Lấy từ trong người ra một bức phong thư, Tiểu Hắc mỉm cười thần bí nhìn Mộc Bình.
- Đây là?
- Cái này sư đệ lấy trộm được từ trên người của tên cầm đầu đã gây chuyện với chúng ta ở quán ăn. Hắc hắc, sư huynh đoán được nội dung bên trong nói gì không?
Mộc Bình giơ tay ra định nắm lấy phong thư thì Tiểu Hắc liền thu tay về khiến cho anh ta chụp hụp.
- Tiểu sư đệ, đệ đùa giỡn gì thế? Nếu không đưa phong thư cho sư huyh thì làm sao huynh biết bên trong viết nội dung gì.
Nhíu mày một cái, Mộc Bình khó hiểu hỏi. Trong câu nói của anh ta còn mang theo từ tiểu sư đệ khiến cho khuôn mặt Tiểu Hắc xụ xuống.
Ta chỉ là có hơi bé con. Tuổi cũng ... à cũng không nhỏ lắm, chỉ kém sư huynh nhà ngươi một con giáp thôi. Đâu cần thiết phải thêm chữ "tiểu" vào, nghe nó bị hạ thấp thân phân thế nào ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Hắc cũng đành ủy khuất chấp nhận. Dù gì cũng là cái danh xưng, có thêm ...mười chữ tiểu nữa cũng không sao. Ca đây là người làm việc lớn, há lại để tâm mấy thứ vặt vãnh.
- Phong thư này được thiết kế rất đặc biệt. Nếu như lấy bức thư từ bên trong ra theo cách thông thường thì nội dung ẩn sẽ bị phá hư ngay. Phải giữ phong thư nguyên vẹn và dùng phấn hoa Xuyến Chi rắc lên, sau một khắc thời gian nội dung ẩn sẽ hiện ra.
- Phức tạp như vậy sao?
Hai mắt Mộc Bình có chút khó tin mở to ra.
Ở thời đại ngày nay, người ta sẽ dùng đến nhiều cách truyền tin công nghệ cao chứ ai lại dùng cái kiểu chỉ có trong phim ảnh cổ trang thế này. Hèn chi lúc bị bắt đám người kia không hề biểu hiện chút lo lắng nào cả, chỉ cần kẻ không biết rõ cơ quan bên trong phong thư liền sẽ tự tay hủy đi nội dung ẩn phía sau. Như vậy, cho dù có mời chuyên gia đến phân tích cỡ nào cũng không thể phát hiện ra bất kỳ manh mối gì cả.
Cảm thán bản lĩnh của kẻ đã tạo nên phong thư xong, Mộc Bình còn kinh hãi hơn với bản lĩnh của Tiểu Hắc. Thứ nhất, tiểu tử này trước mặt bao nhiêu người lại có thể lấy đi phong thư mà ngay cả chủ nhân cũng không hề hay biết gì. Phải biết rằng Tiết Cương, Chung Tự Đại và gã cầm đầu kia đều là cao thủ thực thụ. Chỉ với điều này, có thể thấy được kỹ năng của Tiểu Hắc đáng sợ đến mức nào.
Còn bí mật của phong thư, Mộc Bình cho rằng là do sư phụ của họ phía sau chỉ điểm. Chỉ có loại cao nhân như vậy mới liếc mắt một cái là nhìn ra huyền cơ bên trong ngay. Sự thật thì cũng không khác anh ta phán đoán là bao, tuy Tiểu Hắc có thần thức nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ phân tích được bản chất bên trong của mọi vật. Nếu không nhờ Diệp Thanh Hàn lưu ý, suýt tý tên nhóc này đã làm hỏng mất phong thư rồi.
Sau khi thực hiện đúng mọi thao tác mà Tiểu Hắc hướng dẫn, đúng mười lăm phút sau những dòng chữ chi chít hiện lên trên mặt phong thư. Đọc qua nội dung một lượt, lông mày của Mộc Bình khẽ cau lại nói:
- Bức thư chỉ đề cập đến việc Tra gia có tin tức của một loại linh thảo nào đó rất quý báu, kêu gọi một vài gia tộc nhận được tin tức nếu có hứng thú thì hãy đến Tra gia để bàn bạc chi tiết thêm. Nói vậy bốn tên kia là người của Tra gia đang đi thực hiện nhiệm vụ liên lạc.
- Hắc hắc, bức mật thư này tuyệt đối giá trị hơn sư huynh nghĩ đấy. Đầu tiên phải kể đến người bạn Tiết Cương của sư huynh. Anh ta vốn không phải vô tình mà gặp mặt chúng ta, vốn là hai người họ đang trên đường theo dõi bốn tên Tra gia. Việc gặp gỡ đối ẩm chỉ là thuận tiện để họ che mắt đối phương mà thôi. Khi cảnh sát đến, anh ta đã đưa ra một chứng nhận thư, đệ đã thấy trên đó viết bốn chữ "Đặc nhiệm Phi Ưng". Sư huynh biết gì về tổ chức này không?
Nếu Mộc Bình đã đứng về phe mình, Tiểu Hắc cũng không cần phải giấu giếm thông tin. Vốn sư huynh là người trong quân đội, kiến thức của anh ta chắc sẽ giúp ích cho nó trong nhiều trường hợp cần thiết.
Suy nghĩ đắn đo vài phút, cuối cùng Mộc Bình cũng gật đầu trả lời:
- Nếu đã là sư huynh đệ cùng một thầy, ta cũng không giấu đệ. Bên trong quân đội, có ba đội đặc nhiệm tinh anh cao cấp có quyền lực rất lớn. Đứng đầu là Long Thần, theo ta biết lực lượng này bình thường không bao giờ xuất hiện nên trên thực tế ta không có chút thông tin gì về bọn họ cả. Đứng thứ nhì chính là Phi Ưng, đội ngũ này bình thường chỉ thực hiện các nhiệm vụ cấp quốc gia, thành viên của họ đều là cao thủ được lựa chọn và đào tạo rất kỹ lưỡng. Còn cuối cùng là Liệt Hổ, đây là đội đặc nhiệm chủ yếu xử lí những tên tội phạm khó đối phó hay những phần tử phản loạn.
- Đệ hiểu rồi, như sư huynh nói Phi Ưng chỉ tham gia các hoạt động cấp quốc gia. Như vậy việc theo dõi và bắt giữ đám người Tra gia đã được chỉ đạo từ những vị có địa vị rất cao. Mà Mộc gia của huynh cũng là một thành viên quan trọng trong quân đội, đệ đoán gia gia của huynh cũng sớm biết về việc này. Nếu đem phong thư trao cho gia gia của mình, huynh sẽ lập công to đấy.
Hóa ra đây mới chính là món quà Tiểu Hắc muốn nói đến. Nếu để cho Tiết Cương lấy phong thư đi thì dù có phá giải được nội dung mật hay không thì công lao cũng không một chút nào dính dáng đến Mộc Bình. Còn hiện tại, nếu anh ta đem nộp lên cho gia tộc chắc chắn sẽ được khen thưởng không nhỏ, lại có thể lấy được tín nhiệm của ông nội của mình.
Có điều Mộc Bình biết trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, anh ta lườm Tiểu Hắc một cái rồi cất tiếng:
- Nói đi, sư đệ muốn ta làm gì cho ngươi?
- Hắc hắc, đệ cần sư huynh hứa sẽ giúp đệ một việc, còn là việc gì thì sau này đệ sẽ cho huynh biết. Huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh phải khó xử, yêu cầu này sẽ nằm trong khả năng của huynh. Nếu huynh cảm thấy yêu cầu không hợp lý thì có thể từ chối, đệ không hề oán trách nửa lời.
Cười gian một tiếng, Tiểu Hắc lần này chỉ đưa ra một yêu cầu nhưng không nói rõ ràng khiến cho Mộc Bình có chút nghi hoặc. Dù sao thì anh ta cũng quá quen với mức độ xảo trá của tên sư đệ này, nên cũng đành nhắm mắt mà đồng ý.
- Được, ta chấp nhận. Nếu trong phạm vi cho phép, ta sẽ hoàn thành yêu cầu của đệ.
- Haha vậy mới là hảo huynh đệ chứ. Bây giờ việc huynh cần làm là nên tiến hành theo chỉ dẫn của ta. Con người của huynh vốn trung thực, không nhiều mưu kế nên dễ dẫn đến kết quả không như ý.
Thấy Mộc Bình gật đầu, khóe miệng của Tiểu Hắc nhếch lên. Tiếp theo, nó kéo vị sư huynh này vào một góc thì thầm to nhỏ. Không ai biết tiểu tử này lại âm mưu điều gì, chỉ thấy Mộc Bình gật gù như gà mổ thóc, thỉnh thoảng còn vỗ tay khen hay liên tục.
.........................
Lại nói về bốn tên thủ hạ của Tra gia, sau khi bị áp giải về sở cảnh sát Huyền Kinh thì chỉ nửa ngày sau bọn chúng đã được thả ra. Dù gì thì Tra gia cũng là một gia tộc có tiếng tăm, bất kể là đội đặc nhiệm Phi Ưng thì cũng không có quyền giam giữ họ quá lâu được.
Lần này, ngoại trừ không tìm được chứng cứ gì trên người đối phương, hai người Tiết Cương còn đánh rắn động cỏ khiến cho phía Tra gia càng thêm đề phòng. Đúng là mất nhiều hơn được.
Còn về phía gia chủ Tra gia Tra Thiên Ứng thì sau khi nghe báo cáo từ bốn tên thủ hạ, lão ta không có biểu hiện tức giận hay trách phạt gì quá mức. Xem ra vị Tra gia chủ này đã sớm có những tính toán riêng cho mình, cho dù là quân đội xuất động cũng không làm ông ta phải hoảng sợ lo lắng.
.....................
Đêm nay là một đêm đặc biệt, rất nhiều người trong Huyền Kinh đều không ngủ được, vui có, buồn có, tâm tư có. Tại biệt viện riêng của mình, Mộc Quốc Thái trong bộ áo màu nâu nhạt nhìn đứa cháu của mình thật sâu. Trên tay lão còn đang cầm một phong thư, chính là phong thư mà Tiểu Hắc lấy được từ tên Tra gia ở quán ăn.
- Bình nhi, việc này cháu làm rất tốt. Xem ra bấy lâu nay là ta đã đánh giá thấp cháu rồi.
Theo kế sách của Tiểu Hắc, Mộc Bình tường thuật lại sự việc ở quán ăn lẩu đầu cá một cách chân thực. Đến tình huống của phong thư, anh ta thay đổi thành chính bản thân mình đã lén lục soát và tìm thấy trên người của một tên Tra gia.
Dù nghe qua có nhiều điểm không quá hợp lí nhưng Mộc Quốc Thái cũng không muốn truy hỏi. Xưa nay ai lại chẳng có một vài bí mật riêng không muốn người khác biết, có những việc chỉ cần nhìn kết quả là được. Là một đại tướng ông ta có nguyên tắc làm việc riêng của mình.
Sau vài lời tán thưởng, Mộc lão gia chủ lên tiếng dặn dò:
- Bình nhi, chuyện về phong thư này, cháu tuyệt đối đừng tuyết lộ với bất kỳ người nào khác. Tình hình hiện tại rất phức tạp, thực lực của cháu vẫn còn yếu, không nên can dự vào. Thời gian này hãy siêng năng luyện tập nhiều vào, gia gia hi vọng cháu sẽ đạt được thành tích tốt ở kỳ luận võ sắp tới.
- Thưa gia gia, cháu sẽ cố gắng hết sức.
Nhìn đứa cháu mình khí thế bừng bừng, Mộc Quốc Thái hài lòng vô cùng. Chuyện giữa Mộc Bình và Mộc Đình ông ta đều biết rõ, có điều ông ta vẫn không nhúng tay vào.
Thứ nhất cũng là bởi vì tiềm lực của Mộc Đình siêu việt các huynh đệ đồng trang lứa, cho nên hắn ta có càn rỡ một chút thì cũng không ai có thể trách phạt được. Người trẻ tuổi hay háo thắng, nếu có hồ nháo thì cũng không ảnh hưởng nhiều.
Còn về Mộc Bình, phải chi thực lực của anh ta biểu hiện ra không quá thua kém Mộc Đình thì Mộc Quốc Thái sẽ có thể đứng ra giành lấy một phần lợi ích về cho đứa cháu cưng của mình. Tiếc là Mộc Bình năm nay đã hơn hai mươi tuổi mà tu vi vẫn còn cách nhân cấp một khoảng xa. Với tốc độ phát triển như vậy, rất khó lòng cho gia tộc để mắt đến.
Cuối cùng, Mộc lão gia chủ cũng muốn xem tâm tính nghị lực của Mộc Bình ra sao. Cây non cần phải trải qua mưa gió mới vững vàng được, nếu chỉ đấu đá trong gia tộc mà đứa cháu này còn không thể vượt qua thì làm sao tồn tại được ở thế giới đầy rẫy nguy hiểm bên ngoài.
Quay về tiểu viện của mình, Mộc Bình không trở lại giường ngủ mà lấy quyển vô danh kiếm quyết ra bắt đầu nghiền ngẫm. Những ngày tiếp theo, hầu như anh chàng này hoàn toàn đắm chìm trong việc tham ngộ và tu luyện võ học. Ngay cả người trong Mộc gia cũng ít khi thấy Mộc Bình rời khỏi tiểu viện của mình nửa bước.
Tư chất của Mộc Bình không phải quá tốt, anh ta liên tục gặp phải khúc mắc không thể thấu triệt được. Rất may là có Tiểu Hắc bên cạnh hỗ trợ, tên tiểu đệ này ngoại trừ tu luyện pháp thuật thì rảnh rỗi vẫn chạy sang giải đáp những thắc mắc cho sư huynh của minh.
Được Tiểu Hắc giúp đỡ, Mộc Bình liền nhanh chóng lĩnh ngộ, càng luyện càng thuần thục. Điều này khiến cho anh ta phải cúi đầu thán phục bản lĩnh của tên sư đệ của mình, ngộ tính như thế không phải người thường có được. Anh ta không biết rằng Tiểu Hắc tu luyện là tu chân,mức độ phức tạp hơn xa võ học của phàm nhân, lại có Ngộ Đạo Thạch bên người nên trong mắt của nó những vấn đề của Mộc Bình dễ dàng như giải vài bài toán căn bản mà thôi.
Vô danh kiếm quyết, đúng như tên gọi, lấy kiếm làm chủ đạo, nhất kiếm phá vạn pháp. Có điều muốn luyện được kiếm thức ghi trong kiếm quyết cần phải có tu vi ít nhất là ... Hoàng cấp, nghĩa là phải luyện ra nội khí. Điều này đã khiến cho Mộc Bình thiếu điều muốn khóc ròng ngay tại chỗ, cũng may là phần tu luyện nền tảng lại không đòi hỏi cao như vậy. Muốn thành tựu kiếm đạo, căn cơ không đủ, không nên cầm kiếm, đó là sự vũ nhục.