Lặng lẽ lấy một trái táo trên bàn tiếp khách đưa lên miệng cắn, Tiểu Hắc ung dung dùng nhãn thuật của mình đánh giá đám thanh thiếu niên của hai gia tộc. Về số lượng thì hai bên không chênh lệch nhiều, một bên mười hai và một bên mười người. Người nhỏ tuổi nhất có vẻ mười bốn, mười lăm gì đó. Còn lớn tuổi nhất chắc khoảng tầm gần ba mươi đi.
"Kẻ mạnh nhất cũng chỉ là hoàng cấp sơ kỳ, tu vi đã vững vàng. Còn lại vài tên hình như đột phá không lâu, nội lực không ổn định. Còn những tiểu tử trẻ tuổi thì đều có tu vi nhân cấp hậu kỳ hoặc đỉnh phong. Với tu vi này đem so với mấy con cháu của tứ đại gia tộc thì đúng là thiên tài số một, cơ mà bọn chúng có tài nguyên và công pháp tốt hơn. Cho nên xem ra cũng không có gì đặc biệt"
Tiểu Hắc cười thầm trong lòng. Một người có điều kiện tốt hơn còn không thể bức phá thì khác gì phế vật. Cũng giống như học sinh giỏi tại các thành phố lớn, họ được điều kiện trường lớp, giáo viên, gia đình vượt xa học sinh ở những nơi hẻo lánh. Cho nên việc họ có thành tích tốt hơn là chuyện hiển nhiên, không ai cho rằng đó là chuyện gì thần kỳ cả. Nếu những học sinh thiếu điều kiện kia cũng được đãi ngộ như thế, họ cũng sẽ phát triển vượt bậc, thậm chí có khi còn có người làm tốt hơn. Cuối cùng, thành tích không hoàn toàn đại diện cho tiềm chất, mà nó bao hàm rất nhiều điều kiện ngoại cảnh nữa.
Tóm lại thì tư chất của đám thanh thiếu niên trước mặt Tiểu Hắc cũng chỉ ở mức bình thường, không có gì đặc biệt cả. Nếu không phải muốn xem thử võ công của đối phương thế nào thì nó đã rời đi ngay lập tức rồi.
- Phiêu ca, sắp đến cuộc thi đấu Bách Gia Kiêu tử, đệ thấy huynh nhất định sẽ có thể vượt qua được thành tích lần trước.
Một tên thanh niên bên phía Trần gia mặt mày tầm thường đang lên tiếng nịnh nọt kẻ có tu vi cao nhất trong đám của mình. Gã được gọi là Phiêu ca kia bề ngoài trong chững chặc hơn xa đồng lứa, tuổi tác có lẽ cũng không nhỏ. Gã ta mang theo một cỗ tự tin không che giấu nói:
- Ba năm trước ta không may gặp phải đối thủ quá mạnh. Lần này ta vừa vặn luyện xong một môn võ công độc môn của gia tộc, nhất định sẽ có cơ hội lọt vào danh sách một trăm người mạnh nhất.
Lời Trần Phiêu vừa dứt, phía Liễu gia liền vang lên tiếng cười, một tên thanh niên tóc dài mang theo điệu bộ châm chọc lên tiếng:
- Cỡ như ngươi mà cũng đòi vào vị trí trước một trăm hay sao? Đúng là không biết tự lượng sức mà.
Nghe thấy đối phương cố ý xem thường nhục mạ mình, Trần Phiêu sắc mặt đen lại, tỏa ra sát khí quát lớn:
- Liễu Ngạc, ngươi ăn nói cho cẩn thận. Trần Phiêu ta tuy không thể cạnh tranh với những kiêu tử của các đại gia tộc nhưng những kẻ phế vật như ngươi thì ta vẫn dư sức thu phục.
- Ngươi nói ai phế vật, có muốn đánh một trận không?
Liễu Ngạc không phải dạng hiền lành tốt tính, gã ta cũng bước lên không khoan nhượng, biểu thị rõ sẳn sàng quyết một trận hơn thua.
"Con bà nó, mấy tên này thật sự không có não hay sao?"
Tiểu Hắc đang cắn dở quả táo suýt tí thì phun hết cả ra. Vốn nó nghĩ rằng những tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình chỉ để kích thích khán giả, ngoài thực tế ai lại ngu ngốc đến nổi cứ hỡ một câu không hợp là lại xông vào đánh nhau. Xem ra nó đã nghĩ nhiều rồi, bọn trẻ trâu vẫn còn rất nhiều, đạo diễn không hề nói dối a.
- Thật xin lỗi, Vạn Kim đấu giá hội chúng tôi có qui định cấm dùng vũ lực tranh chấp. Nếu các vị muốn giải quyết ân oán xin hãy ra bên ngoài để xử lí.
Mùi thuốc súng vừa lên cao trào thì một trung niên nam tử có tu vi hoàng cấp hậu kỳ xuất hiện cất tiếng ngăn lại. Nhìn đồng phục thì y có vẻ là hộ vệ bên trong Vạn Kim đấu giá hội, phía sau y còn có vài người đi theo, tu vi đều là hoàng cấp.
Dưới khí thế của hoàng cấp hậu kỳ, hai tên thanh niên kia liền hừ lạnh một tiếng rồi cũng ngoan ngoãn thu liễm lại. Dù sao thì đây cũng là nơi của người ta, bọn chúng là khách nhân thì không thể không nể mặt chủ nhà được. Nếu như còn cố tình chống đối, chắc chắn đám hộ vệ sẽ không nương tay. Luật lệ của Vạn Kim không thể bị xâm phạm, nếu không thì danh tiếng họ ở trên giang hồ đã sớm vứt đi rồi.
- Chán thật, tưởng có trò hay để xem.
Tiểu Hắc than thở nhẹ một tiếng, nó còn muốn xem võ học của mấy tên thanh niên kia thi triển ra sao. Đột nhiên, khóe miệng Tiểu Hắc vểnh lên, nó đợi mấy tên hộ vệ của Vạn Kim thương hội rời đi liền khẽ vung ngón tay búng nhẹ một cái. Một kình lực nhỏ vô thanh vô tức được điều khiển đánh trúng phía sau vai một tên thanh niên Trần gia khiến cho gã ta giật mình gầm lên:
- Là ai đánh lén ta?
Cả đám thanh niên Trần gia như nghé con hung hăn đưa ánh mắt bất thiện về phía Liễu gia. Xem chừng dù có giải thích gì thì bọn họ cũng đã xác nhận là do Liễu gia gây ra. Mà những thanh niên Liễu gia cần giải thích sao? Nói thừa, diễn biến của tình tiết cẩu huyết là phải càng thiếu não càng tốt sao?
Đúng vậy, bọn thiếu não Liễu gia nào quan tâm đến ai vừa đánh lén Trần gia, chúng lại giương mắt ra khiêu khích ngược lại khiến cho ngọn lửa mâu thuẫn vừa được hạ nhiệt lại bùng lên dữ đội. Trần Phiêu giơ ngón tay chỉ thẳng về phía Liễu Ngạc lớn tiếng quát:
- Nếu còn là nam nhi ngươi có đám đánh với ta một trận không? Đừng có giở trò hèn hạ sau lưng người khác.
- Ta há sợ ngươi sao?
Liễu Ngạc nhướng mày lên đáp lời ngay, tay của gã cũng nắm chặt trên chuôi kiếm, có thể ra tay bất cứ khi nào.
- Đánh chết hắn đi Ngạc ca
- Đúng đúng, ta ngứa mắt đám Trần gia này lâu rồi. Tiện thể dạy dỗ bọn chúng một lần mới được
- Hừ, Liễu gia các ngươi là cái thá gì? Trần Lượng ta cũng muốn thỉnh giáo bản lĩnh của các ngươi một phen
Thanh niên hai bên bát nháo cả lên, cuối cùng cả bọn hét to kéo nhau ra khỏi Vạn Kim đấu giá hội để đánh một trận giải quyết mâu thuẫn. Tiểu Hắc mỉm cười đắc ý ung dung theo sau, chỉ một chiêu kích động của nó đem lại hiệu quả thành công như mong đợi a.
Vài khách nhân khác cũng chú ý đến tình huống của đám thanh niên, kẻ thì hứng thú hóng hớt chạy theo xem, kẻ thì lắc đầu không quan tâm. Cuối cùng sảng chờ chỉ còn lác đác lại vài người, phần lớn đều đã rời đi. Đám hộ về cũng không có ý tứ ngăn cản, chỉ cần không động thủ bên trong tòa nhà Vạn Kim đấu giá hội là được. Chuyện khác bọn họ sẽ không nhúng tay vào, đây là giang hồ, sẽ tự có qui tắc của giang hồ.
Hắc Quận là một nơi sầm uất, cửa hàng mọc lên san sát, nhưng nó cũng có một số bãi đất trống để khách hàng đậu xe hoặc câu cá, tản bộ hoặc ... diễn ra các hoạt động phi pháp. Đám thanh niên hai gia tộc Trần Liễu lựa chọn ngay một nơi gần tòa nhà Vạn Kim để kết thúc ân oán.
- Họ Liễu, hãy tiếp một đao của Trần Mỗ
Trần Phiêu bay người lên không trung múa thanh đao trong tay chém xuống. Trận đánh giữa gã và Liễu Ngạc chính là trung tâm, bởi lẽ hai người chính là cao thủ có tu vi cao nhất trong đám. Đây không phải sinh tử giao tranh, nên chỉ cần cao thủ trẻ tưởi hai bên ra tay là được, đám lâu la còn lại chỉ đứng la hét cổ vũ là chính.
- Thật là nhạt nhẽo. Võ công có chút biến ảo, đáng tiếc vẫn chưa đủ xảo diệu.
Lén theo dõi ở một góc cây, Tiểu Hắc thất vọng lắc đầu. Thật ra võ nghệ của Trần Phiêu và Liễu Ngạc nếu so với giới trẻ Ngũ Hợp Phái có thể so với những thiên tài đứng đầu, thậm chí còn lợi hại hơn. Tiếc là trong mắt Tiểu Hắc, cấp độ này vẫn chẳng là gì cả, có quá nhiều sơ hở.
Chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa từng thấy heo chạy. Thông qua việc hỗ trợ sư huynh mình, Tiểu Hắc đã có kiến giải sâu sắc với võ công Chân Võ Môn. Lại cộng thêm Ngộ Đạo Thạch nên dù không tập võ thì nó vẫn có thể nhìn ra ưu nhược của từng chiêu thức, có khi bình phẩm còn chuẩn xác hơn cả những cao thủ luyện võ lâu năm nữa chứ.
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, Tiểu Hắc cười nhạt một cái rồi bỗng dưng thân ảnh của nó như hòa vào không khí tan biến mất. Vài giây sau, một bóng đen ẩn nấp ở một bụi cỏ rậm rạp gần vị trí của Tiểu Hắc vội vàng đứng dậy định rời đi.
- Ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi ta?
Không khí phía sau của kẻ theo dõi nóng lên, Tiểu Hắc hiện thân ra với một quả cầu lửa trên tay. Chỉ cần đối phương có ý định bỏ chạy, nó sẽ lập tức ra tay. Từ khi đối đầu với Ẩn Sát, Tiểu Hắc hành động càng lúc càng sát phạt quyết đoán, không còn sự khoang nhượng của một đứa trẻ như ngày nào.
- Hì hì, tiểu đệ đệ, đừng manh động, ta chỉ nhất thời hứng thú nên mới đi theo ngươi mà thôi.
Bóng đen vang lên giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu giơ hai tay lên rồi xoay người lại. Thì ra là một thiếu nữ xinh đẹp khoảng mười bốn, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tinh nghịch đen nhoáy, mái tóc ngắn ngang vai. Đôi môi thiếu nữ chu lại, làm cho người nhìn cảm giác vô cùng dễ thương.
- Hứng thú với ta?
Thu quả cầu lửa lại, Tiểu Hắc khó hiểu nhìn thiếu nữ hỏi. Nó không cảm nhận được bất kỳ địch ý nào, tâm lý của cô gái trước mặt cũng rất bình lặng, con ngươi thanh thuần không giống kẻ nói dối. Xem ra người ta thật sự không phải có ý đồ xấu với nó. Dẫu vậy Tiểu Hắc vẫn rất cẩn thận, ám khí trong người nó có thể phóng xuất bất kỳ lúc nào.
- Đúng vậy hì hì. Vừa nãy không phải nhóc con ngươi đã ra tay đánh lén tên Trần gia kia để kích động mâu thuẫn hay sao? Tỷ tỷ ta thấy rõ hết rồi nhé.
Thiếu nữ cười nhẹ xinh đẹp như một đóa Bạch Diệp làm cho Tiểu Hắc cũng ngơ ngẩn một thoáng.
- Ta ... ta...
Lần đầu tiên Tiểu Hắc cảm giác bối rối. Nếu như Vũ Liên tỷ tỷ ngọt ngào dịu dàng bao nhiêu thì thiếu nữ này lại làm cho nó cảm thấy hoạt bát, nghịch ngợm, bí ẩn bấy nhiêu.
- Nhóc con đáng yêu quá. Yên tâm đi, tỷ tỷ chỉ tò mò một chút không có ý hại ngươi đâu.
Đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt gầy đen của Tiểu Hắc, thiếu nữ vui vẻ hai mắt híp lại hình lưỡi liềm như một con mèo nhỏ tìm được trò chơi ưa thích của mình vậy.
- ....
Tiểu Hắc trực tiếp cảm thấy ủy khuất. Tình huống là sao đây? Rõ ràng là ta đang khống chế ngươi mà, sao lại đổi vai diễn cho nhau rồi. Lại còn cái kiểu thân mật này là gì? Đừng thấy ta nhỏ rồi ăn hiếp nhé.
- Phải rồi, nhóc con xưng hô là gì?
Cảm giác nhéo mặt Tiểu Hắc đã nghiện xong, thiếu nữ cười hỏi. Tiểu Hắc vừa thoát khỏi bàn tay đối phương liền vội né ra xa, nhỏ giọng đáp lại:
- Ta tên là Tiểu Hắc.
Thiếu nữ lặp lại tên Tiểu Hắc vài lần rồi vui vẻ đáp:
- Tiểu Hắc...Tiểu Hắc, tên nghe hay đấy, ta thích.
- Vậy còn ngươi, ngươi tên ... là gì?
Tiểu Hắc hỏi ngược lại.
- Ta ư? Nếu có duyên gặp lại ta sẽ nói cho nhóc biết.
- ....
Lại còn lần sau? Tiểu Hắc định cất tiếng thì thiếu nữ giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng rồi chồm người về phía trước ... hôn lên trán nó một cái.
Tiểu Hắc triệt để chết đứng....
- Tạm biệt nhé, cậu bé.
Thiếu nữ mỉm cười thích thú như một tiểu linh tinh, sau đó cô ta như một con sóc nhảy lên một cành cây rồi biến mất. Để lại Tiểu Hắc thất thần như tượng đá tại chỗ.
Cả nửa ngày sau, Tiểu Hắc mới hoàn hồn tỉnh táo lại. Nó sờ sờ cái trán của mình, khuôn mặt chợt nóng lên, chuyển sang đỏ au. Nó vẫn ngơ ngác đứng đó không biết nên làm gì. Đến khi tiếng ho khan của Diệp Thanh Hàn vang lên.
"Khụ khụ, đồ nhi, ta thấy đạo tâm con cần được ma luyện nhiều hơn"
Tiểu Hắc thở ra một hơi, đáp lại:
- Sư phụ, con ... không sao.
Ai cũng có một thời ngây ngô, dù là tu tiên giả đi chăng nữa. Tiểu Hắc sinh ra trong hồng trần, không thể thoát ly hồng trần. Ở cái tuổi chuẩn bị bước sang mười một, nó không hề có khái niệm yêu đương, càng không nghĩ đến một câu chuyện ngôn tình với cái kết có hậu gì đó. Nó chỉ đang trải qua những cảm xúc đơn thuần nhất, trong veo nhất của một đứa bé đang lớn.
Tâm hồn của một đứa bé thiếu thốn tình thương gia đình rất nhạy cảm. Một cử chỉ cũng đủ để mặt hồ gợn sóng, để lại một ký ức khó phai trong tâm trí.
Mãi cho đến không biết bao nhiêu vạn năm tuế nguyệt sau này, Tiểu Hắc vẫn không quên được ngày hôm nay.
"Trong dòng thời gian thấm thoát trôi qua, sẽ luôn có một vài thứ, một vài cảnh tượng chỉ cần một cái liếc mắt đã đủ để lại ấn tượng trong lòng, dẫu năm tháng có chảy trôi thế nào thì mỗi lần nhớ tới, kỷ niệm ấy vẫn mãi vẹn nguyên."
(Cửu lộ Phi Hương)