Mục lục
Đệ Nhất Thần Thâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Loan sư bá, xin hãy kiếm hạ lưu nhân, đây là Tiểu Hắc mà sư điệt vẫn hay nhắc đến.

Nhận ra được giọng nói của Tiểu Hắc, Dực Vũ mừng như được uống tiên tửu, ông ta vội vàng hét to để ngăn cản.

- Thì ra là viện binh của Mộc gia, Loan Phụng đã thất lễ.

Dừng tay kịp thời, Loan Phụng đại trưởng lão kinh dị liếc nhìn Tiểu Hắc. Khi đứa trẻ này xâm nhập vào trong khu vực của chưởng môn bà ta đã cảm nhận được, chỉ là không ngờ đối phương lại thật sự nhỏ tuổi như vậy. Chẳng những thế, đối diện với một kiếm uy áp của bà mà tiểu tử kia vẫn bình thản như không có việc gì, đây là trẻ nhỏ không biết sợ hay căn bản Tiểu Hắc tự tin rằng bà không thể đả thương được nó.

- Loan trưởng lão phản ứng thật lợi hại, nếu không phải người dừng tay ta e rằng đã gặp nguy hiểm rồi.

- Tặc tử mau đứng lại cho ta

Một loạt tiếng ồn vang lên, mấy vị trưởng lão cùng rất nhiều đệ tử khí thế ầm ầm đúng lúc xông tới. Nhìn thấy đám người này, Tiểu Hắc trong lòng mắng to. Lão tử đây là vì ý tốt đến giúp các ngươi, các ngươi lại cho rằng ta là địch nhân. Chẳng những thế còn đuổi đánh mãi không thôi, bám dai như đỉa.

- Hừ

Loan Phụng đại trưởng lão một bước liền nhảy ra chắn trước Tiểu Hắc hừ lạnh nhìn mấy vị trưởng lão khác và đám đệ tử khiến mọi người đang hùng hổ đều phải dừng lại. Rõ ràng uy thế của bà ta trong môn phái là không thể bàn cãi.

- Đai trưởng lão

Mọi người chắp tay đồng thanh cúi người, Tiểu Hắc nhìn thấy cảnh này cũng cảm thán. Môn phái vậy mới đứng vững được chứ, trên dướ đều có tôn ti trật tự nghiêm ngặt.

- Thật không ra thể thống gì cả. Đường đường là trưởng lão một tông phái mà lại không phân rõ địch ta, viện binh của Mộc gia lại bị các ngươi phán định thành kẻ thù đuổi đánh, nếu đồn ra ngoài giang hồ sẽ chê cười Mạc Kiếm Môn chúng ta.

Loan Phụng trừng mắt lên quát to, mấy vị trưởng lão không biết nói gì chỉ có thể cúi mặt. Thấy vậy, Tiểu Hắc liền lên tiếng nói đỡ giúp:

- Loan trưởng lão bớt giận. Kỳ thực các vị đệ tử và trưởng lão có tính cảnh giác cao là rất tốt. Xưa nay kẻ ác luôn gian trá, nên việc nhầm lẫn là có thể thông cảm được.

Nghe thấy Tiểu Hắc khuyên nhủ đại trưởng lão, đám đệ tử và mấy vị trưởng lão kia thần thái lại càng tỏ ra xấu hổ. Xem khí độ của người ta cao biết bao nhiêu, tuy chỉ là một đứa trẻ thôi mà lại chững chạc hơn cả khối kẻ sống hơn nửa đời người khác.

Đại trưởng lão cũng hòa hoãn lại, phất tay một cái nói:

- Tất cả lui đi. Hiện tại chúng ta đang gặp phải cường địch, ta không tiện trách phạt các ngươi. Sau này nếu còn tái diễn thì ta sẽ không lưu tình.

Mọi người lui đi, Loan Phụng liền hiếu kỳ đánh giá Tiểu Hắc. Phải biết rằng cảnh giới của Mạc Kiếm Môn là vô cùng kín kẽ, mẫn cảm của cao thủ tu kiếm đạo vượt xa người thường. Đặc biệt là thời điểm tồn vong này chỉ một chiếc lá rơi cũng khiến cho mọi người chú ý, vậy mà Tiểu Hắc lại xông qua được vòng vây của rất nhiều cao thủ mà không tổn hao một sợi lông hay cọng tóc nào cả.

Nếu nói Tiểu Hắc là một huyền cấp cao thủ cũng chưa chắc có thể nhẹ nhàng đến thế. Huống chi từ tuổi tác và bề ngoài hình như đứa nhỏ này chẳng biểu hiện ra chút nội khí gì cả. Công pháp tu luyện thế quái nào lại có thể che giấu tốt các huyệt vị luyện võ đến thế?

Càng suy nghĩ, Loan Phụng càng thấy khiếp sợ. Phía sau một thiên tài trẻ tuổi mười phần chính là một đại tông phái to lớn hoặc một cao thủ tuyệt đỉnh. Mà một trong hai loại này không ai muốn chọc vào cả.

Phía ngược lại, có thể kết giao với loại tiểu thần đồng này chính là phúc khí mà bất cứ ai cũng thèm muốn. Dù tâm cao khí ngạo đến mấy thì đại trưởng lão cũng không cổ hủ đến mức từ chối ôm lấy một cái bắp đùi vàng, đây là lợi ích cho cả tông môn chứ không riêng gì bà ta.

Mỉm cười đáp lại, Tiểu Hắc trong lòng có đánh giá về thực lực huyền cấp cao thủ một lần nữa. Vừa rồi khí thế của đại trưởng lão gây cho nó cảm giác nguy hiểm rõ rệt, nếu thật sự chiến đấu sinh tử thì nếu không dùng đến độc Phổ Nhĩ thì khả năng thắng của nó chưa đến hai thành.

Dĩ nhiên thực tế Tiểu Hắc chẳng dại gì đi đánh nhau sống chết với đối thủ mạnh hơn mình nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhất là huyền cấp tu vi đã có thể dùng nội khí tấn công từ xa, không phải loại chỉ biết cận chiến như hoàng cấp nữa. Do đó, một huyền cấp cao thủ nếu không bị dồn vào tử địa thì một người có thể chống trả nhiều hoàng cấp vây công cùng một lúc.

- Tiểu Hắc, cậu đã đến thì tốt quá, mau vào đây. Tình cảnh của chưởng môn chúng ta đang rất nguy cấp.

Loan Phụng không có thời gian để tán gẫu, bà ta liền ra hiệu cho Tiểu Hắc đi theo mình cùng Dực Vũ vào phòng. Bên trong Trương Bất Phàm khí sắc càng ngày càng tệ, nhìn thấy Tiểu Hắc ông ta cố gắng nặn ra một nụ cười, khó khăn cất lời:

- Anh hùng xuất thiếu niên, lão hủ là chưởng môn của Mạc Kiếm Môn, Trương Bất Phàm, ta thay mặt toàn bộ môn hạ cảm tạ Mộc gia đã không ngại nguy hiểm đến viện trợ.

Vừa nói vừa ho vài tiếng, Trương Bất Phàm trông như một ngọn nến trước gió. Trong lòng lão chưởng môn này rất cảm động, ông ta thật không nghĩ đến Mộc gia thật sự đã đưa được người đến giúp cỡ, có điều chỉ là một tiểu tử chưa đầy mười tuổi. Hi vọng lật ngược tình thế trong lòng của lão lại càng ảm đạm, chỉ biết thầm thở dài.

- Hì hì, lời khách khí thì không cần. Ta biết các vị nghi ngờ năng lực của ta, nhưng mà điều đó không quan trọng. Việc cấp bách bây giờ là làm cách nào đánh lui được cường địch đang xiết chặt vòng vây.

Một lời nói ngay trúng suy nghĩ của mọi người, Tiểu Hắc cũng không để tâm. Đừng nói là những người có tầm mắt cao như Trương Bất Phàm hay Loan Phụng, một người bình thường nhìn thấy đứa trẻ ốm nhom gầy còm như nó thì ai lại đánh giá cao bao giờ.

Cười khổ một tiếng, Trương Bất Phàm yếu ớt nói:

- Cậu đã có thể tiến vào Mạc Kiếm Môn mà không bị truy sát của bọn người Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái chứng tỏ có bí quyết riêng. Trương Bất Phàm ta chỉ xin ngươi hãy đem Dực trưởng lão cùng vài đệ tử chủ chốt của bản môn rời đi lánh nạn. Ta cùng với đại trưởng lão cùng một số vị sẽ ở lại đây đánh lạc hướng để tranh thủ thời gian cho các người.

Chưa đánh đã chạy???

Tiểu Hắc khó hiểu đáp lại:

- Chưa đến đường cùng, chúng ta không nhất thiết phải dùng đến kế đoạn hậu. Trương chưởng môn đừng bi quan quá.

- Khụ khụ, lão phu hiểu. Vẫn xin Tiểu Hắc cậu đồng ý cho.

Trương Bất Phàm ngày càng yếu, dáng vẻ không trụ được nữa. Lúc này Tiểu Hắc gân đen nổi đầy mặt, chỉ muốn chỉ vào mặt lão ta mắng to hai từ "cố chấp". Thật không biết Mạc Kiếm Môn này hương khói tổ tiên xanh đến cỡ nào mới trụ vững được qua bao nhiêu năm tháng. Chứ cái thể loại chưởng môn thế này làm sao mà phát dương quang đại cơ được chứ.

Có điều Tiểu Hắc không có thời gian để tranh cãi, nó liền hỏi về lý do Trương Bất Phàm bị trọng thương như giờ.

- Nói ra lại khiến Tiểu Hắc cậu chê cười, Trương chưởng môn vì cố gắng bảo vệ cho môn chúng nên đã bị kẻ địch đánh lén. Không biết bọn chúng đã dùng độc tố gì mà tất cả các loại đan dược giải độc tốt nhất của chúng ta có đều không có chút tác dụng nào cả.

- Kịch độc?

Khẽ nhíu mày, Tiểu Hắc thắc mắc.

- Để ta xem qua thử coi thế nào.

Cái gì mà đan dược tốt nhất, mấy thứ bán ở đấu giá hội có thể gọi là đan dược ư? Tiểu Hắc thầm khinh bỉ trong lòng một phen bước đến cạnh giường Trương Bất Phàm. Còn cái lão già kia, cái thái độ chán đời của lão là có ý gì? Không tin vào bản lĩnh của tiểu ca đây à?

Cũng khó trách Trương Bất Phàm, thần y trên đời đều là bao năm kinh nghiệm đúc kết mà ra. Một đứa trẻ nhỏ tuổi thân pháp phi phàm đã vượt quá nhận thức rồi, nếu lại có một thân y đạo siêu việt nữa thì đánh chết lão cũng không tin. Dẫu sao thì người ta cũng có lòng, lão cũng không muốn làm đối phương xấu mặt nên cũng miễn cưỡng để cho Tiểu Hắc khám thử xem sao.

Đưa một tia linh lực vào bên trong cơ thể của Trương Bất Phàm, Tiểu Hắc liền nhanh chóng đưa ra kết luận của mình:

- Độc tố rất mạnh đã thâm nhập vào lục phũ ngũ tạng. Nếu trễ thêm nửa ngày thì e là Hoa Đà tái thế cũng đành bó tay.

- Lão phu biết mệnh của mình đã tận, phải theo ý trời. Hả? Ngươi nói gì? Ý của ngươi là ta vẫn còn cứu được?

Lời nói cũng đã chuẩn bị sẵn, Trương Bất Phàm định rằng sẽ thở dài một hơi, nói vài câu bi tráng. Kết quả người ta chỉ xem qua bệnh tình liền hời hợt tuyện bố là đủ sức chửa khỏi. Con bà nó, vậy hóa ra mấy chục năm của đám thần y kia thật sự là sống trên thân chó, không bằng một đứa trẻ thật sao.

- Khụ khụ, ngươi có nắm chắc không? Lão phu cảm thấy tình trạng của mình vô phương rồi á.

Đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Trương Bất Phàm, Tiểu Hắc lần đầu trong đời thấy có dạng người như lão ta. Có ai mà bác sĩ nói bệnh ông sẽ trị khỏi, đáng lẽ bệnh nhân phải vui mừng như chết đi sống lại. Đằng này thì hay rồi, bệnh nhân không những không tin còn muốn chứng minh rằng tôi không thể cứu, bác sĩ ngươi nhầm rồi. Đây là cái tình huống dở hơi gì cơ chứ?

- Lão già quỷ này, ngươi bị độc đến nói năng cũng hồ đồ rồi. Thiếu hiệp...tiểu thần y, xin người mau cứu giúp Trương ca. Chỉ cần ngươi cứu được lão, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi suốt nửa đời còn lại

- Được rồi. Làm trâu ngựa thì ta không cần đâu, các người tạm thời lui lại cách ta vài thước để ta tiến hành việc giải độc.

Tiểu Hắc dở khóc dở cười đáp. Tiểu ca đây có thể nhận trân bảo, vàng bạc hoặc kim tệ cũng được mà, ta đâu cần vú em huyền cấp đi theo chăm sóc mình đâu chứ.

Tập trung tinh thần cho việc chữa trị. Tiểu Hắc lấy ra hộp kim châm. Đối với châm cứu, nó đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, hai tay linh hoạt như hoa trôi nước chảy. Tốc độ châm kim của nó khiến cho Loan Phụng nảy sinh suy nghĩ tin tưởng một chút vào khả năng thành công.

Nói nghe thì dài chứ chỉ khoảng mười phút, Tiểu Hắc đánh ra một chưởng làm cho Trương Bất Phàm ói ra một ngụm máu to màu đen có mùi nồng nặc. Lại lấy từ trong người ra một viên thuốc giải độc được nó điều chế khi rảnh rỗi, nó liền bỏ vào miệng cho đối phương nuốt xuống. Ngoài ra, Tiểu Hắc còn ném thêm cho lão chưởng môn một viên Thập Nhất Tăng Đan.

Xong xuôi mọi thứ, Tiểu Hắc đưa mắt nhìn Loan Phụng cười nhạt nói:

- Độc tố trong người Trương chưởng môn đã được ta thanh trừ, tiếp theo là đến phiên Loan trưởng lão.

- Ta...Trương ca cứ như vậy là đã được cứu chữa?

Loan Phụng có chút sửng sốt không nói thành lời, Vốn theo tưởng tượng của bà, độc tố của Trương Bất Phàm phải khổ cực chín trâu hai hổ, tốn mấy ngày trời với vô số thủ đoạn thì mới xử lí ổn thỏa. Nào ngờ tên nhóc kia chỉ lấy ra hộp kim châm rồi đâm đâm vài cái là đã giải độc thành công, cái này cũng quá nhanh rồi đi nha.

- Phụng nhi, nàng cứ để tiểu thân y điều trị. Thần y đích thực y thuật cao minh, ta cảm thấy bản thân đã tốt hơn rất nhiều.

Thở ra một ngụm trọc khí, Trương Bất Phàm hai mắt đã trở lại nét tinh anh như bảo kiếm sắc bén, khí thế một bậc cao thủ cũng hồi phục trở lại. Trước biến đổi thần kỳ này, bản thân lão cũng có cảm giác như nằm mộng.

Mới vừa rồi họ Trương còn không có lấy một tí tin tưởng vào tài năng của tiểu tử Mộc gia. Vậy mà lật tay một cái liền đem ông ta từ một người hấp hối như cá mắc cạn trở nên long sinh hoạt hổ như trẻ ra vài tuổi. Nói ra thật thẹn, Biển Thước, Hoa Đà sống dậy cũng phải cúi đầu tâm phục khẩu phục a.

Đã có Trương chưởng môn làm thí dụ, Loan Phụng nào còn chút ý gì nghi ngờ nữa. Rất nhanh vế thương của bà ta cũng được giải quyết ổn thỏa. Riêng những đệ tử Mạc Kiếm Môn dính phải những loại độc hoặc thương thế ít khó khăn hơn thì Tiểu Hắc đưa một lượng Giải Hoàn Đan và Bồi Hoàn Đơn cho Dực Vũ phân phối.

Nguy cơ tử vong đã không còn, Trương Bất Phàm liền dẹp bỏ ý định đi làm chốt thí. Với thực lực của bộ đô được xưng tụng là Yên quốc song kiếm thánh, họ Trương và Loan Phụng không hề e ngại lại phải chạm trán với hai phái Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái một lần nữa. Bọn họ dự tính dồn toàn bộ môn hạ đệ tử quyết chiến một trận lớn với kẻ địch, nhưng Dực Vũ lại khuyên can, hi vọng có thể dùng mưu để khắc địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK