Trong hai người Mộc Lam và Ánh Tuyết thì Ánh Tuyết lộ ra nhiều sơ hở hơn trong phối hợp phòng ngự. Chuyện này cũng không có gì lạ bởi cô gái này chỉ tập võ để tự vệ chứ không phải dạng quân nhân dự bị như Mộc Lam. Nếu không nhờ Mộc Quốc Thái bỏ ra công sức hỗ trợ thì với thể trạng của Mộc Ánh Tuyết và Mộc Lam không thể nào hấp thu dược lực của Phượng Hoàng Quả được.
Tất nhiên cũng vì thể chất đã được tăng cường một khoảng không ít nên hai người này mới có thể cầm cự được với tên cao thủ đến từ Tra gia kia vài hiệp. Có điều tình thế càng lúc càng tệ khi đối phương là kẻ đã có nhiều kinh nghiệm thực chiến, hắn ta liên tiếp dùng những đòn thế hiểm đánh bật Mộc Lam ra một phía.
- Chị Ánh Tuyết, mau lui lại.
Mộc Lam bị trúng vài đòn, hai tay tê rần, không kịp cứu viện bèn hét lớn lên.
- Muộn rồi, dám chọc giận tụi tao thì hôm nay chúng mày phải nằm cáng ra về
Gã cao thủ họ Tra cười gằn độc ác rồi xông lên áp sát. Phía đối diện, Ánh Tuyết sắc mặt có chút tái lại, cô xiết chặt tay mình tung ra một cú đá vòng cung vào bên trái của kẻ địch.
Trước đòn thế này, tên kia ánh mắt lóe lên, giọng nói tàn nhẫn:
- Đáng tiếc một đứa con gái nhìn cũng không tệ
Lực cước của Ánh Tuyết không yếu, chỉ là đối thủ của cô quá mạnh. Ngay tức khắc, tên kia không hề né tránh hay đón đỡ mà chỉ nghiêng người rồi vung một tay đánh thẳng xuống, ý định phế đi một chân của cô ta. Khi lúc ý định của gã sắp thực hiện thành công thì một đám chén đĩa từ đâu bất ngờ bay đến.
- Lực ném như chưa ăn cơm vậy mà cũng đòi tổn thương tao sao?
Nhìn những chiếc nĩa và đũa bay đến với tốc độ chậm chạp, tên cao thủ Tra gia khinh thường một câu, tay của gã vẫn không ngừng lại mà tiếp tục hạ xuống. Đúng lúc này dị biến xảy ra, một chiếc đĩa đang bay với tốc độ như thanh thản tản bộ đột nhiên tăng tốc rất nhanh mà còn thay đổi cả quỹ đạo bay của mình.
- Bốp
Chiếc đĩa đã đập thẳng vào sau đầu của tên Tra gia một cái thật to khiến cho gã đau đớn khựng lại. Cùng lúc thì cú đá của Ánh Tuyết cũng đánh ngay vào bên hông của gã. Bị trúng hai đòn liên tục, tên này loạng choạng lui về sau vài bước.
- Cơ hội tốt
Mộc Lam rất nhanh đã kịp thời từ một phía khác đánh đến, quyết không cho đối thủ có thời gian để hồi phục.
- Chúng mày đáng chết, vậy đừng trách tao
Gã cao thủ Tra gia tựa như con thú bị tổn thương, gã bất chấp đây là nơi đông người liền đưa tay vào trong người định rút một con dao được trang bị sẵn ra.
Đáng tiếc, gã chưa kịp hành động theo ý mình thì một cảm giác như bị dao đâm truyền đến. Gã vừa nhìn xuống thì thấy trên chân của mình không biết từ khi nào đã bị một cây nĩa cắm vào thật sâu.
- Đồ đánh lén hèn hạ
Tức giận, gã ta hét to một câu. Vâng, chỉ là một câu thôi, vì ngay sau đó gã đã ăn trọn một đấm trời giáng của Mộc Lam khiến cho bản thân ngã nhào ra phía sau đập vào một bàn ăn dang dở bỏ lại.
Bi kịch của tên này vẫn chưa kết thúc khi cả chục cái đĩa tiếp tục như từ hư không xuất hiện bay đến như những chiếc búa nện vào người gã. Khi Mộc Lam tiến đến kiểm tra thì tên này đã bị trúng "ám khí" quá nhiều mà ngất xỉu rồi.
"Hình như mình có chút quá tay"
Lẫn trong đám đông, Tiểu Hắc vẫn đang định bồi thêm cho tên kia vài chiếc nĩa bén nhọn nữa. Thật không ngờ kẻ này quá yếu đuối, mới vài cái đĩa đã bị nốc ao. Thật là nhàm chán, nó cảm thấy không có tính khiêu chiến gì cả.
Kỳ thực Tiểu Hắc không biết, Khống Vật Thuật dùng để điều khiển pháp khí tổn hao linh lực rất nhiều, cũng không hề dễ dàng thi triển. Còn những đồ vật bình thường của phàm nhân, nó hoàn toàn có thể ngự vật tấn công một cách dễ dàng.
Ngoài ra, tiểu tử này có thể thành công là do nó đã tính toán ra tay chính xác vào thời điển đối thủ ít phòng bị nhất, xuất kỳ bất ý khiến tên Tra gia không thể trở tay. Mà dù cho gã có phòng bị cũng không ai có thể đoán được việc đồ vật đang bay lại có thể thay đổi quỹ tích, đây chính là phi vật lý, phản khoa học nha.
Hiện tại, Tiểu Hắc cũng không có thời gian để quan tâm tên Tra gia đã bị nó hạ gục. Bên phía trận chiến của Chung Tự Đại và Mộc Bình đã có diễn biến bất ngờ xảy ra.
Gã giao đấu với vị họ Chung từ đầu đến cuối toàn bộ chỉ có thể khốn khổ phòng ngự. Sau vài hiệp hắn ta đã không thể chịu nổi, trúng một đòn nặng bay vào vách tường, miệng ói ra một ngụm máu. Khoảng cách giữa một cao thủ nhân cấp và người thường là không thể san lấp.
Còn về Mộc Bình thì tình huống có vẻ không khả quan khi anh ta bị trúng một đòn vào mặt khá đau. Thừa thắng xông lên, đối thủ của anh ta lại tung liên tiếp vài cù đá cực mạnh nhằm hạ đo ván Mộc Bình càng nhanh càng tốt.
- Anh chàng này cũng thật vô dụng nha.
Thấy Mộc Bình sắp trúng đòn đến nơi, Tiểu Hắc khẽ lắc đầu ra vẻ cao thủ tịch mịch. Sau đó một tay của nó liền ném ra một chiếc nĩa, và kết quả thì chúng ta cũng đoán được. Với Ngự Vật Thuật căn bản đối phương có tránh cách nào cũng không thể thoát được, nhất là khi Tiểu Hắc lại ra tay đánh lén. Thế là gã Tra gia đang tấn công Mộc Bình lăn ra ôm lấy một bên đùi đã thấm đỏ máu.
Tiểu Hắc chưa bao giờ giết người, nó cũng không nghĩ mình phải ra tay sát hại những tên này. Do đó, nó chỉ nhắm vào chân hoặc một số chỗ yếu hại khiến đối phương mất đi khả năng chiến đấu mà thôi.
Với lại, đây là nơi công cộng, dù đánh nhau đổ máu cũng không sao nhưng nếu có án mạng thì sẽ rất phiền phức. Cũng vì lẽ đó mà hai bên Mộc Bình và đám người Tra gia đều tự kiềm chế, không dùng đến vũ khí gây sát thương.
Phản ứng của Mộc Bình rất nhanh, việc đầu tiên anh ta làm khi kẻ địch bị đánh lén chính là bồi thêm một cước vào bụng của gã. Xong xuôi, anh ta mới xoay người lại tìm xem ai đã ra tay hỗ trợ cho mình. Tiếc là trong cả đám đông anh ta lại không nhận ra người nào đáng chú ý cả.
Nếu người kia đã muốn giấu mặt, Mộc Bình cũng không muốn tìm tòi thêm. Việc quan trọng bây giờ là phải đánh bại luôn tên cầm đầu. Tên này hiện đang phải chịu cảnh một chọi hai khi Chung Tự Đại đã xử lí xong đối thủ của mình. Anh ta liền phối hợp cùng với Tiết Cương kẻ trái người phải không ngừng dồn ép đối thủ.
Mộc Bình cũng định xông vào giúp đỡ, có điều khi nhìn thấy võ công của ba người đang đánh nhau thì anh ta đành phải lắc đầu. Thực lực của họ nằm ở một đắng cấp hoàn toàn khác so với anh ta. Nếu như mạo muội xông vào có khi còn làm vướng tay vướng chân đồng đội của mình.
Trong đám đông, Tiểu Hắc càng tỏ ra bình thản. Theo nó thấy thì hai người bạn của Mộc Bình từ khi vào quán đã đặt chú ý vào bốn người kia nên chắc chắn sẽ không để cho tên cầm đầu này tẩu thoát. Người khác không có thần thức, còn nó thì khác nên ý đồ của Tiết Cương đã sớm bị nó nhìn ra rồi.
Dưới sự phối hợp của Chung Tự Đại, trận đánh cũng kết thúc sau vài chục hiệp. Phải công nhận gã cầm đầu kia võ nghệ rất khá, nếu dưới tình huống sinh tử thì việc hai người Tiết Cương có bắt được gã hay không lại là một chuyện khác.
Lúc này, tên cầm đầu cùng ba kẻ khác đã bị hai người Tiết Cương trói lại nhưng ánh mắt của gã lại không có chút sợ hãi nào cả. Xem ra đối với tình huống có thể xảy ra này, người của Tra gia đã có chuẩn bị trước.
- Tên khốn kiếp, dám ăn cướp đồ của lão tử. Ta đánh cho các ngươi chết
Không ai biết Tiểu Hắc đã trốn ở đâu, bỗng dưng nó lại xuất hiện, leo lên người của tên cầm đầu vừa la hét, tay chân vừa đấm đá túi bụi. Chỉ cho đến khi Mộc Bình đi đến túm lấy nó kéo qua một bên, tiểu tử này mới chịu thôi nhưng nó cũng kịp nhanh tay lôi từ trong túi áo của tên này ra một chiếc nhẫn phỉ thúy rất đẹp và tinh xảo.
Nhìn thấy chiếc nhẫn, cả Mộc Bình và Tiết Cương đều tỏ vẻ khó tin. Vốn họ không nghĩ chiếc nhẫn này thật sự tồn tại.
Tiết Cương thì chỉ cần một cái cớ để ra tay với đám người Tra gia, còn Mộc Bình thì lại biết rõ Tiểu Hắc không thể nào sở hữu chiếc nhẫn đắt giá như vậy. Chỉ là sự thật chiến thắng tất cả, Tiểu Hắc mỉm cười nhận lấy cái "di vật" của mẹ mình để lại, miệng cám ơn rối rít.
Sau mười phút, tiếng còi xe cảnh sát hú lên inh ỏi phía ngoài quán, liền đó là một đội khoảng mười người mặc cảnh phục đi vào. Không biết Tiết Cương đã nói gì với những cảnh sát này, chỉ thấy anh ta đưa ra một cái giấy chứng nhận chức vụ gì đó. Sau khi đám cảnh sát xem xong thì tựa như gặp phải thủ trưởng của mình, cả đám tỏ ra hết sức sợ hãi và kính cẩn.
- Mấy anh còng bọn này lại đem về sở cảnh sát Huyền Kinh cho tôi. Đích thân người của chúng tôi sẽ xử lí vụ này.
Tiết Cương sau khi ra lệnh cho đám cảnh sát liền nhìn sang Mộc Bình mỉm cười nói:
- Lần này thật là nhờ có Mộc Bình cậu hỗ trợ mới bắt được đám người này. Sau này có dịp tôi sẽ đãi cậu một chầu xem như trả ơn.
Là người trong đội đặc nhiệm, Mộc Bình cũng không khó để đoán ra việc Tiết Cương xuất hiện ở nơi này là do thân mang nhiệm vụ. Vì vậy, anh ta cũng gập đầu cười đáp lễ tỏ ý đã hiểu.
Chuyện sau đó cũng không còn gì thú vị, bốn tên Tra gia cũng không phản kháng gì mà ngoan ngoãn lên xe cảnh sát rời đi. Còn đám người Mộc Bình cũng vì vụ việc mà tâm trạng có chút chùn xuống nên tất cả quyết định sẽ trở về Mộc gia nghỉ ngơi.
Trên đường về, tâm tình của Mộc Bình không được tốt lắm. Anh ta vốn nghĩ phục dụng Phượng Hoàng Quả xong thì bản lĩnh của mình sẽ đủ sức để đối đầu với cao thủ chân chính. Ai ngờ thực tế phũ phàng, ngay cả một gã lâu la bình thường của Tra gia anh ta cũng không thể đánh bại. Thất bại này vô tình đả kích tính cách lạc quan của Mộc Bình.
Người ta thường nói vận xui thường kéo đến liên tục, Mộc Bình vừa bước vào trong Mộc phủ thì liền bị một người trẻ tuổi chặn đường mình.
- Mộc Đình, em đây là có ý gì?
Khuôn mặt Mộc Bình có chút khó coi, giọng nói không vui vẻ hỏi.
- Haha em nghe nói anh Mộc Bình đã hấp thu xong quả Phượng Hoàng nên muốn đến đây chúc mừng. Ái chà, sao mặt của anh lại bị thương, không lẽ Mộc thiếu gia của chúng ta lại bị người ta đánh hay sao?
Dùng một nụ cười cực kỳ giả dối, tên nam thiếu niên này rõ ràng đang muốn gây khó dễ với Mộc Bình. Thái độ của gã khiến cho Ánh Tuyết và Mộc Lam cũng khó mà chấp nhận được.
- Mộc Đình, em không được vô lễ với anh Mộc Bình.
- Vô lễ? Một người yếu đuối như thế làm sao có tư cách làm huynh đệ của ta. Con cháu Mộc gia khi nào để cho người ngoài mạo phạm mình được chứ.
Gã thiếu niên tên Mộc Đình này là con trai của chú út Mộc Bình, từ nhỏ đã được xưng danh thiên tài võ học. Năm mười lăm tuổi hắn ta đã đặt chân vào nhân cấp tu vi, trở thành một trong những thiên tài trẻ tuổi nhất của Mộc gia từ trước đến nay. Thiên chi kiêu tử, nhân tài luôn được sủng ái, dù là ở gia tộc nào cũng thế. Vì được chiều chuộng nên gã luôn xem mình ở vị trí trung tâm của giới trẻ, xem thường tất cả huynh đệ, tỷ muội.
- Ta nói có gì sai sao? Ngay cả khi bị đứa em này xem khinh thị, anh ta cũng có dám phản ứng gì đâu? Đúng là phế vật mà.
Lần này, câu nói của Mộc Đình thật sự quá quắt. Dù cho Mộc Bình không muốn đối đầu với đứa em họ của mình nhưng thái độ của nó khiến cho máu nóng trong người của anh ta sôi lên.
Cuối cùng, không nhịn được nữa, Mộc Bình quát lên:
- Được, hôm nay anh sẽ dạy cho em một bài học.