"Để tôi." Anh nói xong liền vươn tay ra ôm Thẩm An còn đang say ngủ trong ngực Thẩm Thư lên.
Khách sạn mà Hàn Tử Việt ở cách trường học của Thẩm An cũng không xa lắm, nếu không anh cũng sẽ không nhận được tin tức rồi tới đó nhanh chóng như vậy.
Thẩm An đánh nhau với bạn ở trường học nên đã thấm mệt, sau đó lại còn khóc một lúc lâu như vậy nên trong chốc lát đã ngủ say. Chung quy cậu nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi mà thôi.
Căn phòng khách sạn mà Hàn Tử Việt đang ở, cách trang tí và kích thước đều lớn hơn nhiều so với căn hộ mà Thẩm Thư mua, mặc dù căn hộ kia đã rất tốt.
Trong phòng tuy rằng chỉ có một chiếc giường và một gian phòng tắm, nhưng những thứ gì cần có đều có hết, ví dụ như phòng bếp, còn có phòng chiếu phim, căn phòng khách sạn này quả thực quá khoa trương.
Thẩm Thư không thể tưởng tượng được cảnh Hàn Tử Việt tự mình nấu cơm ăn rồi một mình ngồi xem phim tình cảnh, bởi vì loại chuyện này quả thực không thua gì chuyện kinh dị đáng sợ nhất trong phim kinh dị.
Hàn Tử Việt đặt Thẩm An xuống chiếc giường lớn duy nhất ở trong phòng, còn chưa thành thạo lắm mà cẩn thận cởi áo khoác và giày cho Thẩm An ra, động tác vô cùng nhẹ nhàng vì sợ sẽ làm cậu nhóc tỉnh giấc.
"Anh để em làm đi." Thẩm Thư bước nhanh qua đó.
Hàn Tử Việt rõ ràng chưa từng làm loại chuyện này với người khác, hay là nói anh chưa từng chăm sóc một đứa trẻ nào.
"Em vào phòng tắm lấy khăn ướt lau người cho An An để thằng bé ngủ thoải mái hơn đi." Hàn Tử Việt trả lời, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại.
"...... Được." Thẩm Thư đáp.
Không hiểu sao khi nhìn thấy Hàn Tử Việt sẵn sàng làm những việc này cho An An, trong lòng cậu cảm thấy thật khó tin đồng thời còn cảm thấy rất ấm áp.
Thật sự hy vọng một nhà ba người bọn họ có thể sống vui vẻ ở bên nhau như lúc trước Hàn Tử Việt đã mô tả cho cậu như vậy.
- -------------------------
Chờ mọi chuyện đều xong xuôi, Thẩm Thư và Hàn Tử Việt cùng nhau ngồi trên sô pha nhẹ giọng nói chuyện, tránh đánh thức Thẩm An đang ngủ.
"Nếu đã quyết định cùng anh trở lại Hải Lam Tinh, vậy thì tiện thể anh sẽ bảo Lâm Tiêu chuyển hồ sơ của An An đi nhé, có được không?"
Kỳ thật vấn đề này căn bản không cần phải hỏi Thẩm Thư, bởi vì Thẩm Thư nào sẽ không đồng ý. Nhưng Hàn Tử Việt vẫn hỏi ra vì tôn trọng ý kiến của cậu.
"Được." Thẩm Thư trả lời.
"Còn em nữa." Hàn Tử Việt lại nói tiếp: "Sau khi trở lại Hải Lam Tinh, nếu em muốn tiếp tục việc học của mình thì ban ngày cứ đến trường đi học, nếu không muốn cũng không sao, ở nhà hoặc làm việc gì khác cũng được." Dù sao anh cũng không phải không nuôi nổi Thẩm Thư.
"Cảm ơn anh." Thẩm Thư cúi đầu, đáp lại mà không nhìn Hàn Tử Việt.
Cậu cảm thấy số lần nói chuyện với Hàn Tử Việt mấy ngày gần đây dường như còn nhiều hơn so với hai năm mà bọn họ kết hôn.
"Đây là việc anh nên làm, em không cần phải nói lời cảm ơn, Thẩm Thư, nếu chúng ta đã quyết định tái hôn thì chúng ta không nên xa cách nhau như vậy." Alpha nhìn Omega ngồi trên sô pha mà cách xa mình như vậy thì không khỏi đau đầu phải nói ra lời này.
Bây giờ sau khi đã bình tĩnh lại, Thẩm Thư lại thu mình vào trong lớp vỏ bảo vệ của bản thân lần nữa.
- --------------------