• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau Phương Nghiên tỉnh lại, Lâm Tiêu đã làm thủ tục xuất viện cho y. Cơ thể đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng không chắc khi nào mới có thể nhớ lại đoạn trí nhớ ngắn ngủi bị mất kia.

Tóm lại, nhất định sẽ nhớ lại là được.

Phương Nghiên ở trong bệnh viện chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không thấy Thẩm Thư tới, ngược lại là Thẩm An được quản gia riêng của Hàn gia đưa đến bệnh viện.

"Ba ba con đâu?" Phương Nghiên hỏi.

"Ba ba còn đang ngủ ạ." Thẩm An ngoan ngoãn trả lời.

"Ngủ..."

Phương Nghiên bỗng nhiên sáng tỏ, nở một nụ cười "vô sỉ" bế Thẩm An lên. Truyện mới cập nhật

"Vậy cứ để ba ba con ngủ đi, hắc hắc hắc."

Dù sao cách thời điểm Thẩm Thư sinh hạ Hàn Tư Kỳ cũng đã một tháng, Hàn Tử Việt nghẹn lâu như vậy khẳng định sẽ lăn lộn cậu qua lại cho thỏa mới thôi.

"Ba nuôi, ba cười xấu xa quá." Thẩm An lấy tay che mặt lại, vẻ mặt thảm không nỡ nhìn.

"Nhóc con thì biết cái gì." Phương Nghiên gập ngón tay búng nhẹ lên trán Thẩm An một cái: "Có điều An An à, có phải con mập lên rồi không, sao ba nuôi có cảm giác không ôm con nổi nữa rồi?"

"Hứ, ba nuôi mới mập lên ấy." Thẩm An giãy dụa leo xuống khỏi lồng ngực Phương Nghiên, đứng trên mặt đất.

"An An đây là trưởng thành rồi, đương nhiên ba nuôi sẽ không ôm con được nữa." Thẩm An phản bác.

"Đi thôi." Lâm Tiêu bỗng nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, cắt ngang hai cha con họ.

Lâm Tiêu mới vừa thảo luận chuyện của Phương Nghiên với bác sĩ, thủ tục xuất viện trước đó cũng đã xử lý xong xuôi.

"Chào chú Lâm buổi sáng ạ." Thẩm An ngoan ngoãn chào hỏi.

"Buổi sáng tốt lành, An An." Lâm Tiêu duỗi tay xoa xoa đầu Thẩm An.

"Có phải chú Lâm chuẩn bị làm mẹ nuôi của An An không ạ?" Thẩm An chợt hỏi ra một câu kinh thiên động địa.

Lâm Tiêu nhướng mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Là ai nói với con?" Lâm Tiêu hỏi ngược lại.

"Vừa nãy ba nuôi nói với con ạ!" Thẩm An một chút cũng không do dự liền bán đứng Phương Nghiên: "Ba nuôi nói muốn chuyển đến ở với chú, bởi vì chú và ba nuôi đã kết hôn, cho nên bảo con từ nay về sau gọi chú là mẹ nuôi."

Lâm Tiêu cười như không cười nhìn về phía Phương Nghiên.

Phương Nghiên:...Thằng nhóc thối, uổng công ba nuôi thương con như vậy.

Nhưng Phương Nghiên nghĩ lại thì thấy Lâm Tiêu cũng đã gả cho y, vậy nên An An gọi anh ta là mẹ nuôi cũng không có gì là sai, vì thế y liền tự tin đối mắt lại Lâm Tiêu.

Cho nên mới nói não bổ quá nhiều là sinh bệnh.

"Con muốn gọi chú thế nào cũng được, gọi là "chú" hay "mẹ nuôi" cũng không sao." Lâm Tiêu thoạt nhìn cũng không phản cảm cái danh xưng "mẹ nuôi" này.

Dù sao chỉ là một cái xưng hô mà thôi, anh ta cũng không quá để ý, xem ra Phương Nghiên còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình cho lắm, y cho rằng với cơ thể đó của y có thể áp chế anh ta ở bên dưới sao?

Lâm Tiêu câu môi. Chợt phát hiện gần đây tâm tình mình càng ngày càng vui vẻ, số lần cười cũng càng nhiều hơn trước.

- --

Phương Nghiên đi theo Lâm Tiêu đến căn hộ của anh ta. Diễn kịch đương nhiên phải làm đầy đủ, bên trong căn hộ của Lâm Tiêu đã bổ sung rất nhiều quần áo cùng với đồ dùng sinh hoạt cần thiết cho Phương Nghiên.

Lâm Tiêu cũng không nhắc đến chuyện hai người bọn họ chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, nhưng cũng không phải cố tình lừa gạt, anh ta cũng không ngại Thẩm Thư nói cho Phương Nghiên biết.

Căn hộ mà Lâm Tiêu ở là một căn hộ lớn có 2 tầng.

Phương Nghiên đang suy tính xem một căn hộ như này sẽ có giá bao nhiêu, sau khi tính toán giá nhà ở Hải Lam Tinh một chút liền buồn bã phát hiện dường như mình còn không có nhiều tiền bằng lão bà của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK