Mục lục
Đệ Nhất Thần Thâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe ông nội mình có ý tứ hờn dỗi, Mộc Bình chỉ biết cười khổ. Anh ta nào có lừa dối ai bao giờ, rõ ràng bốn tháng trước Mộc Bình vẫn chỉ là một tên thiếu gia họ Mộc bất tài vô tướng, không có gì nổi bật cả.

- Khà khà ta không có ý khiển trách cháu. Cháu có thể chấp nhận che giấu bản lĩnh của mình, phần tâm cơ này lướt mắt khắp cả Yên Quốc cũng không có mấy ai. Chỉ là ta có một vấn đề muốn hỏi, cháu hãy trả lời thành thật cho gia gia. Võ công mà cháu thi triển khi tỷ võ với con bé họ Viễn kia là võ học Chân Võ Môn đúng không?

Biết chắc sẽ có người nhận ra, Mộc Bình đã sớm chuẩn bị tâm lý nên anh ta không tỏ ra lúng túng mà vẫn bình thản đáp:

- Vâng, gia gia đoán không sai.

- Vậy cháu có thể nói cho ta biết cháu học được võ công đó từ đâu không?

Mộc Quốc Thái tiếp tục hỏi. Trong lòng lão cho rằng Mộc Bình đã gia nhập một trong Ngũ Hợp Phái.

- Bẩm gia gia, sư phụ cháu là một người thần bí. Lão nhân gia người hành tung vô định, nhưng thực lực của người vô cùng khủng khiếp, bản lĩnh kinh thế hãi tục. Lần này cháu đã dùng Dạ Lan Thảo để hiếu kính sư tôn. Người cũng hứa hẹn sẽ giúp cháu đột phá hoàng cấp trong thời gian sớm nhất.

- Cái gì? Lời cháu nói là thật?

Nghe xong câu trả lời của Mộc Bình, Mộc Quốc Thái giật mình đến làm văng cả tách trà. Việc đứa cháu của mình đem linh thảo tặng cho sư phụ không làm lão quá bất ngờ mà chính lời hứa hẹn sẽ tăng tu vi Mộc Bình lên hoàng cấp mới khiến lão rung động.

Bên cạnh có một vị Văn tiên sinh tu vi hoàng cấp, Mộc Quốc Thái hiểu rất rõ việc tu luyện đột phá hoàng cấp khó thế nào. Nếu là tuyệt thế thiên tài thì việc đạt tu vi hoàng cấp dưới hai mươi tuổi không phải không được. Thế nhưng những kẻ đó đều là truyền thuyết bên kia Triệu quốc. Ở Yên quốc nhỏ bé này, hoàng cấp dưới ba mươi tuổi đã là thiên tài hàng đầu, trong mấy môn phái kia không biết có được mấy người.

Một người dám hứa hẹn có thể giúp đệ tử mình đột phá hoàng cấp trong thời gian ngắn thì bản lĩnh phải lớn cỡ nào cơ chứ. Nếu lời Mộc Bình là sự thật thì đúng là phúc tinh soi chiếu cho Mộc gia của lão. Tương lai huy hoàng của gia tộc đã tới, ngày quật khởi sẽ không còn xa nữa.

Kìm nén tâm tình kích động của mình lại, Mộc lão gia chủ nhìn Mộc Bình như nhìn một món trân bảo nghìn năm.

- Bình nhi, gia gia tin cháu. Từ hôm nay, nếu cháu có yêu cầu gì cứ nói với ta. Mộc gia sẽ dốc hết sức hỗ trợ cho cháu. Ngoài ra, chuyện về sư phụ của cháu nhớ ngàn vạn lần không được để bất kỳ ai được biết. Kẻ thù của Mộc gia không ít, họ sẽ không để yên cho gia tộc chúng ta lớn mạnh lên đâu.

Là người đứng đầu gia tộc, sự cẩn thận của Mộc Quốc Thái là có thừa. Ông ta trong đầu đang không ngừng tính toán mọi cách để bảo vệ đứa cháu của mình, bảo vệ tương lai của Mộc gia.

- Gia gia, cháu đã biết rồi.

Mộc Bình sau đó ở lại trò chuyện với ông nội mình một lúc mới rời đi. Nhìn bóng đứa cháu đã đi khuất, đôi mắt của Mộc Quốc Thái lóe lên một tia bén nhọn, khí thế của một vị tướng quân nắm trong tay vạn quân đã trở lại

- Văn đệ, ta hi vọng đệ có thể chú ý bảo vệ Bình nhi thời gian này. Ta xin thay mặt cả Mộc gia xin cảm tạ đệ.

- Đệ đã hiểu. Mộc huynh cứ yên tâm, nếu kẻ nào muốn gây bất lợi cho Bình nhi, kẻ đó phải bước qua xác của đệ trước đã.

Từ phía sau, Văn Vô Úy lặng lẽ xuất hiện đáp lời Mộc Quốc Thái. Xưa nay, vị văn tiên sinh này chỉ luôn bên cạnh bảo vệ cho Mộc lão gia chủ. Đây là lần hiếm hoi Mộc Quốc Thái giao cho ông ta nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho một người khác bên trong Mộc gia.

Có lẽ Mộc lão đã quá lo xa, những ngày tiếp theo đều không có bất kỳ việc gì lạ thường xảy ra cả. Ngoại trừ yêu cầu một số dược liệu, hằng ngày Mộc Bình đều cắm đầu vào tu luyện. Không hề bước nửa bước ra khỏi tiểu viện của mình.

Tu vi càng tăng lên, Mộc Bình càng hiểu rõ bản thân thua kém với cao thủ chân chính bao nhiêu. Nếu không siêng năng kiên trì, anh ta sẽ không thể vượt qua được những thiên tài khác, vốn được bồi dưỡng tài nguyên từ khi còn bé.

Một tháng nữa lại trôi qua, dưới nguồn dược liệu luôn được cung ứng đầy đủ, kỹ thuật luyện đan Tiểu Hắc càng được nâng cao nhiều hơn. Kiện Thể Hoàn được luyện ra với tầng suất gấp bội so với trước đây làm cho Mộc Bình vô cùng sung sướng.

Chỉ trong vòng một tháng, dưới sự hỗ trợ không ngừng của đan dược, Mộc Bình không chút khó khăn đột phá bước vào nhân cấp đỉnh phong. Thể chất của anh ta đã đạt đến trạng thái vô cùng mạnh mẽ và dẻo dai.

Trong phân chia cấp bậc của Chân Võ Môn, nhân cấp và hoàng cấp chính là một cánh cửa ngăn trở biết bao nhiêu người. Không có công pháp võ học để tu luyện ra nội khí thì người đó mãi mãi sẽ không thể bước qua khỏi cánh cửa đó.

Đối với người thường, dù cho có được công pháp võ học Chân Võ Môn thì để có thể tích tụ nội khí đột phá hoàng cấp cũng là một câu chuyện kéo dài nhiều năm. Vì vậy, rất nhiều cao thủ Chân Võ Môn phải đi tìm linh thảo hỗ trợ thì mới rút ngắn thời gian tu luyện xuống được.

Hiện tại, dù trình độ luyện đan của Tiểu Hắc đã tiến bộ nhưng nó vẫn chưa thể luyện chế linh đan. Dạ Lan Thảo lại là linh thảo chủ vị để điều chế Tinh Nguyên Đan dùng cho Luyện Khí Trung kỳ. Vì vậy, độ khó của đan dược này không phải một người ở tu vi luyện khí kỳ tầng thứ nhất như nó có thể đảm đương nổi.

Không còn cách nào khác, Tiểu Hắc bèn tính toán định cùng vị sư huynh đi ra ngoài tìm kiếm các loại linh thảo khác phù hợp hơn thì bỗng nhiên có tin báo rằng có người tìm đến Mộc gia để thăm hỏi Mộc Bình.

- Trần Việt muốn gặp ta vì lý do gì vậy nhỉ? Hình như ta và hắn chưa từng nói chuyện cùng đối phương lần nào thì phải.

Từ sau tiểu hội tỷ võ, Mộc Bình không hề có bất kỳ quan hệ nào với những người trẻ tuổi thuộc gia tộc khác. Nên khi biết Trần Việt đến thăm, anh ta không khỏi bất ngờ.

- Mộc huynh, từ lúc tiểu hội gặp gỡ đến giờ, vẫn chưa có dịp hội ngộ để cho Trần Việt nói lời cảm tạ với huynh.

Tại phòng tiếp khách của Mộc gia, có ba người đang ngồi uống trà chờ đợi. Vừa thấy Mộc Bình xuất hiện, Trần Việt liền đứng dậy chắp tay làm một cái đại lễ khiến cho đối phương phải ngỡ ngàng.

- Trần huynh, huynh ...

Mộc Bình có chút lúng túng không hiểu chuyện gì thì Trần Việt bèn mỉm cười giải thích:

- Sau khi tôi bị Viễn Y Tình của Viễn gia đánh trọng thương, trong lúc nguy cấp Mộc huynh đã ra tay tương trợ. Nhờ vào đan dược của huynh kịp thời phát huy tác dụng mà sau đó tôi không bị lưu lại di chứng nào cả. Nếu không có huynh tôi đã phải nằm liệt giường rất lâu, cũng không chắc có thể hồi phục hoàn toàn hay không nữa.

Nghe Trần Việt giải thích, Mộc Bình mới hiểu ra. Ngày đó, anh ta chỉ là tiện tay giúp đối phương một viên Bồi Hoàn Đơn mà thôi, không ngờ đan dược này lại có hiệu quả đến vậy. Nghĩ lại, đan dược của sư phụ ban tặng thì làm sao có thể đơn giản được cơ chứ. Đã rõ mọi chuyện, Mộc Bình bèn khoát tay nói:

- Tôi chỉ là thuận tiện giúp đỡ một chút, Trần huynh không cần nhắc đến, càng không cần nói về chuyện ân nghĩa.

- Haha Trần mỗ sớm thấy Mộc huynh là nhân trung chi long, là người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết. Đã vậy, Trần Việt này cũng không dám nhiều lời. Nếu Mộc huynh không chê, chúng ta có thể kết làm bằng hữu chi giao.

Bề ngoài Trần Việt là một kẻ lạnh lùng khó gần, thật ra hắn ta lại là người rất giỏi trong việc quan sát và ứng xử. Từ việc đánh bại Viễn Y Tình, Trần Việt đã nhìn ra võ công của Mộc Bình vô cùng cao thâm, không chừng là võ học Chân Võ Môn chân chính. Với bản lĩnh đối phương như thế, hắn ta cũng không biết phải trả ơn như thế nào, đành phải đợi cơ hội sau này mà thôi.

- Trần huynh quá lời, Mộc Bình tôi cũng chỉ may mắn mới có thể giành được chiến thắng. Còn về chuyện kết giao thì tôi rất vui lòng! Chúng ta đều là người luyện võ, lại cùng vì quốc gia phụng sự, được làm bằng hữu với Trần huynh đây chính là may mắn của Mộc Bình này.

Trần Việt không ngờ Mộc Bình lại là người vô cùng phóng khoáng, ăn nói không có chút gì kiêu ngạo hay giả tạo cả. Ngay lập tức, hảo cảm của anh đối với anh chàng họ Mộc lại tăng lên rất nhiều, có một người bạn như vậy là hoàn toàn xứng đáng. Nghĩ vậy, Trần Việt cười to vài tiếng rồi hướng hai người đi cùng giới thiệu:

- Mộc huynh, tôi xin giới thiệu. Vị này là đội phó của đội Phi Ưng số một, tên là Ngọc Phi. Còn anh chàng cao to này gọi là Vương Chính, đại đội trưởng của Phi Ưng, lão đại của chúng tôi.

Từ lúc bước vào, Mộc Bình đã chú ý đến hai người ngồi cạnh Trần Việt. Dù đã cố gắng thu liễm nhưng cái khí thế thiết huyết mang theo chút sát khí không thể nào che giấu đi được. Đây rõ ràng là hai người đã từng tham gia rất nhiều trận chiến đẫm máu, thực lực của bọn họ hoàn toàn vượt trội so với gã họ Trần. Hóa ra họ lại là hai người lãnh đạo cao cấp nhất của lực lượng Phi Ưng. Thực lực của đội ngũ tinh anh của Yên quốc đúng là không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được.

Rất nhanh chóng hai vị kia đã đứng dậy bắt tay chào hỏi với Mộc Bình. Dù đã nghe Trần Việt kể lại về diễn biến của các trận tỷ võ nhưng hai người họ vẫn bán tín bán nghi muốn đến kiểm chứng xem vị Mộc thiếu gia này có lợi hại như lời đồn hay không.

- Xin chào, tôi là Vương Chính. Đã nghe đại danh của Mộc thiếu gia nhân tài xuất thiếu niên, đến hôm nay mới được gặp mặt. Thật là vinh hạnh.

Bề ngoài của Vương Chính luôn nở một nụ cười ấm áp, rất thân thiện khiến cho người ta khó mình liên tưởng được hắn ta với vị đội trưởng sát phạt quyết đoán của Phi Ưng. Nếu vô tình gặp hắn ở ngoài đường phố, chúng ta chỉ cảm thấy anh chàng này giống như một chàng công nhân viên chức bình thường trong dòng người tấp nập mà thôi.

Còn về phía Ngọc Phi lại càng niềm nở hơn. Trần Viết nguyên là đội viên ưu tú của cô ta, nếu như bị phế đi thì tổ đội số một sẽ bị tổn thất không nhỏ.

Khi vừa hay tin Trần Việt bị trọng thương, vị đội trưởng này suýt tí đã kéo quân chạy thẳng đến Viễn gia để đòi công đạo. Phi Ưng vốn là lực lượng trung kiên của quốc gia, họ mà nổi giận lên thì chắc chắn Viễn gia gia chủ cũng phải nhức đầu một phen.

May mắn là vết thương của Trần Việt có thể thần kỳ khôi phục nên cô nàng này mới hòa hoãn lại. Tiếp đó thì Ngọc Phi liền nằng nặc muốn đến Mộc gia để cảm tạ Mộc Bình cho bằng được. Tính cách đối đãi thuộc cấp như thân nhân của cô ta khiến ai nấy đều phải kính trọng từ tận đáy lòng.

Vài lời như đã quen từ lâu, ba người trò chuyện được một lúc thì quyết định ra ngoài tìm một quán rượu để đối ẩm, dù sao ở phòng khách của Mộc gia đàm đạo thì cũng không thuận tiện cho lắm. Bản thân Mộc Bình lại càng không có ý kiến . Hiện tại anh ta đã tu luyện đến bình cảnh, nếu như không có hỗ trợ từ vị sư phụ thần bí kia thì không biết đến ngày nào mới có thể tích đủ nội khí, đột phá vào hoàng cấp.

Giống như đã mai phục sẵn từ sớm, khi Mộc Bình vừa đi đến cửa lớn của Mộc gia thì đã thấy tên tiểu sư đệ của mình chờ sẵn từ khi nào. Mang theo một nụ cười vô cùng ngây ngô, Tiểu Hắc vẫy vẫy tay nói:

- Sư huynh, ngươi đi ra ngoài chơi mà không dắt theo ta, tính ăn mảnh một mình sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK