Thông thường mùa đông ở Huyền Kinh sẽ không quá lạnh. Riêng năm nay đột nhiên tuyết lại bắt đầu rơi, một màu trắng xóa như bức tranh tuyệt mỹ khiến cho dân chúng thủ đô hào hứng vô cùng. Trẻ em thì vui vẻ đắp người tuyết, chơi đủ trò với nhau. Người lớn thì cùng với gia đình uống vài ly rượu làm ấm người, quây quần trò chuyện rất vui vẻ.
Không khí tuyệt vời đó ảnh hưởng nhiều nhất chính là những người trẻ tuổi. Việc tụ hội diễn ra thường xuyên, nhất là khi các sinh viên đã bước vào thời gian nghỉ đông.
- Tiểu Hắc, đệ có muốn tham gia buổi tiệc nướng BBQ vào tối nay với nhóm bạn đại học của tỷ không?
Mới sáng sớm, Mộc Ánh Tuyết đã gõ cửa phòng từng huynh đệ trong gia tộc. Dĩ nhiên không thể thiếu Tiểu Hắc rồi, trừ Mộc Bình và Mộc Quốc Thái ra thì cô nàng này là người yêu quý và cưng chiều nó nhất.
- BBQ là gì vậy Ánh Tuyết tỷ?
Nghe thấy được đi chơi, Tiểu Hắc vội vàng tạm gác việc tu luyện buồn chán của mình lại, như một cơn gió chạy ra khỏi phòng ngay. Nhìn vẻ mặt gấp gáp của Tiểu Hắc, Mộc Ánh Tuyết cười che miệng cười khúc khích rồi đưa tay nhéo má nó nói:
- Đệ xem đệ kìa, vừa nghe đến được ra ngoài chơi thì vui như được cho kẹo vậy. BBQ là món thịt nướng trên bếp than, món này vào mùa đông thì đúng là không gì bằng được luôn.
Hóa ra là thịt nướng. Đối với một đứa trẻ nghèo đói từ bé, có ăn là một điều hạnh phúc, nó nào quan tâm đến thịt nướng than hay bằng cách gì, miễn ngon là được.
Mãi sau này khi đã đứng trên đỉnh phong tu tiên đạo, những ngày tháng sống ở Mộc gia chính là thời gian vui vẻ hạnh phúc, an dật nhất mà Tiểu Hắc từng trải qua. Một nơi luôn khắc trong tâm khảm của nó, một ngôi "nhà" thật sự.
- Sư đệ, ngươi thật không nghĩa khí chút nào. Được ra ngoài chơi lại không rủ sư huynh ta.
Tiếng Mộc Bình vang vẳng, anh ta đang cùng Chí Viễn cùng sóng vai đi đến. Trên khuôn mặt của Mộc Bình còn mang theo vẻ trêu tức Tiểu Hắc, tự như đang nói tiểu tử ngươi tính ham ăn bỏ bạn sao.
- À, sư đệ cũng đang định đi tìm sư huynh đó chứ, phải không Ánh Tuyết ỷ?
Nói về tài ăn nói và phản ứng lanh lợi thì Tiểu Hắc chính là tiểu bá vương, nó nhanh chóng đáp lại còn nháy mắt ra hiệu với Mộc Ánh Tuyết. Dĩ nhiên, Ánh Tuyết sẽ không bán đứng Tiểu Hắc rồi nên gật đầu nói:
- Đúng vậy, Mộc Bình ca ca, ca cùng với Chí Viễn ca cũng tham gia chung với muội đi.
- Cũng được, hôm nay ta cũng không có việc gì để làm cả.
Mộc Bình ngẫm nghĩ thoáng cái liền đồng ý, ánh mắt cả ba người lại chuyển dời đến Chí Viễn.
- Haha, nếu vậy thì tôi cũng đành xấu mặt đi ăn ké các vị rồi.
Chí Viễn vui vẻ mỉm cười trả lời. Thời gian gần đây bệnh tình của anh ta đã gần như khỏi hẳn. Chí Viễn đã trở về để thu xếp công việc và đồng thời cũng bán luôn căn nhà cũ. Đối với Chí Viễn, căn nhà đó gợi lại thảm kịch của gia đình mình nên không muốn phải trở lại nữa. Sau đó thì anh mua một căn nhà khác ở gần Mộc gia để thuận tiện cho việc qua lại thăm hỏi. Mối quan hệ giữa anh và Mộc gia vẫn rất tốt, đặc biệt là với Mộc Bình và Tiểu Hắc.
Tiếp theo thì cả Mộc Dương và Mộc Trữ, ngay đến chị em Mộ Linh Nhi cũng đồng ý nhập bọn, thời gian bị nhốt trong nhà quả thật khiến bọn họ cảm thấy tù túng quá rồi. Nơi đến của cả đám cũng ở trong trung tâm Huyền Kinh nên Mộc lão gia chủ không có ý kiến phản đối, ông chỉ căn dặn mọi việc nên cẩn thận, không thể lơ là. Cây kim uốn quá sẽ cong, Mộc Quốc Thái không thể cả đời nhốt đám tôn tử mình trong phủ đệ được.
- Mộc huynh không cần quá lo lắng, Mộc Bình võ công cao cường lại có Tiểu Hắc bên cạnh thì sẽ không ai có thể tổn hại chúng nó đâu.
Nhìn ra vẻ ưu sầu thoáng qua của Mộc lão, Văn Vô Úy đã lên tiếng xoa dịu. Ngoài mặt thì vị họ Văn này tỏ ra khá bình tỉnh, kỳ thực nếu có thể phân thân ông ta nhất định sẽ chạy theo để bảo hộ cho đám trẻ của gia tộc. Tre dùng cả thân mình để bảo vệ măng non, đó là nguyên tắc của cuộc sống, bất di bất dịch.
Ngay khi sáu người Tiểu Hắc rời khỏi Mộc phủ, một viên sĩ quan mặc đồng phục của Phi Ưng đang dùng ống nhòm quan sát ở một tòa nhà gần đó bèn cất tiếng nói vào điện thoại di động của mình.
- Báo cáo, mục tiêu đã rời khỏi.
- Tốt lắm, anh cứ tiếp tục giữ vị trí, nhất cử nhất động đều phải lập tức báo tin cho tôi.
Phía đầu dây bên kia, giọng của một nữ tử vang lên, nếu nghe kỹ chúng ta sẽ nhận ra được đó là giọng nói của Trần Mỹ Chi, một trong bốn cao thủ hoàng cấp trung kỳ của đội điều tra Long Thần được phái tới thủ đô. Tắt cuộc gọi, cô ta nhìn ba người đồng cấp của mình cười nhạt nói:
- Đúng như dự đoán, đám người trẻ tuổi sau khi hết lệnh cấm túc liền sẽ ra ngoài giải tỏa. Lần này, chỉ cần Ẩn Sát ra tay, chúng ta sẽ một mẻ tóm hết.
Trương Thiết Hán trong bốn người vẫn tỏ ra là kẻ chủ trì, hắn ta cười to lên tiếng:
- Haha, Ẩn Sát suy cho cùng cũng chỉ là một đám ô hợp. Tuy có nhiều kẻ thực lực không tồi nhưng làm sao so với quân đội chính quy có tổ chức được, lại không cần nói đến Long Thần chúng ta. Đại thống lĩnh rất quan tâm đến Mộc gia, nếu thành công bắt được vài tên có giá trị thì chúng ta chắc chắn sẽ được ban thưởng xứng đáng. Nói không chừng còn có cả linh thảo quý giá nữa.
Lời Trương Thiết Hán vừa dứt, đôi mắt của ba người còn lại liền sáng lên. Long Thần dù là tổ chức mạnh nhất nước Yên thì cũng không thể sử dụng thiên tài địa bảo như kẹo hồ lô để ăn mỗi ngay. Họ vẫn phải dựa vào thành tích để giành lấy lợi ích cho mình, đúng với câu có làm thì mới có ăn.
- Có điều tôi lo lắng đám thanh thiếu niên của Mộc gia nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ khó mà bàn giao được. Nhất là chàng thanh niên Mộc Bình, cậu ta bây giờ là nhân vật phong vân nhất trong giới trẻ của bốn gia tộc.
Một đại hán lớn tuổi nhất trong bốn người đưa ra ý kiến của mình, gã tuy kinh nghiệm phong phú song thiên tư không cao nên không thể so sánh với ba người còn lại về tiềm năng được. Cho nên người này hành sự sẽ cẩn trọng hơn, không quá truy cầu với mấy phần thưởng kia.
- Viên huynh gan cũng thật nhỏ nha, có mồi nhử thì mới câu cá lớn được. Toàn bộ lực lượng chúng ta đều luôn theo sát mấy thanh niên kia, khi có chuyện xảy ra thì chúng ta sẽ hành động ngay.
Trương Thiết Hán cười có chút khinh thị đáp. Đối với người không có chí cầu tiến như đại hán thì hắn ta rất xem thường. Tương lại của hắn còn dài, không giống như những kẻ chỉ biết chấp nhận địa vị của mình.
- Bây giờ có muốn thay đổi cũng không kịp nữa rồi, chúng ta xuất phát thôi.
Trần Mỹ Chi tỏ ra nôn nóng thúc giục. Nữ nhân này cũng chỉ mới gần bốn mươi tuổi, cũng mang theo tâm thế tham vọng như Trương Thiết Hán. Ở đâu có cạnh tranh thì sẽ có tiến bộ, quân đội chưa bao giờ ngăn cản điều đó, vì đây là lẽ tự nhiên của chọn lọc tự nhiên, của vòng xoay bất tận của chúng sinh.
...........................................
Khang Hiên là con trai độc nhất của nhà kinh doanh bất động sản nổi tiếng Khang Tiến Thành. Nói về độ nổi danh của cậu ta trong giới trẻ Huyền Kinh thì chính là không ai không biết đến.
Bản thân Khang Hiên không phải là một cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác tán, dù rằng gã ta cũng sắm sửa cho mình rất nhiều siêu xe, biệt thự. Do thừa hưởng di truyền từ cha mình, Khang Hiên đã sớm bước vào giới thương nghiệp khi chỉ mưới mười sáu tuổi. Đến nay, vị thiếu gia này cũng sở hửu khối tài sản cho chính mình kiếm được lên đến cả trăm triệu.
Bữa tiệc BBQ hôm nay mà Mộc Ánh Tuyết dắt theo huynh đệ của mình cũng là do Khang Hiên đứng ra tổ chức tại biệt thự riêng của gã. Căn biệt thự này là chính do Khang Tiến Thành làm quà sinh nhật chúc mừng gã năm mười tám tuổi. Xét về giá trị thì hiện tại biệt thự được định giá hơn năm mươi triệu, bởi vì nó nằm ngay khu trung tâm đắt đỏ ở Huyền Kinh. Giá trị thật có khi còn cao hơn rất nhiều vì những tay giàu có thường không nguyện ý bán đi những tài sản yêu thích của mình.
Trong đại học Huyền Kinh, Khang Hiên đương nhiên là được bạn bè bu quanh, sớm đã là ngôi sao sáng chói. Buổi tiệc hôm nay Khang Hiên chỉ chủ yếu mời những người bạn mà gã thường hay giao tiếp trong trường của mình. Một người trong giới thương nghiệp thì luôn biết tạo ra các mối quan hệ tốt xung quanh để rộng đường cho mình về sau mà.
Vì thế, Mộc Ánh Tuyết có mặt trong danh sách khách mời là chuyện không khó lý giải. Không nói đến cô nàng cũng là một mỹ nữ xinh xắn thì cái thân phận tiểu thư Mộc gia cũng đủ làm cho bất kỳ kẻ nào đều muốn thân cận. Phải biết răng ở thế giới nào thì sức mạnh mới là vương đạo, doanh nhân tuy giàu có nhưng họ lại chẳng thể có được thứ quyền lực như tứ đại gia tộc được. Do đó, lớp con cháu của tứ đại gia tộc dù là dòng chính hay chi thứ đều được chào đón ở bất kỳ đâu, thậm chí có khi họ còn "hot" hơn cả những nghệ sĩ hàng đầu nữa đấy.
Khi biết Mộc Ánh Tuyết muốn dẫn theo huynh đệ của mình thi Khang Hiên đã không chút do dự đồng ý ngay. Gã còn hận mình không thể mời cả Mộc gia đến, cho dù phải trả giá cao thế nào cũng được. Móc nối quan hệ với một trong tứ đại gia tộc chính là điều không biết bao nhiêu người mơ ước nha.
Để chuẩn bị cho buổi tiệc, Khang công tử đã cho nhập khẩu những loại thịt có giá cao ngất ngưỡng như thịt hắc kê, thịt lợn được nuôi bằng ngũ cốc đặc biệt hay thịt bò thượng hạng nhất. Còn về thức uống thì ngoài những chai rượu đắt đỏ như Remy Martin, Vorka hay Martell thì Khang Hiên còn đích thân mời về một tay pha chế chuyên nghiệp để phục vụ. Nhìn tổng thể, vị gia chủ này thật sự đã bỏ ra không ít công sức.
Mộc Ánh Tuyết không đến quá sớm khi bạn bè khách mời đã đến khá đông đủ rồi. Đa phần những người có mặt đều quen biết nhau nên khi nhìn thấy cô nàng thì lập tức có vài cô gái vội chạy đến.
- Ánh Tuyết, hôm nay cậu muốn giới thiệu nhân tuyển cho mình sao mà dắt theo đến cả bốn chàng trai vậy. Chà chà, không tồi nha.
- Đúng rồi, đóa hoa oải hương dịu dàng của khoa chúng ta không muốn thì thôi, chứ thiếu gì mấy kẻ xếp hàng chờ lọt vào mắt xanh của Mộc đại cô nương.
Những lời trêu đùa của bạn bè khiến cho Mộc Ánh Tuyết có chút đỏ mặt. Là một cô gái trong sáng, cho dù đã lên đến đại học rồi nhưng việc yêu đương nam nữ Ánh Tuyết vẫn chưa từng nghĩ đến. Sợ mọi người hiểu lầm, cô nàng vội vàng giải thích:
- Các bạn lầm rồi, đây đều là các huynh đệ trong gia đình của mình.
Lần lượt giới thiệu qua mấy người Mộc Bình, đám bạn của Mộc Ánh Tuyết thì như mừng như bắt gặp minh tinh liền diễn ngay một màn trọng sắc khinh bạn. Cả đám con gái như ong vỡ tổ vây lấy Mộc Bình, Mộc Dương và Mộc Trữ. Riêng Tiểu Hắc và Chí Viễn và hai chị em họ Mộ lại bị ném ra một bên.
- Chí Viễn ca, chúng ta đi tìm đồ ăn thôi.
Thấy mấy bà chị tranh giành nhau thể hiện trước mặt Mộc Bình, lại nhìn sang khuôn mặt như đang ăn dấm chua của Mộ Linh Nhi, Tiểu Hắc nhìu mày khó hiểu. Với đứa trẻ chỉ mười tuổi đầu thì tình cảm nam nữ thì kiến thức vượt quá tầm của nó, nên Tiểu Hắc có trăm câu hỏi cũng không ai giải thích giúp nên nó chỉ đành buồn bực lôi Chí Viễn đi giải quyết đống mỹ thực trước mặt mà thôi.
- Ánh Tuyết, chào mừng bạn đã đến.
Khang Hiên cầm một ly rượu từ trong đám đông tiến lại chào mừng. Phải công nhận rằng vóc dáng cao ráo, vẻ ngoài điển trai cộng với phong thái tự tin đã tạo nên sức hút mạnh mẽ của Khang công tử. Đổi lại là cô gái khác thì chắc đã ngả ngay vào lòng của anh ta từ sớm rồi.
- Hì hì, hôm nay Khang đại thiếu gia của chúng ta thật uy phong, mình chỉ đến góp vui mà thôi.
Nở một nụ cười nhẹ nhàng tinh nghịch, Ánh Tuyết vui vẻ nói đùa với Khang Hiên. Tính cách hồn nhiên của Mộc Ánh Tuyết là điểm nổi bật nhất của cô, dù là ai khi tiếp cận đều cảm thấy yêu mến nàng ta ngay.
Buổi tiệc đã bắt đầu, tiếng cười đùa rộn rã không nớt của những cô cậu sinh viên khiến cho bầu không khí của ngày đông lạnh giá cũng tan biến. Họ đang sống trong những khoảnh khắc đẹp nhất, mộng tưởng nhất của đời người: Thanh xuân.
"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa."