Kể từ khi Thẩm Thư mang thai liền trở thành bảo bối vô cùng quý giá nâng trong lòng bàn tay của toàn bộ Hàn gia.
Nhưng cho dù mọi người có nỗ lực tẩm bổ cho cậu thế nào, trông Thẩm Thư vẫn rất gầy, cũng không biết những thứ ăn xong đều đi đâu.
Nếu không phải kết quả kiểm tra của bệnh viện nói rằng Thẩm Thư rất khỏe mạnh, đứa nhỏ cũng phát triển rất tốt thì có khả năng toàn bộ người Hàn gia đều sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Chính vì vậy nên mặc dù đứa trẻ trong bụng đã được bốn tháng, nhưng chỉ cần Thẩm Thư mặc quần áo hơi rộng một chút thì gần như không thể nhìn ra là đang mang thai.
Cũng vì Thẩm Thư đang mang thai bốn tháng nên Hàn Tử Việt không yên tâm để cậu đến trường đi học, mẹ Hàn và những người khác cũng phản đối. Không phải là không cho Thẩm Thư tiếp tục đi học, mà là muốn để cậu sinh xong rồi hẳn đi.
Thẩm Thư đã suy nghĩ rất nhiều, kỳ thật cậu cũng không vội vàng muốn đi học. Nếu đến lúc đó vì sinh con mà trì hoãn việc học cũng không tốt lắm, sinh xong lại tiếp tục học cũng không tệ.
Hiện tại Thẩm Thư cũng đã nghĩ thông suốt, thật ra không nhất thiết một hai phải đi học mới có thể học, chỉ cần có thể học tập là tốt rồi.
Cậu chỉ là muốn học những kiến thức mới, mà gia sư Hàn Tử Việt thuê cho cậu cũng đã có thể giúp cậu học hỏi được rất nhiều điều.
Khi đứa bé được năm tháng, bụng của Thẩm Thư phồng lên như một quả bóng được bơm căng.
Hàn Tử Việt đưa cậu về nhà tổ, có mẹ Hàn và cha Hàn cùng chăm sóc cậu, Hàn Tử Việt cũng yên tâm hơn nhiều.
Qua khoảng thời gian này, Thẩm Thư xem như triệt để hiểu rõ dáng vẻ "ông bố ngốc" của Hàn Tử Việt.
Mỗi ngày sau khi tan tầm, anh đều ngồi bên mép giường ôm lấy eo Thẩm Thư, dán lỗ tai mình trên bụng nhỏ của cậu, tiến hành cái gì mà gọi là "giao lưu với đứa nhỏ".
Thực ra đến bây giờ cậu vẫn chưa cảm nhận được gì, nếu muốn từ bên ngoài trực tiếp cảm nhận được em bé đang chuyển động bên trong như thế này thì ít nhất cũng phải mất bảy tháng.
Nhưng Hàn Tử Việt vẫn khăng khăng muốn tương tác với đứa nhỏ mỗi tối.
Trước kia lúc mang thai Thẩm An chỉ có một mình Thẩm Thư và các bác sĩ, y tá trong bệnh viện.
Loại trải nghiệm này đối với Hàn Tử Việt là một cảm giác chưa từng có, vậy sao Thẩm Thư cũng không giống như vậy chứ?
Khi đứa bé được bảy tháng, Hàn Tử Việt càng thêm thích dán mặt mình vào bụng nhỏ của Thẩm Thư, vì như vậy có đôi khi sẽ cảm nhận được em bé đang chuyển động ở bên trong.
Bởi vì mang thai nên nhiều khi nửa đêm Thẩm Thư đang ngủ liền bị chuột rút ở chân làm tỉnh giấc. Mỗi lúc như thế, Hàn Tử Việt đều lập tức tỉnh dậy mát xa bắp chân để lưu thông kinh mạch cho cậu.
Nhìn đôi chân sưng vù vì mang thai của Thẩm Thư, Hàn Tử Việt càng thêm đau lòng.
Không phải anh không biết quá trình mang thai sinh con vất vả đến thế nào, nhưng dù sao anh vẫn chưa từng tiếp xúc.
Chỉ cần nghĩ đến năm đó Thẩm Thư cũng như thế này, một mình sinh Thẩm An ở bên ngoài, tim anh liền vô cùng đau nhói, vậy nên anh càng yêu Thẩm Thư hơn.
Khi đứa bé được tám tháng, Hàn Tử Việt tạm thời giao lại toàn bộ công việc của công ty cho các em trai em gái của mình, tập trung ở nhà chăm sóc Thẩm Thư chờ đến ngày sinh.
Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Thư ôm bụng to đi xuống cầu thang hay làm chuyện gì đó, Hàn Tử Việt đều giật thót tim toát mồ hôi lạnh, chuyện gì cũng phải tự tay anh làm hoặc anh làm thay cho Thẩm Thư thì mới có thể yên tâm.
Trước ngày dự sinh một tuần, Thẩm Thư chuyển vào phòng chờ sinh trong bệnh viện của Hàn thị, đương nhiên Hàn Tử Việt cũng đi theo.
Nửa đêm Thẩm Thư bắt đầu đau quặn từng cơn, Hàn Tử Việt bị tiếng kêu đau của Thẩm Thư đánh thức, lập tức bấm chuông gọi bác sĩ.
Khi cha Hàn và mẹ Hàn đưa Thẩm An đến bệnh viện, Thẩm Thư đã được đẩy vào trong một lúc. Hàn Tử Việt không ngừng đi đi lại lại bên ngoài phòng sinh, trong lòng vừa lo lắng vừa bất an.
Cha Hàn thấy vậy bèn đi tới vỗ vỗ bả vai anh để an ủi. Năm đó lần đầu tiên mẹ Hàn sinh con, ông cũng như thế này. Không chỉ một lần sinh Hàn Tử Việt mà mỗi lần mẹ Hàn sinh con, ông đều như Hàn Tử Việt bây giờ, trong lòng vô cùng lo lắng, dù biết rằng kỹ thuật y học hiện tại đã tiến bộ hơn, nếu không phải có gì đó ngoài ý muốn thì sẽ không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn không thể ngăn được sự lo lắng, bởi trong phòng sinh chính là người nhà thân yêu nhất của mình.
Khi đèn trong phòng sinh vụt tắt, Hàn Tử Việt có thể nghe thấy rõ nhịp tim đang đập vang dội trong lòng ngực của mình.
"Thình thịch, thình thịch."
Hết lần này đến lần khác, đập rất nhanh.
Không lâu sau em bé đã được đưa ra ngoài, trước tiên sẽ đưa đến phòng sơ sinh, qua ngày hôm sau mới đưa đến phòng bệnh của Thẩm Thư.
Nghe bác sĩ nói hai cha con đều bình an vô sự, Thẩm Thư còn đang khâu những mũi cuối cùng, trái tim đang treo lơ lửng trên cao của Hàn Tử Việt cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Em bé mới sinh da vẫn còn nhăn nheo, không mấy ưa nhìn nhưng vẫn làm cha Hàn mẹ Hàn cười đến tít cả mắt, mấy em trai em gái của Hàn Tử Việt cũng vui vẻ vây quanh ngắm nhìn đứa cháu nhỏ mới sinh của mình trước khi được bác sĩ đưa đến phòng sơ sinh.
Thời điểm Thẩm Thư được đẩy ra, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Cậu đã tỉnh lại.
"Hàn Tử Việt, em đau quá..."
Giọng nói của Omega tràn đầy ấm ức.
Hàn Tử Việt nâng niu nắm lấy tay Thẩm Thư, thanh âm thực nhẹ, cũng thực dịu dàng: "Đều là lỗi của anh, cho nên mới làm Tiểu Thư đau như vậy."
Nói xong, Alpha cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tay Thẩm Thư.
"Bà xã vất vả rồi." Hàn Tử Việt ngẩng đầu lên nói với Thẩm Thư.
Nghe thấy câu này, hốc mắt Thẩm Thư bỗng chốc ửng đỏ.
Bởi vì sinh con thật sự rất vất vả...
Kỳ thực Thẩm Thư cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần có người ở bên cạnh cậu, khi cậu mệt mỏi có một bờ vai để cậu tựa vào nghỉ ngơi một chút, như vậy là đã đủ rồi.
Vì muốn tạo sự bất ngờ nên hai người không kiểm tra giới tính của đứa bé.
Lúc trước vì mong muốn của Thẩm An nên ai cũng mong đứa bé này là một bé gái. Tuy cuối cùng vẫn là con trai, nhưng cũng không làm niềm vui của tất cả mọi người trong Hàn gia giảm đi chút nào.
Dù là giới tính nào chung quy vẫn là con của bọn họ.
Hàn Tử Việt đặt tên cho đứa con thứ hai của anh và Thẩm Thư là - Hàn Tử Kỳ.