Tuy nhiên, vào ngày tổ chức tiệc đính hôn thì lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến Hàn Tử Việt và Thẩm Thư không thể đi được, đành phải cử một người đại diện Hàn gia đến tham dự bữa tiệc, chính là em trai nhỏ nhất của Hàn Tử Việt - Hàn Tử Uẩn.
Buổi sáng khi thức dậy, Thẩm Thư đến phòng của Thẩm An để đánh thức cậu nhóc dậy đi học thì chợt phát hiện Thẩm An bị sốt, tình hình còn rất nghiêm trọng.
Thẩm Thư lo lắng lập tức chạy về phòng của mình và Hàn Tử Việt phòng, gấp gáp thuật lại tình huống của Thẩm An.
Thấy Omega gần như choáng váng vì lo lắng, Hàn Tử Việt liền trấn an: "Anh sẽ lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình đến đây ngay, Tiểu Thư, em đừng lo lắng quá."
Ngay sau đó anh lấy máy liên lạc ra, tìm phương thức liên hệ của bác sĩ gia đình.
"Em làm sao có thể không sốt ruột chứ..."
Trong thanh âm Thẩm Thư tràn đầy hoảng loạn, muốn nói thêm gì đó nhưng khi thấy Hàn Tử Việt đã gọi bác sĩ gia đình liền ngưng lại, chỉ đành phải tạm thời áp chế lo lắng trong lòng, nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Việt.
Thẩm An từ nhỏ đã rất ít khi ốm đau, nhưng ngược lại mỗi lần ốm đều rất nặng. Lần nghiêm trọng nhất kia Thẩm An suýt chút nữa đã mất mạng, cho nên những năm này Thẩm Thư luôn chăm sóc Thẩm An rất cẩn thận. Sợ rằng nếu mình sơ ý một chút, Thẩm An sẽ không còn nữa.
Tối hôm qua vẫn còn ổn, sao đột nhiên lại phát sốt?
Thẩm Thư nhớ lại tối hôm qua, trước khi rời đi cậu đã đắp chăn lại đàng hoàng cho Thẩm An, tư thế ngủ của Thẩm An cũng rất tốt, cũng không đá chăn lung tung, tại sao lại vô cớ phát sốt?
Thấy Hàn Tử Việt cúp máy, Thẩm Thư lập tức bắt lấy cánh tay Alpha, ngữ khí nôn nóng hỏi: "Khi nào bác sĩ mới đến?"
"Nhanh thôi." Hàn Tử Việt ôm Thẩm Thư vào trong ngực: "Chúng ta qua phòng An An xem tình hình của thằng bé trước đã."
Thẩm An ngủ mê man ở trên giường, không chỉ nhiệt độ trên trán mà nhiệt độ toàn thân cũng cao, cả người như bị lửa đốt.
Sau khi bị Thẩm Thư đánh thức, Thẩm An chỉ có thể hé mắt nhìn thoáng qua Thẩm Thư và Hàn Tử Việt đang đứng bên mép giường một cái rồi lại nhắm mắt lại, một câu cũng không nói được mà nặng nề ngủ thiếp đi.
Thẩm Thư ngồi bên cạnh giường vắt một tấm khăn ướt đắp lên trán cho Thẩm An để hạ nhiệt. Hàn Tử Việt thấy Thẩm An sốt nặng đến vậy liền bảo quản gia chuẩn bị xe, sau đó liên hệ với bệnh viện của nhà họ Hàn để phòng hờ nếu có bất kỳ tình huống nghiêm trọng nào xảy ra sẽ lập tức đưa Thẩm An đến bệnh viện, lo trước khỏi hoạ.
Nhân tiện lại bảo quản gia báo cho Lâm Tiêu, hôm nay tạm thời anh sẽ không đến công ty. Anh cũng không ngờ Thẩm An lại sốt nặng như thế này, khó trách Thẩm Thư sốt ruột đến thế.
Bác sĩ gia đình quả thực tới rất nhanh, Thẩm Thư nhìn qua thời gian thấy sau khi Hàn Tử Việt cúp máy đến khi đối phương được quản gia đưa đến phòng Thẩm An chỉ mới mất mười mấy phút.
Sau này Thẩm Thư mới biết được, bởi vì một số nguyên nhân khác nên bất kể là nhà riêng của Hàn Tử Việt hay là nhà tổ Hàn gia thì các bác sĩ gia đình làm việc cho nhà họ Hàn đều sống rất gần đó.
Mặc dù Thẩm An bị sốt nặng nhưng may mắn cũng không có vấn đề gì lớn. Sau khi được bác sĩ gia đình cho ra kết quả như vậy, tâm tư đang treo cao của Thẩm Thư cuối cùng cũng tạm thời thả lỏng một chút.
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm là vì Thẩm An vẫn còn chưa hạ sốt. Mặc dù sau khi khám xong bác sĩ gia đình đã tiêm thuốc hạ sốt đặc biệt cho Thẩm An, nhưng chính vì cho trẻ em dùng nên vì lo cho sức khỏe của trẻ em, những loại thuốc hạ sốt đặc hiệu cấp tốc linh tinh khác không thể dùng được.
Cho nên kế tiếp còn cần thời gian, chờ thuốc hạ sốt trong cơ thể Thẩm An phát huy tác dụng, lúc đó cơn sốt cao mới hạ xuống.
Trong lúc đó Thẩm Thư vẫn luôn thay khăn ướt đắp trán cho Thẩm An, mà Hàn Tử Việt cũng ở bên cạnh hỗ trợ. Vốn dĩ quản gia muốn cho người hầu đến chăm sóc cho tiểu thiếu gia nhưng lại bị Thẩm Thư cự tuyệt.
Cậu sao có thể yên tâm giao Thẩm An đang bị bệnh cho người khác chăm sóc chứ?
Đại khái khoảng nửa giờ sau, nhiệt độ cơ thể của Thẩm An đã từ từ giảm xuống, lại theo thời gian từng chút một trôi qua, nhiệt độ cơ thể của Thẩm An cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Tảng đá lớn trong lòng Thẩm Thư cuối cùng cũng rơi xuống. Trong khoảng thời gian này, Hàn Tử Việt vẫn luôn ở bên cạnh cậu không rời nửa bước.
Trong khi chờ cơn sốt của Thẩm An giảm bớt, Hàn Tử Việt bắt đầu tưởng tượng đến mấy năm trời mà mình không biết kia Thẩm Thư rốt cuộc đã vất vả thế nào mới nuôi lớn Thẩm An đến bây giờ? Mỗi lần Thẩm An bị ốm, trong lòng Thẩm Thư là loại tư vị gì?
Hàn Tử Việt cảm thấy loại tư vị như vậy nhất định rất khó chịu. Bởi vì Thẩm An mới bị sốt một lần thôi mà anh đã cảm thấy thời gian chờ đợi thật sự quá lâu, quá gian nan.
Mà mấy năm nay Thẩm Thư mang theo Thẩm An sống ở bên ngoài, trong khoảng thời gian đó cậu đã dùng tâm trạng như vậy chăm sóc Thẩm An bao nhiêu lần?
Bởi vì chuyện Thẩm An bị sốt mà tâm của cậu cũng kéo theo, sau khi tinh thần căng chặt được thả lỏng, lúc này tâm tình khẩn trương đã biến mất Thẩm Thư mới cảm thấy đói bụng.
Lúc này trời đã gần trưa. Cũng vì cậu mà cả Hàn Tử Việt cũng chưa ăn bữa sáng, cùng hai cha con bọn họ nhịn đói, còn làm trì hoãn công việc.
Kỳ thật giữa chừng không phải Thẩm Thư không khuyên Hàn Tử Việt không cần ở lại bồi bọn họ, chẳng qua Hàn Tử Việt kiên trì muốn ở lại cùng cậu chăm sóc cho Thẩm An. Thẩm Thư thấy vậy không còn lựa chọn nào khác đành phải từ bỏ việc khuyên ngăn.
Omega nhớ lại chuyện sáng nay, cậu quả thực quá hoảng loạn, có lẽ Hàn Tử Việt không chỉ lo lắng cho Thẩm An mà còn lo lắng cho cậu nữa, thế nên anh mới kiên quyết ở lại. Trong phút chốc, trong lòng Thẩm Thư ngũ vị trần tạp.
Khi Thẩm An tỉnh dậy thì trời đã về chiều, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng xuyên qua ô cửa sổ. Thẩm Thư nằm bên mép giường Thẩm An, tựa hồ như đã ngủ, tinh thần căng thẳng gần cả buổi sáng chắc hẳn rất mệt mỏi.
Sau khi qua loa dùng cơm trưa, Omega lại tiếp tục canh giữ bên mép giường Thẩm An, chỉ mới thiếp đi được mười phút trước khi Thẩm An tỉnh lại.
"Ba ba......" Giọng nói Thẩm An cực nhỏ, bởi vì thiếu nước mà nghe có chút khàn khàn.
"An An... Để ba ba con ngủ đi." Hàn Tử Việt hạ giọng đến mức thấp nhất, ngăn lại ý định đánh thức Thẩm Thư của con trai.
Lúc này Thẩm An mới phát hiện Hàn Tử Việt cũng ở trong phòng, sau đó lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Đứa bé 6 tuổi từ bên trong chăn vươn đôi tay ra, âm thanh mềm mềm mại mại làm nũng: "Daddy, ôm ôm..."
Lòng Hàn Tử Việt lập tức mềm nhũn, duỗi tay ôm Thẩm An từ trên giường lên.