏ ra hài lòng mà ngay cả Văn tiên sinh cũng âm thầm gật đầu.
- Haha thân già này cũng không biết có thể chống chọi được bao nhiêu năm nữa. Nhớ thời còn trẻ, ta và lão Mộc cùng sau sát vai chiến đấu, thoáng cái đã qua nửa đời người. Thật đáng hoài niệm a!
Trước khi bước vào con đường làm thương nghiệp, Bạch lão vốn xuất thân từ binh gia. Ông cũng là chiến hữu vào sinh ra tử của Mộc Quốc Thái, tình nghĩa sâu đậm. Nghe nói Mộc lão gia chủ còn từng cứu ông ta vài lần, nên giữa họ có thể gọi là sinh tử chi giao.
Ra hiệu cho người hầu của mình dâng lên một bình trà long tĩnh thượng hạng, bốn người ngồi vào bàn hàn huyên tâm sự một hồi lâu thì Mộc Bình mới lên tiếng nói ra yêu cầu của mình.
- Nguyên liệu để luyện chế binh khí sao? Để ta nhớ lại xem. Hình như tuần vừa rồi trong cửa hàng của ta có nhập về một vài thứ khá hay ho.
Suy nghĩ một chút, Bạch lão bèn vỗ tay một cái. Một vị trạc tuổi tứ tuần kính cẩn tiến vào trong phòng.
Hướng ba người Mộc Bình mỉm cười hòa ái, Bạch lão nói:
- Ta và gia gia của cháu tình như thủ túc, nên cháu cần gì cứ phóng tay mà lựa chọn, không cần ngại ngùng gì cả. Đây là quản sự của ta, tên là Lý Tuất. Ông ta sẽ hỗ trợ mọi người.
Kho hàng của cửa Hiệu Khai Xuân cũng không lớn lắm, chỉ vẻn vẹn bằng một diện tích của một cái bể bơi, thế nhưng những món hàng được đặt vào trong này đều là trân phẩm giá trị. Dưới sự hướng dẫn của Lý quản sự, ba người Mộc Bình đã đến trước một khu vực chứa đầy các kim loại và khoáng thạch kỳ dị.
- Các vị cứ tự nhiên lựa chọn, nếu có gì thắc mắc gì xin cứ hỏi.
Vị quản sự này tác phong rất chuyên nghiệp, lại vô cùng nhiệt tình nhanh nhẹn khiến Mộc Bình rất tán thưởng.
Cảm tạ vị quản sự một câu, Mộc Bình liền nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Hắc bắt đầu tự do tìm kiếm. Tiểu tử này gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng vẫn đứng yên tại chỗ ngó đông ngó tây không chịu di chuyển.
Đến khi Mộc Bình cảm thấy khó hiểu, định lên tiếng thì Tiểu Hắc lại bỗng dưng chạy vội về một góc. Nó nhanh chóng ôm lấy một hòn đá to màu đen không biết cấu tạo từ gì lại có vẻ rất nặng.
- Ta lấy hòn đá này.
- Đây là một mảnh vỡ của thiên thách được tìm thấy ở chân núi phía nam Yên quốc. Chúng tôi đã cố gắng phân tích thành phần, có điều vẫn chưa tìm ra được đây là loại đá gì cả.
Vị quản sự rất lưu loát nói ra lai lịch của hòn đá màu đen. Đối với bọn họ, loại mặt hàng thiên thạch cũng không phải là quý giá gì. Đa phần chỉ bán chúng cho các nhà sưu tầm ưu thích những vật kỳ lạ mà thôi.
Tiếp theo, Tiểu Hắc chọn thêm một kim loại hiếm gặp, dự định sẽ rèn ra một thanh bảo kiếm cho Mộc Bình. Không còn gì giá trị trong mắt nó, tiểu tử này lại phóng như bay sang khu vực dược liệu.
- Ồ, đây chẳng phải là hoa Thiên Tầm sao?
Thanh Tâm Đan mà Tiểu Hắc định chế luyện để chữa trị cho Chí Viễn còn thiếu đúng một loại dược thảo. Đó chính là hoa Thiên Tầm, không nghĩ đến lại vô tình tìm được ở kho hàng này.
Loại hoa này giá trị không quá đắt đỏ, song vì mọc trong thiên nhiên với số lượng không nhiều nên ít khi có hàng. Lần này có thể gặp được một số lượng không ít hoa Thiên Tầm, Tiểu Hắc quyết định mua hết tất cả.
- Tên này đúng là may mắn thật. Thôi thì nếu đã gặp thì ta cũng tiện tay làm phước vậy.
Tiểu Hắc không phải người máu lạnh, có cơ hội cứu giúp kẻ khác mà không gây hại cho mình thì nó sẽ không từ chối. Có lẽ vì vừa có suy nghĩ thánh thiện mà khí vận của nó cũng tăng lên nhanh chóng.
Ngay sau đó, nó liền phát hiện ra một loại linh thảo...Chính xác thì phải gọi là độc thảo mới đúng. Loại củ có hình dạng như củ khoai, có vỏ màu nâu đốm trắng này có tên là Phổ Nhĩ, rất hiếm gặp, chỉ mọc ở nơi núi cao hiểm trở. Bản thân nó lại không có tác dụng gì nhiều ngoài độc tính bá đạo. Mà cần độc dược thì người ta có trăm ngàn loại, đâu ai rảnh rỗi để quan tâm đến loại độc thảo số lượng ít ỏi lại khó tìm này.
Người khác không thể loại bỏ độc tố bên trong Phổ Nhĩ nên thường vứt bỏ nó. Đối với Diệp Thanh Hàn lại chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước. Với kinh nghiệm luyện đan từ linh giới, lão ta có không ít phương pháp riêng để thực hiện.
Ngoài ra, lão còn cho Tiểu Hắc biết loại độc thảo này sau khi loại bỏ độc tố thì ăn vào sẽ khiến linh lực gia tăng một khoảng không nhỏ. Có thể nói nó chính là vật đại bổ dành cho người mới bước chân vào Luyện Khí kỳ.
Ở tu chân giới, loại Phổ Nhĩ này đã bị khai thác đến mức kiệt quệ. Bởi lẽ người tu tiên thì nhiều mà thiên tài địa bảo càng ngày càng ít. Dưới sự săn lùng không ngừng nghỉ của nhân loại thì hầu như các loại linh thảo linh quả sinh trưởng trong tự nhiên đều trở nên khan hiếm.
Không thể ngờ được ở trong kho hàng nhỏ như vậy mà Tiểu Hắc lại cò thể phát hiện ra cả chục củ Phổ Nhĩ, xem ra thiên ý vẫn còn chiếu cố cho tiểu tử này lắm.
Dạo hết một vòng quanh kho hàng, Tiểu Hắc bất chợt dừng bước tại khu vực trưng bày một số vũ khí hiện đại hiếm có. Ở đây có đủ loại súng ống từ tầm ngắn đến tầm xa, từ loại dùng để ám sát cho đến những loại súng cỡ lớn có lực sát thương mạnh mẽ. Những thứ này, nó chỉ liếc mắt qua rồi thôi, không có ý định dừng lại.
Quả thật, súng đối với Tiểu Hắc chỉ như gân gà, không có nhiều tác dụng. Đơn giản là vì ám khí của nó còn lợi hại hơn đạn dược nhiều, lại có thể ra tay bất ngờ nữa chứ.
Thứ mà tên nhóc này quan tâm chủ yếu là những thứ có thể tạo ra lực sát thương lớn trên diện rộng. Sau một hồi đắn đo cân nhắc, Tiểu Hắc đã chọn cho mình một quả bom mini được thiết kế hết sức tinh vi.
Loại bom này có thành phần rất đặc biệt, có thể tạo lực phá hoại cực lớn trong phạm vi hẹp, có thể sử dụng như một đòn sát thủ bí mật. Trong quân đội các loại vũ khí hạng nặng không thiếu nhưng chúng đều được quản lí khá nghiêm ngặt. Do đó, một người ngoại đạo như Tiểu Hắc muốn sở hữu thì chỉ có thể mua ở chợ đen mà thôi.
Cuối cùng cũng không còn đồ vật nào có lọt vào trong mắt Tiểu Hắc, thế là cả ba người liền từ biệt Bạch lão để trở về. Với tài lực hùng hậu, mấy món hàng đã chọn sẽ được Mộc gia chi trả đầy đủ. Đây cũng là quyền lợi của Mộc Bình khi trở thành hạt giống số một được gia tộc bồi dưỡng.
Vừa về đến tiểu viện của Mộc Bình, Tiểu Hắc liền cắm đầu vào việc phân tách độc tố từ hơn chục củ Phổ Nhĩ. Dù gì thì gia tăng tu vi của bản thân trước tiên mới là chính đạo. Công đoạn này với một người vừa chập chững bước vào nghề luyện đan là một thử thách không nhỏ. Kết quả sau cả hai ngày một đêm không ngủ, dưới sự chỉ dẫn của Diệp Thanh Hàn thì Tiểu Hắc cũng đã thành công.
Độc tố của Phổ Nhĩ được tách ra có màu vàng nhạt, không mùi, không vị. Loại độc này có độc tính rất độc đáo, người trúng phải sẽ bị ảo giác bao trùm. Nếu không có thuốc chữa trị sẽ bị rối loạn đầu óc, khiến cho bản thân trở thành điên điên dại dại, vô phương cứu chữa.
Không vội phục dụng ngay, Tiểu Hắc lê thân thể mệt mỏi của mình đi xuống nhà bếp đánh chén một bụng no căng. Sau đó, nó lại đánh một giấc ngon lành đến tận ngày hôm sau. Cảm giác cơ thể đã hồi phục lại trạng thái tốt nhất, tiểu tử này mới ngồi trên giường đả tọa để ổn định tâm thần.
- Hi vọng sẽ có hiệu quả.
Lấy một củ Phổ Nhĩ đầu tiên bỏ vào miệng nhai xuống, Tiểu Hắc cảm nhận mùi vị cũng không tệ lắm. Vài giây sau, nó liền cảm nhận một luồng năng lượng bùng phát trong kinh mạch của mình. Vui mừng vì hiệu quả cực tốt , nó vội vận hành công pháp để vận chuyển nguồn linh lực dồi dào đi một vòng cơ thể.
Cứ như vậy, Tiểu Hắc tu luyện một hơi lại mất cả nữa ngày trời. Khi giật mình khỏi trạng thái tu luyện vi diệu, nó phát hiện ra không ngờ bản thân đã đột phá luyện khí kỳ tầng thứ nhất hậu kỳ. Chẳng những thế linh lực trong đan điền của nó đã được xúc tích đến mức đầy tràn. Nên có thể gọi tu vi hiện tại của Tiểu Hắc là tầng thứ nhất đỉnh phong cũng không sai.
- Sư phụ, ta thành công rồi haha.
Huýt sáo một cái thật kêu, Tiểu Hắc cười to sảng khoái. Nó cũng không quên đem khoe thành tích của mình với Diệp Thanh Hàn. Có điều sư phụ của nó lại đang trong tâm trạng câm lặng không nói nên lười.
"Thành công cái đầu tiểu tử ngươi. Bình thường người khác chỉ cần một, hai củ Phổ Nhĩ là đã có thể đột phá đến luyện khí tầng thứ hai rồi. Ngươi ăn một lúc mười củ mà chỉ có thể tăng từ tầng thứ nhất trung kỳ đến hậu kỳ đỉnh phong. Ngươi đã phá vỡ kỷ lục của tu chân giới rồi đó, ngay cả tạp linh căn cũng không tu luyện chậm như thế đâu."
Diệp Thanh Hàn tức đến ruột gan cũng đau quặn cả lên, ngay cả phong phạm cao nhân cũng ném đi mất. Cũng khó trách lão ta, kỷ vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Linh lực ẩn chứa bên trong Phổ Nhĩ khá mạnh mẽ nếu đem so với tu vi luyện khí tầng một của Tiểu Hắc. Không ngờ đến tiểu tử này cứ như cái động không đáy, cần tài nguyên đến gấp mấy lần người thường mới có thể đột phá. Bỗng dưng Diệp Thanh Hàn cảm thấy kế hoạch của mình thật là mờ mịt, có nguy cơ đứt gánh giữa đường.
- Hắc hắc, sư phụ đừng lo lắng quá. Dù gì đây cũng không phải là tu chân giới, linh thảo chắc chắn còn rất nhiều mà người ở đây không biết đến tác dụng của chúng. Chỉ cần có thể thu thập đủ thì sợ gì không thể tu luyện đâu chứ?
Cái nhìn của Tiểu Hắc khách quan hơn Diệp Thanh Hàn. Nó không biết linh giới khan hiếm thiên tài địa bảo đến mức nào, còn ở địa cầu này chí ít những kẻ có thể tranh giành với nó không nhiều lắm. Ngoại trừ đám người Chân Võ Môn với kiến thức nghèo nàn, chỉ hiểu được chút da lông về linh thảo thì hầu như nó không còn kẻ địch nào khác.
"Ngươi nói có lý, là sư tôn có phần nôn nóng thiếu suy nghĩ rồi. Hiện tại chỉ còn vài ngày nữa là đến thời điểm hành động, không có thời gian để nghĩ ngơi. Ngươi mau lấy Hắc Tinh Thạch ra đi"
Là một cường giả sống không biết bao nhiêu nghìn năm, Diệp Thanh Hàn rất nhanh bình tĩnh trở lại. Việc lão có thể làm lúc này là hỗ trợ tên đồ đệ của mình gia tăng sức mạnh chiến đấu để tiếp tục tìm kiếm phương tiện gia tăng tu vi.
Viên đá mà lão yêu cầu Tiểu Hắc lựa chọn đầu tiên ở cửa hiệu Khai Xuân là một tinh thạch tốt chuyên dùng để luyện chế ám khí. Do tính chất bén nhọn, có thể xuyên qua mọi thứ dễ dàng. Nếu gặp phải cao thủ Chân Võ Môn, chỉ cần trúng phải, cho dù hộ thể chân khí lợi hại mấy cũng sẽ bị phá tan trong chớp mắt.
Do ở nơi này không ai có kỹ thuật luyện khí cao siêu nên Hắc Tinh Thạch mới bị xem là vật trưng bày, không có tí giá trị thực tiễn gì. Nếu là ở linh giới, ngay cả tu chân giả cũng sẽ tranh giành khốc liệt chứ đừng nói đến phàm nhân.
Thời gian không đợi người, dưới sự giám sát của Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc đã phải quên ăn quên ngủ, nhốt mình bên trong phòng luyện khí. Bên ngoài, cuộc sống vẫn trôi qua yên bình, không ai biết một hồi phong vân huyết vũ đang chuẩn bị đến gần. Các thế lực liên quan đang ráo riết chuẩn bị cho những mục tiêu riêng của mình. Ai sẽ là người mỉm cười cuối cùng? Câu hỏi rất khó để trả lời, chưa bao giờ Huyền Kinh lại căng thẳng đến như vậy. Một đêm, chỉ một đêm thôi, cán cân quyền lực tại Yên quốc sẽ thay đổi mãi mãi.