Các thế lực lớn trên thế giới đều có qui mô to lớn với nhân thủ đông đảo. Vì thế, việc gián điệp được cài cắm vào trong các tổ chức đối phương là chuyện tất yếu, cũng không có biện pháp ngăn cản hoàn toàn được. Giống như việc Tiểu Hắc xâm nhập Trữ gia là chuyện tối mật, ấy vậy mà thông tin hình ảnh camera vẫn bị ngầm lộ ra ngoài bởi Vạn Kim thương hội.
Để duy trì hệ thống tình báo khổng lồ cần tài lực rất lớn, đặc biệt là để đưa người vào những vị trí trọng yếu lại càng phải không tiếc đại giới. Do đó không phải loại tổ chức nhỏ con con nào cũng có tư cách và khả năng để xây dựng mạng lưới thông tin cho riêng mình.
Việc bị bại lộ lần này khiến Tiểu Hắc có nhận thức sâu sắc hơn về bản lĩnh đánh hơi và công dụng của những kỹ thuật tiên tiến. Nếu là ở một nơi lạc hậu, không có camara hay máy radar gì đó chắc chắn việc nó làm sẽ không ai tìm ra được vết tích gì cả.
Sau một hồi chiến đấu no say, Tiểu Hắc cũng thỏa mãn cùng với Ngọc Bích rời khỏi Lương Ký, dạo bước về phía tòa nhà Vạn Kim đấu giá hội. Trong lòng Tiểu Hắc tuy có phần chắc chắn nhưng vẫn cẩn thận quan sát mọi sự vật xung quanh bằng thị giác mạnh mẽ lẫn thần thức. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận không bao giờ là thừa thải.
Thật ra thì Vạn Kim cũng chẳng có ý định gì xấu với Tiểu Hắc cả. Đừng nói vị sư phụ thần bí phía sau lưng mà nó dựng lên, ngay cả Mộc gia cùng quân đội cũng đã là một thế lực không nhỏ mà thương hội không muốn đụng chạm đến. Nguyên tắc làm việc của Vạn Kim chính là dĩ hòa di quý, kiếm bạc trắng mới là vương đạo, họ không chủ động đi gây chiến hay làm những việc ảnh hướng đến danh tiếng của mình. Cũng vì lẽ đó mà ai nấy đều rất mực tin tưởng vào tác phong của tổ chức giàu có bậc nhất trên toàn thế giới này.
Phòng tiếp khách của Vạn Kim thương hội cũng chia ra làm nhiều khu vực khác nhau. Từ khách hàng phổ thông ở sảnh lớn cho đến những vị khách cao cấp có những phòng đón tiếp cao cấp hơn để phù hợp với thân phận. Hôm nay, Diên Thọ quản sự lựa chọn gặp mặt Tiểu Hắc ở một căn phòng khách VIP rộng rãi, thiết kế tao nhã, không quá cầu kỳ lại toát lên một vẻ nhẹ nhàng thoát tục.
- Xin chào cậu Tiểu Hắc thiếu gia, chào mừng cậu đến với Vạn Kim đấu giá hội, chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh khi chúng ta có thể hợp tác với nhau.
Không hổ danh là quản lí cao cấp nhất của thương hội Vạn Kim tại Yên quốc, Diên Thọ đối mặt với một tiểu hài như Tiểu Hắc vẫn tỏ ra hết sức niềm nở và lịch thiệp, tạo ra một ấn tượng vô cùng tốt cho người tiếp xúc. Bằng vào nhãn thuật của mình, Tiểu Hắc đã sớm biết lão ta có tu vi hoàng cấp hậu kỳ.
Có điều, đứng đầu một phân bộ của một tổ chức khổng lồ thì chút tu vi đó vẫn còn hơi kém, xem ra thương hội này cũng không chỉ đánh giá con người qua võ lực mà còn ở những khả năng khác.
- Rất vui được gặp Diêu quản sự, ngài cũng quá khách khí rồi.
Mỉm cười bắt tay với đối phương, Tiểu Hắc tỏ ra khá bình tĩnh làm cho Diên Thọ cũng âm thầm tán thưởng một câu. Tuổi còn nhỏ mà trí và võ đều thanh thục đáng sợ, tương lai tiền đồ vô hạn lượng a.
- Nào có, Tiểu Hắc thiếu gia tuy không phải con cháu của Mộc gia nhưng Mộc lão gia chủ lại yêu quý cậu chẳng khác nào ruột thịt.
Diên Thọ giữ nụ cười gây thiên cảm của mình đáp lại, ông ta còn ra hiệu cho phục vụ của mình bưng lên rất nhiều món tráng miệng trong rất thơm ngon. Xem ra vị quản sự này rất linh hoạt, vừa nhận được tin tức của Ngọc Bích đã nhanh trí thay đổi hướng tiếp cận ngay.
Có đồ ăn thì làm sao Tiểu Hắc từ chối cho được, nó lại chẳng giữ chút hình tượng nào mà cắm đầu ăn dù rằng bản thân vừa chén một bữa ra trò ở nhà hàng mì bò hầm.
Khi cơ thể bước vào giai đoạn luyện khí, khả năng hấp thu và tiêu hóa của Tiểu Hắc được nâng lên rất nhiều, người thường căn bản không thể so sánh. Ngược lại, khi nó muốn nhịn đói thì cơ thể liền có thể chống chịu được cả nửa tháng hơn mà không cần lương thực tiếp tế.
Dùng muỗng múc một miếng pubding béo ngậy vào miệng, Tiểu Hắc cười cười nói:
- Thật xin lỗi, khả năng ăn uống của ta có hơn thường nhân một chút.
- Haha, không sao, người trẻ tuổi đang phát triển vẫn là nên ăn nhiều một chút. Nếu Tiểu Hắc thiếu gia không chê, mỗi ngày cậu còn có thể đến chỗ chúng tôi ăn uống thoải mái.
- Thật sao? Vậy thì ta phải làm phiền Diên quản sự dài dài rồi.
Tỏ ra không hề phiền hà, Diên Thọ còn hỏi thăm xem Tiểu Hắc còn muốn ăn thêm món gì không. Đùa sao, cho dù Tiểu Hắc có thể ăn gấp mười, gấp trăm người bình thường cũng chẳng ảnh hường gì đến Vạn Kim giàu nứt tường đổ vách cả. Nếu Tiểu Hắc thật sự mỗi ngày đều đến ăn chực cũng chẳng hề gì, tiêu tốn đó không bằng một sợi lông trên thân chín con trâu nữa.
Sau nửa canh giờ, Tiểu Hắc cảm giác bụng đã no căng liền vui vẻ hướng Diên Thọ vui vẻ nói:
- Tay nghề đầu bếp của các người thật không tệ, ta nhất định sẽ ghé lại.
- Được Tiểu Hắc thiếu gia khen tặng chiếu cố, chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh.
- Được rồi, không cần nói những lời sáo rỗng, ông có việc gì cứ nói thẳng thắn ra đi. Diêu quản sự của Vạn Kim chắc cũng không rảnh rỗi đến mức để mời một đứa trẻ như ta đến đây để ăn tráng miệng chứ?
Giọng điệu Tiểu Hắc đã thay đổi, cũng chẳng còn vẻ ngây ngô nữa. Thay vào đó là một đôi mắt tinh ranh như có thể nhìn thấu tâm can của người đang nói chuyện với mình.
Sự biến chuyển bất ngờ khiến cho Diên Thọ có phần ngoài ý muốn mà giật mình một cái, nhưng rất nhanh ông ta đã bình tĩnh trở lại, cũng thay đổi một bộ mặt nghiêm túc, không còn nụ cười giả dối nữa.
- Tốt lắm, nếu Tiểu Hắc thiếu gia đã mở lời thì tôi cũng nói thật. Thời gian qua người của Vạn Kim đã phát hiện ra rất nhiều điểm bất ngờ thú vị. Thứ nhất là Mộc Bình thiếu gia, vốn là một lính đặc nhiệm bình thường, lại chỉ trong vòng thời gian chưa đến một năm ngắn ngủi liên tiếp đột phá đến hoàng cấp trung kỳ. Ngoài ra, kiếm thuật vốn chưa bao giờ là thế mạnh của cậu ta cũng trở nên lợi hại đến kinh người.
Thoáng ngừng một chút, Diên Thọ muốn xem phản ứng của Tiểu Hắc. Đáng tiếc, sắc mặt của Tiểu Hắc vẫn không chút biểu cảm khiến ông ta đành phải tiếp tục:
- Một Mộc Bình thiếu gia thì cũng thôi, tiếp đó chúng tôi lại phát hiện ra Tiểu Hắc thiếu gia vậy mà cũng lợi hại không kém. Nói thật, ngay cả ở Vạn Kim chúng tôi, những thiếu niên thiên tài kiệt xuất nhất cũng không thể so sánh. Do đó...
Diên Thọ không nói tiếp mà ngước nhìn Tiểu Hắc đầy thâm ý. Vừa rồi ông ta còn không nhắc đến những lực lượng nòng cốt của Mộc gia, tất cả đều tăng tu vi đồng loạt. Đối với các gia tộc hay quân đội, việc sở hữu thuộc hạ có tu vi thấp nhất là nhân cấp là một điều hấp dẫn đến mức nào cơ chứ. Đáng tiếc, Vạn Kim không phải tổ chức đơn giản, nhân cấp đối với họ còn chưa xứng để làm lính gác cổng nữa kìa.
- Do đó các người muốn từ ta để tìm hiểu bí quyết tu luyện chứ gì?
Tiểu Hắc cười nhạt nói ra ý tứ của đối phương. Cái gì đến rồi cũng phải đến, thái độ ôn hòa của người Vạn Kim cũng không tệ. Chí ít họ cũng không dùng đến những thủ đoạn đen tối mà trực tiếp thương lượng một cách quang minh chính đại. Nhờ đó mà hảo cảm của Tiểu Hắc về thương hội này cũng tăng lên.
- Tiểu Hắc thiếu gia quả nhiên là thiên tư thông minh. Nếu ngài có thể hỗ trợ cho chúng tôi thì giá cả bao nhiêu Vạn Kim thương hội cũng thương thảo được.
Diên Thọ mừng rỡ ra mặt, lời nói cũng gấp gáp hơn. Phân bộ Vạn Kim tại Yên quốc xưa nay không có nhiều thành tích nổi bật, nếu lần có thể lấy về được lợi ích thì công lao khen thưởng của ông ta chắc chắn là không nhỏ.
Còn về việc dùng bạo lực ép buộc, không nói đến tác phong của thương hội không khuyến khích ra thì ông ta thật sự chống lại được vị sư phụ thần bí phía sau Tiểu Hắc sao? Phải biết rằng thủ người thủ hộ của phân bộ của Diên Thọ cũng chỉ là Huyền cấp tu vi, nếu đụng phải cao thủ Địa cấp thì chẳng khác nào chờ làm thịt. Cho nên vị quản sự này hành động vô cùng cẩn mật, không dám có điều gì mạo phạm cả.
- Về mặt võ học thì Diên quản sự cũng biết, không có môn phái nào nguyện ý truyền cho người ngoài cả. Còn trên phương diện tu vi thì...
Tiểu Hắc cũng không thích lòng vòng, nói trực tiếp vào vấn đề chính. Điều đó lại càng làm cho Diên Thọ như nở hoa trong tròng, vội vàng trả lời ngay:
- Không cần võ học, cái chúng tôi muốn trao đổi chính là phương pháp đột phá.
- Đột phá thì rất đơn giản, ta và sư huynh đều dùng đan dược của sư phụ luyện chế mà tăng cường tu vi thôi, không có gì đặc biệt cả.
Cười nhạt đáp lại, đáp án của Tiểu Hắc cũng không ngoài dự kiến của Diên Thọ, nét cười của ông ta lại càng đâm hơn, tiếp tục nói:
- Không ngờ vi sư của Tiểu Hắc thiếu gia lại đan sư. Có thể luyện chế đan dược để đột phá hoàng cấp tu vi, chỉ e là tao nghệ của ngài ấy đã đạt đến cấp độ đại tông sư rồi.
- Đại tông sư?
Nhìn vẻ mặt có chút mù mịt của Tiểu Hắc, Diên Thọ liền hiểu ý lên tiếng giải thích:
- Đan sư là một chức nghiệp cực kỳ tôn quý. Tuy khoa học kỹ thuạt hiện đại rất phát triển nhưng nếu đem so y học với luyện đan sư chính là trò cười, tiêu vu không thể so sánh với đại vu được. Chẳng phải đến giờ các nhà khoa học vẫn không phá giải được võ học nội khí đó sao? Tinh hoa ngàn năm đúc kết làm sao là thứ tầm thường được cơ chứ?
Cảm khái thốt lên, Diên Thọ nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục:
- Đan sư cũng không phải muốn là học được. Theo tôi được biết, chỉ có các thế gia đan dược lâu đời hoặc các tông môn chuyên về luyện đan là năm giữ đan phương truyền thừa lại, tuyệt sẽ không truyền ra ngoài. Không nói đến các thế gia chỉ quanh quẩn người trong gia tộc thì các môn phái về luyện đan lựa chọn đệ tử cũng cực kỳ nghiêm ngặt, đòi hỏi tư chất tuyệt đỉnh và một lòng trung thành với tông môn.
- Trên thế giới, chỉ có Triệu quốc là có các tông môn có đan sư cao cấp, nên nguồn đan dược cũng xuất phát từ đây. Thôngthường, Vạn Kim thương hội chúng tôi cũng hay nhận được đan dược từ các luyện đan sư gửi đến để đấu giá. Loại đan dược phổ biến chủ yếu là trị thương, loại đan dược dùng để đề thăng tu vi thường ít gặp hơn. Mỗi lần xuất hiện đều khiến cho người mua giành giật, tranh đấu kịch liệt mới đoạt đến tay.
- Đan dược tăng tu vi cho nhân cấp thường dễ lấy ra hơn, còn đan dược dành cho Hoàng cấp lại thưa thớt vô cùng. Cũng chỉ có các luyên đan sư nổi danh mới luyện chế ra được, giá trị liên thành. Phải biết rằng đến tu vi hoàng cấp thì mỗi cấp độ đều rất khác biệt, khiến cho người trong Chân Võ Môn vì đột phá mà điên cuồng.
Nghe Diên Thọ giảng giải một hồi, Tiểu Hắc cũng đã hiểu rõ hơn về luyện đan sư ở thế giới này. Vốn dĩ Diệp Thanh Hàn đến từ thế giới khác, cái danh xưng sư phụ thần bí vốn cũng không phải lừa dối. Chỉ là không phải là ông là một cao thủ Chân Võ Môn như mọi người lầm tưởng, nên kiến thức của Tiểu Hắc về Chân Võ Môn cũng chẳng khác nào học sinh tiểu học, mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không rõ.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tiểu Hắc liền thắc mắc:
- Vậy đan dược dành cho Huyền cấp, địa cấp, thiên cấp thì sao?
- Huyền cấp đan dược đã từng có vài lần, tôi nhớ mấy đại phái đã tranh chấp đến sứt đầu mẻ trán cả lên. Do tài liệu luyện chế huyền cấp đan dược rất quý hiếm, nên nếu ai thu thập được họ sẽ bỏ một cái giá cao để mời luyện đan sư nổi danh ra tay luyện chế giúp. Rất hiếm người lại lấy đan dược huyền cấp ra đấu giá để kiếm tiền, giá trị một cao thủ huyền cấp không thể nào đo đếm được bằng kim tệ được.
- Còn về địa cấp đan dược, nói thật cả đời Diên Thọ tôi còn chưa từng thấy qua. Nếu có địa cấp đan dược tồn tại thì địa cấp cao thủ cũng không thưa thớt đến vậy. Nghe nói đệ nhất Đan Sư Trình Hạo Nhiên đã từng thành công luyện chế ra đan dược dành cho địa cấp, bất quá đó chỉ là tin đồn không có ai xác thực được.
- Thiên cấp đan dược thì ... thật xin lỗi. Rất lâu rồi, Chân Võ Môn vẫn chưa có thiên cấp cao thủ xuất thế.