- Sư đệ, chúng ta phải tạm dừng việc thu gom tài nguyên sao?
Sau khi trở lại Vạn Kim thương hội, Mộc Bình bèn đàm đạo riêng với Tiểu Hắc. Trong thực chiến, anh ta có chút đốn ngộ, Vô Danh kiếm pháp cũng có tiển triển vượt bậc, bước đầu đã tu luyện ra được kiếm khí.
- Hiện tại tình thế có chút phức tạp, chúng ta không thể manh động được. Cho dù ta có tìm một nơi khác thì cũng sẽ không dễ có thế lực lớn nào dám đến để giao dịch nữa đâu.
Tiểu Hắc đang ngồi trên ghế thưởng thức các món ăn vặt nhẹ lắc đầu đáp. Nhìn thấy sư huynh mình vẫn chưa hiểu rõ thì nó lại nói tiếp:
- Chuyện này cũng không có gì khó giải thích cả. Đầu tiên là việc chúng ta chém giết đám người Đại Hoàng Tông chắc chắn không thể giấu giếm, những môn phái khác sẽ vô cùng kiêng kỵ sức mạnh mà chúng ta bày ra. Thế thì còn ai nguyện ý đến giao dịch nữa chứ. Ngay cả ba tên địa cấp cùng một đám hoàng cấp còn không chống lại được cơ mà.
- Sư đệ nói hợp lý, nếu là ta cũng không dám lỗ mãng chui vào hang cọp.
Mộc Bình gật gù như đã hiểu, Tiểu Hắc cười nhạt tiếp tục:
- Kỳ thực có chờ đợi đám trung đẳng môn phái cũng e khó có thu hoạch gì. Phải biết rằng tiểu môn phái có tích trữ cũng hay che giấu, bọn họ có thể trả giá để tông môn mình đột phá. Cũng không có nhiều cao tầng tranh chấp, tính đoàn kết rất cao. Còn ngược lại, môn phái càng đông đảo sẽ dễ chia bè phái, ai cũng muốn ích kỷ cho mình. Bọn họ có thể bỏ tiền ra để mua tài nguyên nhưng rất khó để đem tài nguyên ném ra cho đệ tử của mình.
Lời của Tiểu Hắc khiến cho Mộc Bình giật mình chấn động.
Thông thường ai cũng cho rằng môn phái càng lớn thì nắm trong tay tài nguyên quý giá càng nhiều. Suy nghĩ này không sai, chỉ là tài nguyên nhiều nhưng cũng phải phân phối cho nhiều người. Việc này khiến cho việc tranh chấp tài nguyên tu luyện là con đường sống còn của nhiều cường giả.
Thử nghĩ xem, một môn phái có mười địa cấp, ai nấy đều cần nhiều tài nguyên để đột phá thì lấy đâu ra? Linh thảo linh quả không phải cỏ dại mọc đầy đất mà muốn là có nha, cho nên kẻ nào giành được sẽ bứt lên, bỏ lại những người khác lại phía sau.
Cho dù Chân Võ Điện thì thế nào? Bọn họ có thưởng cũng chưa chắc có giá trị gì cho mấy địa cấp trưởng lão. Vì thế giữ tài nguyên lại cho bản thân và hậu bối cùng phe cánh không ngon hơn à?
- Tiểu tử ngươi có mấy tuổi đầu mà sao lại hiểu rõ lòng người đến vậy?
Cuối cùng, Mộc Bình chỉ biết cảm khái thốt lên. So với Tiểu Hắc, anh ta quả thật có phần hữu dũng vô mưu, không thể suy nghĩ phân tích sâu xa đến thế.
- Sư huynh, có lẽ sở trường của ta là đầu óc, còn ngươi là vũ lực. Chỉ cần ngươi tu luyện võ công đến siêu việt thì huynh đệ ta không phải lo sợ gì nữa.
Lấy một cái bánh xếp cho vào miệng, Tiểu Hắc vừa nhai vừa dí dỏm nói khiến cho Mộc Bình lườm nó một cái.
Ngươi đang sỉ nhục sư huynh của mình đấy à? Một mình tiểu tử thối ngươi có thể chém rụng ba tên địa cấp mà còn ở đấy nói rằng chỉ giỏi đầu óc.
Dẫu vậy thì Mộc Bình vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng. Nếu thật sự có nguy hiểm, anh ta sẵn sàng đồng sinh cộng tử với sư đệ của mình, một bước cũng không lùi.
Đúng như Tiểu Hắc phán đoán, nhiều tông môn sau khi tham gia đấu giá hội xong liền lập tức rời khỏi Độc Oa Nhĩ. Ai mà biết được cái thế lực khủng bố kia có "ưu ái" để mắt đến họ hay không.
Ngay cả một đội hình ba địa cấp lại bị giết không một ai sống sót, nghĩ thôi cũng thấy tay chân run rẩy đến tè ra quần rồi. Không chạy lẹ để chờ chết hay sao?
Phía Liêu quốc lại càng căng thẳng hơn, tổng thống đã phải đi trốn vào một nơi bí mật có cao thủ canh phòng cẩn mật. Phải biết rằng quân Liêu đang chinh chiến ở Yên quốc, số lượng cường giả địa cấp trong nước không còn bao nhiêu. Phe chủ chiến cùng chính phủ hợp tác, nhưng mấy lão già trong độc sư đoàn toàn là cao cao tự đại, làm sao lại đi làm hộ vệ cho tổng thống được.
Còn phe chủ hòa thì miễn bàn đi, ngươi đã không theo phe ta thì lấy gì đòi người của ta bảo hộ ngươi. Thậm chí, nhiều lão già phe chủ hòa còn cầu cho đám chính chủ chết hết đi để đưa những kẻ ủng hộ phe mình lên thay thế nữa kìa.
Đối với sự kiện Đại Hoàng Tông bị đoàn diệt, hai phe độc sư hội cũng có phản ứng trái ngược nhau. Phe chủ chiến thì tỏ ra bất an, bọn họ không muốn có bất kỳ biến cố nào cả, cho nên một số trưởng lão đã đích thân dẫn người đi điều tra tình hình. Còn pha chủ hòa thì hết sức vui vẻ, làm quần chúng ăn dưa hóng hớt xem kịch. Bọn họ còn ngại mọi chuyện chưa đủ loạn, có người âm thầm tính toán tạo ra vài sự kiện giả để quấy động thêm nữa.
Có điều, hai người đứng đầu hai phe lại gần như chẳng có một mệnh lệnh rõ ràng nào cả. Khiến cho mọi chuyện nhìn thì như rất lớn lại chẵng dẫn đến phong ba nào cả.
Tình huống này giống như ông trời cũng đang ủng hộ Tiểu Hắc. Vốn nó còn lo lắng phía Liêu quốc sẽ làm ra hành động dữ dội nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả.
- Không lẽ bọn chúng đang dồn toàn lực cho chiến tuyến?
Ngay sau đó, Tiểu Hắc liền phủ định giả thuyết này. Quân Liêu đang giằng co với Yên quân, bọn họ còn phải đề phòng các nước khác dòm ngó, tuyệt không chơi trò tổng lực mà không hoàn toàn chắc chắn.
- Tạm thời cứ nhanh chóng nâng cao thực lực rồi hãy tính. Chỉ cần đủ mạnh, ta có thể đánh cho quân Liêu phải co giò chạy thẳng về nước hắc hắc.
Từ khi xâm nhập vào Liêu quốc, trừ thông tin đến từ Nghiêm Lục hoặc Thiệu La, Tiểu Hắc không thể dùng bất kỳ thiết bị nào để liên lạc với phía Yên quốc. Thời đại này công nghệ là con dao hai lưỡi, nếu sóng điện đàm bị phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm.
Cũng phải công nhận sau khi lập chiến tích huy hoàng, ánh mắt của Nghiêm quản sự nhìn Tiểu Hắc đã trở nên vô cùng kính nể lẫn kiêng kỵ. Tuy Vạn Kim thương hội là một quái vật khổng lồ nhưng họ cũng không dại gì đi trêu chọc một đám người có thể đánh giết ba địa cấp lẫn một bầy huyền cấp.
Mọi người có thể thắc mắc vì sao Nghiêm Lục biết được. Chuyện này cũng không có gì khó hiểu bởi ngôi biệt viện kia chính là do Vạn Kim thương hội hỗ trợ Tiểu Hắc thu mua lại nên nó mới có thể chuẩn bị mọi thứ nhanh chóng như thế.
Còn Thiệu La lại chính là người đi tung tin đồn giúp cho Tiểu Hắc nên gã không thể nào không biết sự kiện kia. Có điều tên này chỉ suy đoán là cao thủ phía sau Tiểu Hắc ra tay chứ không hề biết thực lực thật sự của đứa nhóc vẫn hay ngồi ăn vặt chung với mình.
Theo đánh giá của Tiểu Hắc, Thiệu La thật sự có chút bản lĩnh. Chỉ cần có tiền tên đó liền liều mạng làm việc, hiệu suất rất tốt. Đã thế, hắn ta còn có thể ung dung bảo toàn tính mạng cho mình. Phải biết rằng làm nghề tình báo thám tử chính là một nghề có thể bị chết bất kỳ lúc nào. Hiện tại, nếu các thế lực truy tung lại ai là kẻ đã truyền ra mấy tin tức đầu tiên thì Thiệu La sẽ gặp nguy hiểm.
- Xem ra thế lực mạng lưới phía sau của hắn ta cũng không đơn giản.
Khóe miệng Tiểu Hắc cười nhạt. Bất kỳ tổ chức nào dám hoạt động trong ngành tình báo đều có thực lực cực lớn. Nếu không có nền tảng vững vàng thì việc đắc tội với vài thế lực thôi cũng đủ để cho tổ chức đó bốc hơi khỏi nhân gian ngay.
Trở lại với việc tăng cường tu vi, Tiểu Hắc trong tay đã thu thập được không ít tài nguyên luyện đan và luyện khí quan trọng. Dưới sự hỗ trợ của Nghiêm Lục, một số tài liệu phụ trợ đều nhanh chóng được thu gom.
Những đan dược có thể luyện ra hầu hết có tác dụng cho luyện khí tầng ba. Việc này không ngoài dự đoán của Tiểu Hắc, đan dược càng cao cấp thì càng cần tài liệu quý giá mà ở giới diện này linh thảo đã trở nên cực kỳ khan hiếm. Mà nếu linh thảo hay linh quả có tác dụng cho luyện khí tầng bốn trở lên thì với võ giả cũng tương đương với trên địa cấp, cho nên sẽ chẳng ai điên mà lấy ra để giao dịch cả.
- Thôi, đành đi bước nào hay bước đó vậy.
Diệp Thanh Hàn từng kể cho Tiểu Hắc nghe không ít chuyện kỳ thú ở tu chân giới. Ở nơi đó có đủ loại cơ duyên để nâng cao tu vi, ngộ tính cùng chiến lược. Trong khi ở giới diện này, ngoại trừ "cắn thuốc" thì nó chẳng có cách nào khác để đột phá tu vi cả.
Những ngày tiếp theo, Tiểu Hắc hầu như không hề bước ra khỏi cửa phòng luyện đan ở trong mật thất của Vạn Kim thương hội. Có thêm cơ hội rèn luyện tay nghề luyện đan là một chuyện không dễ dàng nên Tiểu Hắc đã dồn toàn bộ tâm trí của mình vào. Từng đợt đan dược thành công sau đó cũng ra lò, dĩ nhiên là chất lượng không đồng đều.
Ai nói thiên tài luyện đan trăm lò như một đều là cực phẩm?
Bớt đọc tiểu thuyết lại đi.
Nếu luyện đan dễ vậy thì mấy đại tông môn lớn đã tìm mấy hạt giống tốt liền có thể tạo ra một đống luyện đan đại tông sư rồi. Sở dĩ luyện đan khó khăn vì tài liệu càng lên cao càng khó, lại đòi hỏi rất nhiều chi tiết. Có nhiều loại đan dược nghe nói luyện chế cần nhiều luyện đan sư phối hợp, có trận pháp bổ trợ, tốn thời gian rất lâu mới thành được. Nghe thôi đã thấy được đan dược cao cấp trân quý và khó luyện chế đến mức nào, chỉ cần sơ xảy một chút là toàn bộ linh thảo và tài liệu đều tan tành mây khói.
Để cơ thể không quá tải, Tiểu Hắc sau mỗi lần khai lò đều nghĩ ngơi và đúc kết kinh nghiệm để lần luyện chế sau sẽ tránh được những sai sót. Cứ thế cho đến ngày thứ mười thì Tương Hoàn chợt gõ cửa thông báo có người muốn gặp mặt Tiểu Hắc, còn đưa một phong thư của kẻ đó.
Dùng thần thức đảo qua phong thư, Tiểu Hắc liền mở ra xem. Sau đó, nó tiện tay búng một cái, lá thư liền cháy rụi trong tích tắc.
Đi qua đi lại trong mật thất, Tiểu Hắc cuối cùng cũng mở cửa ra ngoài, phân phó cho Tương Hoàn một câu:
- Kêu bọn chúng đến phòng tiếp khách riêng gặp ta.
Khi Tiểu Hắc bước vào phòng tiếp khác, bên trong đã có sẵn hai người. Một người chính là chưởng môn Bùi Lăng của Hà Tinh Phái, tên còn lại mặc đồ đen che kín người. Tiểu Hắc chỉ lướt qua đã cảm nhận được độc khí nhàn nhạt bao phủ toàn thân của tên áo đen.
- Ngươi là người của độc sư hội?
Đôi mắt của Tiểu Hắc khẽ híp lại, áp lực cũng truyền ra. Trong phong thư vừa rồi có đề cập việc người của Hà Tinh Phái đã bị khống chế, nếu Tiểu Hắc không chịu gặp mặt thì bọn chúng sẽ tàn sát tất cả.
Nếu địa điểm gặp mặt ở nơi khác thì có lẽ Tiểu Hắc có thể sẽ bỏ mặt sống chết của đám người Hà Tinh Phái. Dù sao thì nó cũng không thể vì những kẻ không thân thiết mà mạo hiểm được.
Chỉ là bọn người kia lại chỉ yêu cầu tiếp xúc tại Vạn Kim thương hội, cái này thì lại dễ dàng hơn. Kẻ địch có tài cán đến mấy cũng sẽ không thể mai phục bên trong tòa nhà Vạn Kim được. Nếu đủ khả năng thì chúng đã tấn công trực tiếp, cần gì phải tốn thời gian để nói chuyện gì đó chứ.
- Đúng vậy, xin tự giới thiệu, ta là Bố Nhĩ Đa Cổn, người của phái chủ hòa. Vì muốn được diện kiến các hạ nên phải dùng đến hạ sách, mong các hạ chớ trách tội.
Tên áo đen nói chuyện rất lễ phép, không giống như người đến để gây sự. Dẫu vậy thì Tiểu Hắc vẫn tỏ ra vô cùng cẩn thận, chỉ khẽ gật đầu rồi nói:
- Hình như xưa nay ta không hề có qua lại gì với độc sư các ngươi thì phải?
- Những việc các hạ làm gần đây có thể nói là chấn động cả Liêu quốc. Ta đại diện độc sư đoàn chủ hòa đến là có thành ý muốn hợp tác với các hạ.
Bố Nhĩ Đa Cổn vẫn rất lịch sự đáp lời. Trong lòng ông ta không vì nhìn Tiểu Hắc nhỏ tuổi mà khinh thị. Nếu lời kể của đám tiểu môn phái mà ông ta khai thác là thật thì tên nhóc trước mặt có thực lực áp đảo địa cấp sơ kỳ bình thường. Ở độ tuổi này mà có được bản lĩnh nghịch thiên cỡ đó thì chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung. Chẳng những thế, lực lượng phía sau đứa trẻ này sẽ còn khủng bố hơn rất nhiều.
Độc sư tuy bá đạo nhưng họ không giỏi đánh nhau trực diện. Vì thế cường giả có thể trảm sát địa cấp trong mắt độc sư là vô cùng nguy hiểm.