• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thư vốn dĩ có đôi mắt hạnh nên nhìn rất trẻ con, nay lại trông vừa "ngây ngô" vừa "trưởng thành" dưới "bàn tay thần kỳ" của nhà tạo mẫu, ánh mắt khẽ lưu chuyển làm người khác không khỏi động lòng. 

"Thật." Hàn Tử Việt gật đầu.

Sau khi có được sự bảo đảm của Hàn Tử Việt, Thẩm Thư mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu cảm thấy việc chụp ảnh cưới với Hàn Tử Việt lần này còn khiến cậu khẩn trương hơn so với lúc kết hôn với Hàn Tử Việt 9 năm trước.

Thẩm Thư khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó mới chú ý tới Alpha vốn đã đẹp trai nay lại càng bắt mắt hơn. 

Gương mặt trắng nõn của Thẩm Thư gần như lập tức ửng hồng, lắp bắp mở miệng: "Phong cách của anh hôm nay cũng... cũng rất hợp, em rất thích." 

Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Thư liền hận không thể tát mình một cái, cậu vừa nói cái gì vậy chứ, não bổ thế nào mà phía sau còn kèm thêm một câu "em rất thích"?! Hàn Tử Việt có cảm thấy cậu quá tuỳ tiện không?!

Sắc mặt Thẩm Thư đỏ bừng, mang theo vài phần ngượng ngùng cùng bối rối nhìn Hàn Tử Việt, khóe miệng mở ra rồi lại đóng, không biết nên nói cái gì cho bớt xấu hổ.

Hàn Tử Việt nghe xong câu nói của Thẩm Thư liền nhịn không được bật cười thành tiếng. Bởi vì Hàn Tử Việt nhớ tới câu nói lúc nãy Thẩm An nói với anh trước khi cùng Lâm Tiêu xuống lầu ăn bánh ngọt: Chờ lát nữa ba ba ra ngoài nhất định sẽ bị daddy mê hoặc!

Không chỉ có Hàn Tử Việt cười mà cả mấy nhân viên phụ trách làm tóc cho Thẩm Thư cũng cười theo. 

Nghe thấy tiếng cười, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Thẩm Thư lại càng đỏ hơn, màu đỏ lan đến tận cổ, làm cậu càng thêm rối ren không biết phải làm sao.

Cố tình Hàn Tử Việt còn đáp lại một câu: "Ừm, anh biết em sẽ thích." 

1

Ngữ khí giống như đang trêu chọc vậy. Cũng may Thẩm An đã kịp lúc trở lại, giải vây cho cậu.

"Ba ba, ba ba!" Hai mắt Thẩm An sáng lấp lánh, lon ton chạy tới ôm lấy eo Thẩm Thư rồi ngửa đầu lên nhìn cậu: "Ba ba thế này trông đẹp trai quá đi!"

Thẩm An không chút do dự lớn tiếng khen ba ba của mình.

......

Nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh trong studio lần này rất nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh, bởi vì anh ta là bạn thân của ông chủ lớn studio này, mà ông chủ lớn lại là bạn đại học cùng với Omega của cậu bạn thân Minh Huy của Hàn Tử Việt. Quan hệ giữa hai người họ rất tốt, cũng phải nhờ vả mãi anh ta mới đồng ý đến chụp ảnh cưới cho Hàn Tử Việt và Thẩm Thư, yêu cầu duy nhất chính là khi chụp ảnh phải tuyệt đối nghe theo lời anh ta. Nếu không anh ta cũng sẽ mặc kệ gia thế của Hàn gia mà trực tiếp bỏ việc chạy lấy người. 

Vị nhiếp ảnh gia họ Khương này cũng không am hiểu mấy chuyện về giới thượng lưu nên đương nhiên anh ta không biết tình hình giữa Thẩm Thư và Hàn gia... Chỉ có gia đình và mấy người bạn thân cùng đi công tác đến tinh cầu Diên Vĩ của Hàn Tử Việt mới biết được.

Mặc dù nghe được trong miệng bạn thân nói là chụp ảnh cưới, nhưng khi gặp mặt thì thấy con trai người ta cũng đã lớn như thế này rồi, nhiếp ảnh gia họ Khương liền cho là bạn thân nói sai... rõ ràng là chụp ảnh kỷ niệm 5 năm kết hôn! 

"Thẩm tiên sinh, cậu kề sát lại gần bạn đời Hàn tiên sinh của cậu chút nữa đi." Nhiếp ảnh gia Khương cầm chiếc máy ảnh chuyên nghiệp nói với hai người đang đứng trước ánh đèn. 

Thẩm Thư nghe vậy thì thoáng cứng đờ cả người, sau đó khẽ nhích lại gần Hàn Tử Việt thêm một chút. Hai người gần như ôm nhau.

Nhiếp ảnh gia Khương cau mày: "Hai người là bạn đời của nhau, con cũng đã lớn đến thế rồi mà làm gì phải cách xa vậy chứ? Chụp ảnh cưới mà còn ngại ngùng à?" Nói xong, anh ta đặt máy ảnh xuống để điều chỉnh ống kính rồi lại tiếp tục nói: "Hàn tiên sinh, anh ôm Thẩm tiên sinh đi."

1

Ngay khi lời này vừa nói ra, cơ thể của Thẩm Thư càng thêm cứng đờ. Đối với việc cậu và Hàn Tử Việt làm những hành động thân mật trước mặt nhiều người như vậy, cậu thực sự không thích ứng được. 

Mặc dù thực tế là không có nhiều người cho lắm, chỉ có Lâm Tiêu đang ôm Thẩm An cộng với nhiếp ảnh gia mà thôi. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của cậu, Hàn Tử Việt đã ngay lập tức đưa tay ra ôm cậu vào trong ngực mình.

Thẩm Thư mất cảnh giác ngã vào lồng ng.ực Hàn Tử Việt, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh. Mà lúc này, Hàn Tử Việt cũng vừa lúc cúi đầu xuống nhìn Thẩm Thư, đôi con ngươi màu đen sâu thẳm thâm trầm, bên trong có một tia cảm xúc mà Thẩm Thư không thể hiểu được.

Khuôn mặt Thẩm Thư càng thêm đỏ rực đến bốc cháy, nhưng vẫn cố gắng phối hợp với Hàn Tử Việt. Omega mặc âu phục màu trắng được Alpha thân mật ôm vào trong ngực, một người cúi đầu nhìn đối phương, một người thì ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

"Đúng đúng đúng! Cứ như vậy, cười lên nào!"

Âm thanh chụp ảnh tách tách liên tục vang lên. Dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, Hàn Tử Việt và Thẩm Thư phối hợp thay đổi một vài tư thế, nhưng càng chụp thì đối phương lại càng không hài lòng.

"Sao thế này?! Chụp ảnh cưới mà sao không có một chút thân mật gì hết." Nhiếp ảnh gia Khương càng chụp thì trong lòng càng phát hỏa.

Nếu không phải vì bạn thân của anh ta cứ nhờ vả mãi thì anh ta cũng sẽ không đến đây chụp ảnh cưới cho bọn họ đâu, bảo anh ta chụp ảnh cưới thật sự là phí phạm tài năng của anh ta mà. Cố tình hai nhân vật chính lại không có một chút kiểu thân mật giữa chồng chồng gì cả. 

Anh ta cũng không quan tâm hai người bọn họ có phải là chồng chồng liên hôn thương mại mà bằng mặt không bằng lòng hay không, anh ta cũng không thiếu chút tiền này. Mấy tấm ảnh vừa chụp đó đúng là thứ rác rưởi, quả thực là sỉ nhục anh ta mà!

"Trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, nếu không định chụp nữa thì trực tiếp nói cho tôi biết, đừng lãng phí thời gian của tôi!"

Đây trực tiếp là tối hậu thư thông quan cuối cùng. Sau khi dứt lời, nhiếp ảnh gia Khương dẫn đầu đi ra khỏi trường quay, lấy máy liên lạc trên người ra bắt đầu gọi điện thoại cho bạn mình chuẩn bị xả giận một trận.

"Chú Lâm ơi, chú kia hung dữ quá." Thẩm An thì thầm vào tai Lâm Tiêu, dáng vẻ như thể sợ đối phương nghe thấy.

Lâm Tiêu gật đầu: "An An sợ sao? Lát nữa con còn chụp ảnh chung với ba ba và daddy của con nữa đấy." 

Những người có chút tài năng, nhất là những người hoạt động nghệ thuật đều có chút kỳ quặc. Vị nhiếp ảnh gia này cũng được xem như là đã tốt lắm rồi. Chỉ là không muốn có quá nhiều người nhìn mà thôi, anh ta chấp nhận việc cho Lâm Tiêu ôm Thẩm An ngồi một bên xem đã là giới hạn chịu đựng cuối cùng của anh ta. 

Lâm Tiêu cố ý lên mạng tìm kiếm lai lịch của đối phương một phen, tra được anh ta quả thực là một nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới nhiếp ảnh, giành được rất nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi giữa các tinh cầu, hơn nữa gia thế của anh ta cũng không hề kém cạnh, người ta căn bản là không xem trọng chút tiền chụp ảnh này. 

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tiêu thấy có người mắng Hàn Tử Việt mà anh không nói lại lời nào, chỉ làm theo những gì đối phương phân phó.

"An An sẽ không sợ đâu!" Thẩm An lập tức trả lời.

"Ừm, An An là người dũng cảm nhất." Lâm Tiêu cười, sau đó cũng bế Thẩm An ra khỏi studio.

Mà ở bên kia. Sau khi nhiếp ảnh gia tức giận rời đi, Thẩm Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn bị Hàn Tử Việt ôm chặt trong ngực.

"Anh có thể, buông em ra được không?" Thẩm Thư đưa ra yêu cầu, ngữ khí thật cẩn thận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK