- Tặng cho ta? Tiểu tử ngươi là đang diễu cợt Dực mỗ sao?
Nghe câu trả lời của đối phương xong thì khuôn mặt Dực Vũ tối sầm lại. Khí thế trên người ông ta cũng bắt đầu tăng vọt, xem chừng không có một câu giải thích thỏa đáng sẽ động thủ. Tôn nghiêm của cao thủ Chân Võ Môn không thể bị đùa bỡn, sĩ khả sát, bất khả nhục.
- Hì hì Dực trưởng lão không cần phải hoài nghi thành ý của Mộc gia. Thứ nhất, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Nếu không thật lòng muốn cùng ngài kết giao, chúng tôi há sẽ để lộ tin tức quan trọng này cho ngài biết chứ. Đây chẳng phải là hành vi tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Còn việc lừa gạt ngài lại càng không thể xảy ra, Mộc lão gia chủ anh minh không thể đập vỡ quan hệ tốt đẹp giữa gia tộc và Mạc Kiếm Môn được.
Tài ăn nói của Tiểu Hắc thật đáng nể. Vốn Mộc gia và Mạc Kiếm Môn cũng chỉ là song phương hiểu biết, nào có cái gì quan hệ tốt đẹp như nó nói. Có điều lời của tiểu tử này lại khá kín kẽ hợp lý khiến cho Dực Vũ nghe xong cũng phải suy ngẫm, thái độ hòa hoãn lại không ít.
- Hừ, không ngờ đứa nhóc như ngươi lại dẻo miệng như thế. Được rồi, nói đi. Các người muốn gì? Ta không tin Mộc gia ném ra một cái lợi ích to lớn lại không có bất kỳ điều kiện gì kèm theo. Lão phu sống đến từng này tuổi cũng không phải chưa trải chuyện đời, có gì cứ nói thẳng thắn ra.
- Haha Dực trưởng lão quả là một đấng anh hùng, tuệ nhãn như đuốc. Nói thật thì Mộc gia đúng là thật lòng muốn cùng ngài và Mạc Kiếm Môn giao hảo. Ngoài ra, chúng tôi có một chút phiền toái nho nhỏ cần ngài ra mặt một chút. Cái này cũng không phải đòi hỏi quá đáng gì cả, nếu may mắn xử lí êm đẹp, Mộc gia sẽ vô cùng cảm kích.
Không tiếc lời tâng bốc, Tiểu Hắc cuối cùng cũng chân chính bắt đầu nói ra mục đích của mình.
- Ra mặt? Mộc gia các ngươi là một đại gia tộc của Yên quốc. Kẻ có thể khiến các người phải kiêng dè cần đến sự ra mặt của ta chắn chắn thực lực không tầm thường đi?
Dực Vũ ánh mắt như dao, chỉ một câu nói đã bóc trần ra vấn đề. Mộc gia Huyền Kinh, người nghe đều phải sợ hãi. Những thế lực đủ sức uy hiếp họ tại nước Yên chỉ đếm được trên hai bàn tay mà thôi.
- Hì hì, ta cũng không giấu giếm. Vốn vì việc của Dạ Lan Thảo, Ngũ Hợp Phái đếu đến Mộc gia thương lượng, song không phải ai cũng thị phi rõ ràng, công tư phân minh như Dực Vũ ngài. Thanh Hà Môn Hà Liệt trưởng lão không chỉ buông lời đe dọa mà còn muốn âm thầm toan tính ra tay cướp đoạt linh thảo. Ngài cũng biết tu vi của Hà Liệt cao thâm khó lường, gia tộc chúng tôi cho dù canh phòng cẩn mật cũng khó lòng mà ngăn cản lão ta. Vì vậy cho nên...
- Cho nên các người muốn ta ra mặt khiến cho lão ta biết khó mà lui? Tiểu tử, Thanh Hà Môn cũng là một trong Ngũ Hợp Phái, thực lực và địa vị không chênh lệch với Mạc Kiếm Môn bọn ta. Nếu như chẳng may Dực mỗ làm cho quan hệ hai phái chuyển xấu thì rất khó cho ta để gánh vác trách nhiệm trước chưởng môn và các vị trưởng lão khác.
Thấy đối phương ấp úng, Dực Vũ liền cắt lời. Lợi ích luôn đi kèm với rủi ro, ông ta tuy truy cầu đối với bảo kiếm là không thể bàn cãi, nhưng hậu quả phía sau không phải một mình cá nhân họ Dực có thể đảm đương được.
- Về vấn đề này Dực trưởng lão có thể yên tâm. Tiểu Hắc ta cam đoan Mạc Kiếm Môn không những sẽ đứng về phía ngài mà địa vị của ngài còn được nâng cao.
Mật ngọt chết ruồi. Xưa nay, chỉ cần mật ngọt đủ lớn thì con mồi nào cũng sẽ đâm đầu vào. Hiểu được đạo lý này, Tiểu Hắc từ trong người lấy ra một bình Bồi Hoàn Đơn đưa đến trước mặt Dực Vũ.
- Đây là...là đan dược! Còn là đan dược phẩm chất cực cao.
Ở thế giới này, đan dược khác với binh khí. Nói về số lượng, đan dược tại các khu giao dịch, đấu giá đều không ít so với binh khí. Nói về chất lượng, đan dược phẩm cấp cao và có tác dụng lớn lại vô cùng thưa thớt. Cái này xuất phát từ vấn đề khiếm khuyết cách luyện chế, kiến thức về thảo dược và đan phương.
Lịch sử tu chân giới có đến cả không biết bao nhiêu ngàn vạn năm, tinh hoa luyện đan so với những giới diện như nơi Tiểu Hắc đang sống thì chẳng khác gì đại vu so với tiểu vu, không cùng một cấp bậc. Do đó, khi ngửi thấy mùi đan dược nồng đậm, trong lòng Dực Vũ liền run lên một cái, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm trịnh trọng.
- Đây là Bồi Hoàn Đơn, có tác dụng điều trị nội thương và ngoại thương cực tốt. Ngoài ra đan dược còn có hiệu quả khôi phục thể lực nhanh chóng, không hề có tác dụng phụ.
Hiệu quả đan dược là phải tự thân trải nghiệm nên Tiểu Hắc cũng không cần phải quảng cáo khoa trương. Người có kiến thức chỉ cần phục dụng qua sẽ nhận thức được cái gì mới là chân chính đan dược, còn thứ gọi là "Hồi Sinh Đan" gì đó trong buổi đấu giá thì thật xin lỗi, hiệu quả kém xa đến một ngàn tám trăm dặm a.
- Dù ... ngươi có thêm đan dược quý giá này thì ta cũng ...
Giọng nói có chút tiếc nuối, Dực Vũ vẫn lắc đầu định nói lời từ chối. Nếu ông ta vô môn vô phái thì chỉ cần một thanh bảo kiếm liền có thể ngay lập tức đồng ý không hề do dự. Chỉ là phía sau ông ta là cả Mặc Kiếm Môn. Thân bất do kỷ, không thể đáp ứng.
Ngay khi Dực Vũ còn chưa nói xong, Tiểu Hắc đã lên tiếng:
- Ta còn chưa nói xong. Mộc gia chúng ta còn có thể tiếp tục cung cấp binh khí và đan dược cho Mạc Kiếm Môn. Chỉ cần chưởng môn quý phái "trân trọng" mối giao hảo giữa hai nhà chúng ta.
Lần này mới là quả bom thật sự nó muốn ném ra. Một thanh kiếm tốt, một bình đan dược quý thì giá trị cũng có hạn. Thế nhưng nếu những thứ này được cung cấp với số lượng không dứt lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Cho dù kẻ ngốc đến mấy cũng hiểu được, giá trị của Mộc gia cũng vì vậy mà tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Người trong Chân Võ Môn cần nhất là gì? Không phải chính là binh khí và đan dược hay sao? Một khi có được nguồn cung cấp thì Mạc Kiếm Môn sẽ bạo tăng thực lực, vươn lên trở thành một trong những môn phái mạnh mẽ nhất Yên quốc.
Hiểu rõ điều này, Dực Vũ liền cầm lấy tách trà uống một hơi. Cái tin tức mà tên nhóc Mộc gia trước mặt đưa ra quá khủng bố rồi. Không nói đến đệ tử cấp thấp, chỉ cần cao tầng tông môn được trang bị binh khí bán thần cấp trở lên và đan dược chữa thương cực tốt thì còn e sợ môn phái nào nữa ư?
Cố trấn định tinh thần lại, Dực Vũ có chút thở gấp muốn xác nhận lại lần nữa:
- Mộc gia các người thật sự có thể cung cấp binh khí và đan dược cùng đẳng cấp thế này cho Mạc Kiếm Môn ta? Từ khi nào gia tộc các ngươi lại có bản lĩnh luyện khí và luyện đan lợi hại đến thế?
- Thiên chân vạn xác. Hì hì Mộc lão gia chủ là người lòng dạ rộng rãi, nhân nghĩa thủ tín nên người giao hảo không ít kỳ nhân dị sĩ. Thiên ý chiếu rọi, gia tộc may mắn kết giao với một vị tuyệt thế cao thủ quy ẩn giang hồ. Người này bản lĩnh thông thiên, tinh thông mọi thứ từ luyện đan đến luyện khí. Thanh chủy thủ và Bồi Nguyên Đơn chính là do đích thân vị đó điều chế ra.
Lại dùng đến chiêu bài thần bí cao thủ, Tiểu Hắc biết có những việc càng mơ hồ thì hiệu quả lại càng tốt. Vốn thực lực Mộc gia thế nào thì bảy, tám phần cũng bị mật thám các thế lực khác tìm hiểu từ lâu. Nên nếu nói Mộc gia tự mình có thể chế tạo ra binh khí và đan dược là điều vô cùng phi lý. Ngoài ra, điều đó còn làm cho gia tộc trở thành miếng mồi béo bở cho các thế lực khác đỏ mắt muốn khống chế để chiếm lấy nguồn cung cấp binh khí và đan dược.
Vì vậy, việc tạo ra một nhân vật siêu cấp thần bí lại vừa dễ dàng được người khác tin tưởng và chấp nhận hơn. Với lại, một người chế luyện ra được binh khí và đan dược ở cấp độ đó chắc chắn tám, chín phần là một cao thủ tuyệt thế. Người như vậy môn phái nào dám có ý nghĩa bắt giữ cơ chứ, trừ khi kẻ đó đầu óc có vấn đề, cảm thấy mệnh của mình quá dài rồi đi.
- Thì ra là vậy. Dực mỗ đã hiểu rõ ngọn nguồn. Có điều ta cần phải trở về môn phái để bàn bạc lại với môn chủ. Nếu chưởng môn người đồng ý thì ta sẽ lập tức thông tri cho Mộc gia các ngươi.
Là trưởng lão một trong Ngũ Hợp Phái, họ Dực tất có quyết đoán riêng của mình. Hiện tại, ông ta tin chắc mười phần nếu đổi lại là chưởng môn ở đây cũng sẽ vui vẻ đồng ý mối giao hảo này. Xưa nay, Mộc gia tiếng tốt đồn xa, là gia tộc hiền hòa và trung liệt nhất Yên quốc. Mạc Kiếm Môn có xé rào để qua lại với bọn họ thì cũng là lợi nhiều hơn hại, không bị tổn hại đến thanh danh.
- Mong Dực trưởng lão có thể thúc đẩy được mối quan hệ thân thiết giữa Mộc gia và quý phái. Về phần bảo kiếm, cần phải vài ngày nữa mới đến tay được, xin trưởng lão tạm thời đến Mộc gia nghỉ ngơi làm khách. Như vậy, chúng ta cũng có thời gian đàm đạo nhiều hơn.
Thành công! Cá sau cùng cũng cắn câu khiến trong lòng Tiểu Hắc hết sức cao hứng. Trong tính toán của nó, Thập Loạn Đao Phái không thể chiêu dụ vì Mộc lão gia chủ không muốn tiếp xúc thân cận với môn phái này. Còn Hàng Quan Am thì không tranh với kẻ khác, khả năng lôi kéo là khó khăn nhất. Suy đi tính lại thì chỉ có mỗi Mạc Kiếm Môn là ứng tuyển tốt nhất.
- Vậy ta và đồ đệ phải làm phiền Mộc lão gia chủ vài hôm rồi.
Người thông minh không cần phải nhiều lời với nhau. Nếu đã quyết định lên cùng thuyền thì việc đến Mộc gia đề tọa trấn là việc Dực Vũ phải làm. Còn Thanh Hà Môn ư? Nếu không nể mặt thì cứ tỳ thí một trận, xưa nay khi đơn đấu Mạc Kiếm Môn chưa từng e ngại bất kỳ môn phái nào trong Ngũ Hợp Phái cả.
Trò chuyện thêm vài câu, Tiểu Hắc liền cùng thầy trò Dực Vũ rời khỏi Vạn Kim đấu giá khán phòng. Khi vừa bước ra, bọn họ liền bắt gặp vị quản sự xinh đẹp Ngọc Bích từ xa đang tiến lại. Đi bên cạnh cô ta là một vị lão giả râu tóc trắng xóa, khuôn mặt hồng hào, trông rất quý phái.
- Xin chào Dực trưởng lão, người vẫn khỏe chứ?
Ngọc Bích là người lên tiếng chào hỏi trước. Vị mỹ nữ này rất biết cách giao tiếp, luôn khiến cho người đối diện có hảo cảm với mình.
- Đa tạ Ngọc Bích cô nương hỏi thăm, Dực mỗ vẫn tốt. Từ lần gặp trước cũng đã năm năm, cô nương vẫn không thay đổi gì nhiều.
Khách khí đáp lễ, Dực Vũ không vì nhan sắc của vị chấp sự mà tỏ ra thất thố.
- Vị này cao cấp quản sự của Vạn Kim thương hội tại Yên quốc, gọi là Diên Thọ. Diên quản sự bình thường đều có công vụ ra ngoài nên ít người biết mặt.
Hướng vị lão giả đứng bên cạnh mình giới thiệu, Ngọc Bích khẽ liếc nhìn Tiểu Hắc một cái. Hiện tại, tiểu tử này lại thu mình giống như con mèo nhỏ, khẽ đứng phía sau Dực Vũ, tỏ ra rụt rè đáng yêu.
Sau khi hỏi thăm đại khái vài phút, Dực Vũ cũng cáo từ. Sau khi bọn họ rời đi, Ngọc Bích vẫn đưa mắt nhìn theo, khuôn mặt xinh đẹp có phần đăm chiêu suy nghĩ.
- Ngọc chấp sự, ba người họ có vấn đề gì sao?
Vị quản sự họ Diên nhạy cảm phát hiện ra sự thất thường của Ngọc Bích liền thắc mắc.
- Xưa nay nhãn lực của tôi đặc biệt tốt hơn người thường. Khi nãy, đứa trẻ kia là đi ngang hàng trò chuyện với vị trưởng lão Mạc Kiếm Môn.
Con người ai cũng sẽ có lúc sơ hở, Tiểu Hắc không ngờ chỉ một chút không cẩn thận của nó lại để cho người khác nhận ra.
- Haha, vậy thì thật thú vị. Bọn người Ngũ Hợp Phái vốn cao ngạo, có tư cách cùng sánh bước với họ đều là người có thân phận không đơn giản. Có xác định được danh tính đứa trẻ đó không?
Ánh mắt hiền hòa của vị quản sự đột nhiên mở to lấp lóe, giọng nói của ông ta liền có chút hứng thú.
- Trong kho lưu trữ trước đây không có hình ảnh của đứa trẻ này, nó là lần đầu tham gia đấu giá hội. Số tiền mà nó mang theo đấu giá vượt xa cả những gia chủ các gia tộc, đến hai trăm triệu. Đã dùng khoảng năm mươi triệu thu mua một số vật phẩm đấu giá. Đây là danh sách, xin ngài xem qua.
Rất nhanh, từ trong hệ thống quản lý của thương hội, Ngọc Bích liền một hơi nói ra hết thông tin của Tiểu Hắc. Rất may là Vạn Kim thương hội không yêu cầu người tham gia phải xuất trình giấy tờ để chứng minh thân phận. Có điều với thực lực của họ, việc truy tìm thông tin một người nào đó đều dễ dàng như trở bàn tay thôi.