"Nhất tướng công thành vạn cốt khô"
Chiến sự nổ ra gần như biển cả Yên quốc trở thành chiến trường khi nội loạn và ngoại xâm đều diễn ra cùng lúc. Quân đội buộc phải ban bố tình trạng khẩn cấp mức cao nhất và tổng động viên mọi người tham gia chống giặc. Đại thống lĩnh đã đặc tên cho chiến dịch này là cuộc chiến vệ quốc, kêu gọi toàn quân phải tử chiến đến cùng để bảo vệ đất nước.
Trong khi chiến sự nóng lên từng ngày thì Tiểu Hắc đã ngủ một ngày một đêm mà không hay biết đến chuyện gì cả. Việc cạn kiệt linh lực đối với tu tiên giả trong chiến đấu là việc hết sức nguy hiểm, cho dù không bị đối thủ giết chết thì nó cũng tổn hại đến căn cơ của họ.
Bản thân Tiểu Hắc cũng không phải thần thánh gì, kinh mạch của nó đã bị tổn thương không ít. Chính trong khi đang ngủ say, điểm đen bí ẩn kia lại tỏa ra một nguồn năng lượng nhẹ nhàng xoa dịu và chữa lành hoàn hỏa như ban đầu cho Tiểu Hắc. Dĩ nhiên, Diệp Thanh Hàn đã phát hiện ra việc này nhưng lão ta cũng chỉ biết im lặng theo dõi kỳ biến. Dù sao thì với một vị đại năng như lão còn không biết được lai lịch thật sự của điểm đen kia, Diệp Thanh Hàn còn cho rằng cả tu chân giới cũng không có mấy người thật sự kiến thức được thứ thần kỳ này.
- Tỉnh rồi, Tiểu Hắc thiếu gia tỉnh rồi.
Một nữ đệ tử của Mạc Kiếm Môn được giao phó nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Hắc chạy vội ra ngoài hô lớn. Kỳ thực Mạc Kiếm Môn không chỉ có nam đệ tử mà còn có nữ đệ tử, chỉ là số lượng nam nhân chiếm đa số mà thôi.
- Tốt quá, Tiểu Hắc tiểu hữu cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Dương Thang cùng với lão nô bộc họ Ngô là hai người nhanh chân nhất. Vốn sau khi kiểm tra mạch tượng của Tiểu Hắc, lão ta liền phát hiện ra kinh mạch của tiểu tử này vô cùng kỳ quái, so với người bình thường không khác nhau là mấy. Với thể chất của một đứa bé tầm mười tuổi thì việc tổn thương sẽ rất nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng như chơi. Nếu không phải đang ở Yên quốc, lại đề phòng Dư gia âm thầm ám toán thì Dương Thang đã sớm cho mời mấy vị danh y bên Triệu quốc đến chữa trị rồi.
May thay không biết bằng cách thần kỳ nào lại giúp Tiểu Hắc tỉnh lại được, nên lão liền vội vàng chạy đến xem. Chỉ hi vọng đó không phải là hồi quang phản chiếu.
- Dương lão gia chủ...
Vừa trông thấy Dương Thang bước vào, Tiểu Hắc khẽ nhíu mày. Rất nhanh mặt nó liền giãn ra rồi nở một nụ cười.
- Ấy, Tiểu Hắc tiểu hữu, ngươi vừa hồi tỉnh, không nên hoạt động mạnh. Nào nào, cứ nằm nghỉ đi, lão phu chỉ muốn thăm hỏi một lúc, sẽ không làm phiền lâu đâu
Dương Thang thái độ vô cùng ân cần dịu dàng, nhìn vào cứ ngỡ là một người ông hiền từ đang nói chuyện với đứa cháu của mình vậy.
- Ta không sao, Dương lão gia chủ quá khách khí rồi. Nếu không có người ra tay tương trợ thì e là ta cùng với Mạc Kiếm Môn minh hữu đã gặp phải độc thủ của Dư gia.
Trước một địa cấp cường giả, Tiểu Hắc không dám lơ là ứng phó qua loa được. Chí ít thì lão ta không cậy mạnh để mang nó đi, cũng không gây tổn hại đến người Mạc Kiếm Môn thì Tiểu Hắc cũng an tâm phần nào.
- Tiểu Hắc thiếu gia, ngươi làm cho lão già ta lo lắng quá haha.
Trương Bất Phàm cùng Loan Phụng nối tiếp nhau cười to bước vào. Trông thấy Tiểu Hắc sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn tỉnh táo, giọng nói có lực thì hai người liền bỏ được tảng đá trong lòng xuống.
- Sư đệ, ngươi cũng quá liều rồi. Dám đối đầu với một đám cao thủ huyền cấp. Nếu ngươi có mệnh hệ nào thì sư huynh đây biết ăn nói sao với sư tôn lão nhân gia người đây chứ
Mộc Bình vẫn như mọi khi, vừa xuất hiện đã lên tiếng la rầy tiểu sư đệ của mình. Tất nhiên, cái gì không dám ă nói với sư tôn cũng chỉ là lời của Mộc Bình, căn bản anh ta chưa từng được diện kiến Diệp Thanh Hàn bao giờ cả.
- Haha không phải ta vẫn đang khỏe mạnh sống sờ sờ trước mặt các người hay sao?
Cười to một tiếng, Tiểu Hắc nhẹ nhàng trấn an tất cả. Bình thường nó vẫn đứng sau tỏ ra vô hại, nhưng khi có cường địch thì Tiểu Hắc lại chính là đầu tàu, là người tiên phong dẫn dắt tất cả.
- Được rồi, sư đệ ngươi mau tịnh dưỡng đi. Tình hình quốc gia đang dầu sôi lửa bỏng, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
Sau niềm vui Tiểu Hắc tỉnh lại thì nét mặt Mộc Bình đã nghiêm nghị trở lại, giọng điệu cũng trở nên trầm trọng hơn.
- Đệ chỉ cần nghỉ ngơi thêm một ngày nữa là ổn. Tình hình chiến sự thế nào rồi?
Tiểu Hắc vốn chẳng gặp phải vấn đề gì to lớn do điểm đen thần bí đã giúp nó hồi phục hoàn toàn. Hiện giờ, chỉ cần phục hồi linh lực nữa là nó có thể trở lại với thực lực đỉnh phong ngay.
- Quân phản loạn đánh phá nhiều địa phương, đại quân số ba của Kim Diệt đại tướng quân vẫn đang giằng co với chủ lực của Trữ gia ở Lĩnh Tây. Nghe nói bọn phản tặc đã xây dựng được một căn cứ vô cùng chắc chắn, lại dựa vào địa hình hiểm trở để phòng ngự khiến cho Yên quân rơi vào bế tắc.
Vẫn luôn giữ liên lạc với Mộc Quốc Thái, mọi tin tức mới nhất ở tuyến đầu đều truyền đến tai Mộc Bình, anh ta tiếp tục nói:
- Tình hình của đại thống lĩnh cũng không khả quan hơn là mấy. Chỉ huy của đại quân nước Tấn là đại tướng Hồng Thiết, ông ta nổi tiếng với mưu mô và tính tình táo bạo. Sau vài trận đánh nhỏ, đại thống lĩnh đã phải liên tục lui binh về trong cảnh nội, tránh va chạm trực tiếp. Lực lượng xe tăng thiết giáp cùng chiến cơ của nước Tấn quá hùng hậu, chúng ta không thể cứng chọi cứng được.
- Phía nam lại càng thê thảm, Liêu quốc đã phái nhiều độc sư xâm nhập và dùng độc để mưu hại quân ta. Tướng quân Trần Khả buộc lòng phải chia nhỏ quân ra để tránh phải tổn thất quá lớn. Liên quân sáu nước đang ra sức cướp phá giết người, dân chúng tan nhà nát cửa, phải ly tán chạy nạn nhiều không đếm xuể.
Tràn cảnh đau thương của Yên quốc dần dần hiện ra trong tưởng tượng của mọi người, Trương Bất Phàm xiết chặt nắm đấm lại, lồng ngực thở phì phò. Loan Phụng cũng tỏa ra sát khí, giống như một thanh bảo kiếm sẳn sàng chém kẻ thù ra làm nhiều mảnh.
Riêng chỉ có Tiểu Hắc và hai chủ tớ Dương gia là tỏ ra bình tĩnh nhất. Dương Thang thì không cần phải nói đến, vốn dĩ ông ta là người nước Triệu, chẳng có lý do gì để đau xót cả. Còn cái gì lòng trắc ẩn thì càng là chuyện cười rồi. Người trong chân võ môn, lấy võ vi tôn, chuyện sống chết của thường dân với họ cũng giống như một con gió thổi qua, không có chút liên quan gì cả.
Tiểu Hắc thì hơi khác một chút, con người vốn có tình, đại đạo lại vô tình. Càng trải qua sinh tử nhiều lần, Tiểu Hắc lại giác ngộ nhiều thêm một bậc, chỉ có giữ cho tâm như minh kính thì mới khống chế bản tâm được. Cho nên trong lòng có cảm xúc ra sao nó vẫn không để cho người khác dễ dàng nắm bắt được.
- Sư đệ, ngươi đã nghĩ ra kế hoạch giải cứu nước Yên chưa? Có cao kiến gì cứ nói cho ngu huynh biết.
Thấy Tiểu Hắc cứ trầm tư, Mộc Bình lo lắng bèn lên tiếng hỏi. Đáng tiếc, Tiểu Hắc chỉ cười nhạt ngồi ngáp dài nói:
- Cứu nước Yên sao? Sư huynh, huynh thật sự cho rằng ta là đại la thần tiên tái thế ư? Đừng nói là hai ta cộng lại, cho dù ta có thêm vài cái mạng cũng chẳng thể làm nên trò trống gì đâu.
- Ta cũng biết là hơi khó cho đệ, nhưng mà..
- Đệ mệt rồi, ngày mai chúng ta hẵng bàn bạc tiếp.
Không muốn tiếp tục trao đổi, Tiểu Hắc liền ra hiệu tiễn khách. Không còn cách nào khác, Mộc Bình cùng mọi người đành phải rời khỏi để cho Tiểu Hắc nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong lời nói của Tiểu Hắc cũng không ai có gì nghi ngờ cả. Bắt một đứa bé nghĩ ra kế hoạch cứu nước Yên? Nói ra sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ mất, cho dù tài năng như Gia Cát Khổng Minh tái thế e rằng cũng không thể tự tin vỗ ngực dám nói bản thân đủ sức làm được a.
Màn đêm cũng nhanh chóng buông xuống. nơi đám người Tiểu Hắc dừng chân là một khách sạn nhỏ trong một thị trấn. Dương Thang và Ngô Chí đã kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo không có người của Dư gia theo dõi bọn họ.
Khi mọi người đang yên giấc thì Dương Thang vẫn chưa ngủ, lão ta đang ngồi uống trà, phía đối diện không ai khác chình la Tiểu Hắc. Dáng vẻ của nó đã khác xa hình ảnh yếu đuối khi vừa tỉnh lại, không thể nhận ra bất kỳ điểm không ổn nào cả.
Vừa uống trà nóng, vừa nhai ngấu nghiến chiếc bánh ngọt, Tiểu Hắc gian xảo cười nói:
- Dương lão gia chủ, con người ta không thích vòng vo. Ngài có việc gì cứ nói thẳng, một địa cấp cường giả như ngài chạy đến Yên quốc chắc không chỉ muốn mời ta uống trà đối thơ đâu nhỉ?
- Haha, quả là anh hùng xuất thiếu niên, rất sảng khoái. Vậy thì Dương Thang ta cũng không cần khách khí nữa.
Cười to, Dương Thang uống cạn chén trà trong tay rồi tiếp lời:
- Ta đại diện cho Dương gia muốn Tiểu Hắc tiểu hữu giúp đỡ cho gia tộc chúng ta giành thắng lợi trong cuộc tuyển chọn bách gia kiêu tử vào hai năm sau.
- Bách gia kiêu tử?
Tiểu Hắc lẩm bẩm lại bốn chữ đó, nó nhớ rõ đã nghe được danh tự này từ miệng của đám thanh thiếu niên hai gia tộc Trần Liễu. Khi đó Tiểu Hắc vẫn không để trong lòng, xem ra cuộc thi tài đó không chỉ đơn thuần là tranh đấu giữ những thanh niên trẻ tuổi. Nếu không một vị địa cấp cường giả cần gì phải lo lắng phải ra mặt thỉnh cầu sự trợ giúp từ nó.
- Tiểu hữu ở Yên quốc nên chắc chưa nghe đến cuộc tuyển chọn này cũng là lẽ đương nhiên. Để lão phu giải thích khái quát cho tiểu hữu hiểu.
Dương Thang nhìn đôi mắt hiếu kỳ của Tiểu Hắc thì mỉm cười từ tốn giải thích.
- Như tiểu hữu đã biết thì Chân Võ Môn tại Triệu quốc vô cùng phát triển, có thể gọi là thánh địa của người luyện võ. Cho nên các gia tộc ẩn thế có đến hàng trăm, nội tình lớn nhỏ khác nhau.
Nói về gia tộc ở Triệu quốc, Tiểu Hắc đã sớm biết nên chỉ mỉm cười gật đầu, không tỏ ra lạnh nhật cũng không quá hào hứng. Thế là sau khi giản lược, Dương Thang liền đi vào trọng tâm chính:
- Theo lệ thường thì bách gia kiêu tử chỉ là cuộc chơi của những người trẻ tuổi để cọ sát. Riêng lần tổ chức này lại có một chút khác biệt.
- Khác biệt? Không lẽ có phần thưởng gì bất ngờ khiến Dương gia chủ quan tâm?
Tiểu Hắc không hổ là cực kỳ thông minh, chỉ một câu bông đùa đã khiến cho Dương Thang phải liếc nhìn, cười khan đáp lại:
- Đúng là phần thưởng sẽ thay đổi. Tuy nhiên lão phu cũng chẳng biết giải thưởng sẽ là gì cả. Có điều chắc chắn sẽ lơn hơn thông thường rất nhiều
Lão Ngô cung kính bước đến rót thêm một chén trà nóng, Dương Thang nói tiếp:
- Lần tổ chức này sẽ có thêm thiên tài đến từ các đại tông môn tham gia. Những thanh thiếu niên này đều là những nhân vật phong vân trong giới trẻ Triệu quốc. Những kẻ lợi hại nhất còn được danh xưng là yêu nghiệt, tiềm lực vô cùng khủng bố.
- Ồ, thú vị đấy! Cơ mà không lẽ sắp có chuyện gì xảy ra nên các tông môn lại rảnh rỗi đến mức cử người tham gia một cuộc thi thố vô thưởng vô phạt?
Thiên tài chạm trán ắt khó tránh bị thương, ảnh hưởng đến việc tu luyện. Chuyện này ai cũng biết rõ cả, trừ khi có lý do gì ép buộc hoặc phần thưởng quá hấp dẫn khiến họ không thể từ chối được. Tiểu Hắc cảm thấy có chút hứng thú, nếu phần thưởng liên quan đến linh thảo hay linh quả thì nó cũng không ngại tham gia một phen. Con đường tu luyện gian truân, tài nguyên là thứ mà Tiểu Hắc nó vẫn luôn truy cầu.
- Phần thưởng vẫn chưa được công bố rõ ràng, nhưng người đứng ra tổ chức bách gia kiêu tử năm nay đến từ Chân Võ Sơn.
Dương Thang mỉm cười một cách thần bí tung ra một tin tức khiến cho Tiểu Hắc chau mày khó hiểu thắc mắc:
- Chân Võ Sơn là nơi nào? Có liên hệ gì đến Chân Võ Môn không?
- Haha tiểu hữu quả nhiên sáng dạ. Tương truyền mọi võ học trên thế giới này đều khởi nguồn từ Chân Võ Sơn. Trên đỉnh ngọn Chân Võ Sơn chính là Chân Võ Điện, nơi được xem như thánh địa của giới võ học.