• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ba ba đừng buồn, chờ An An trưởng thành rồi An An sẽ là bờ vai cho ba ba tựa vào." Thanh âm non nớt của trẻ con vang lên bên tai Thẩm Thư.

Thẩm Thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình gần trong gang tấc, cuối cùng cũng nín khóc mà nở một nụ cười thật tươi.

"Ngoan, ba ba biết con rất hiếu thuận, con mau ăn cơm đi, hôm nay bởi vì mấy chuyện này mà sinh nhật của ba nuôi con cũng bị trì hoãn, cơm nước xong xuôi rồi con cầm quà lên phòng tặng cho ba nuôi nhé."

"Ba nuôi rất mong chờ An An tặng quà cho ba nuôi đó nha." Phương Nghiên ngay lập tức tiếp lời, hai người lớn nhanh chóng chuyển chủ đề. 

Sau bữa tối, Thẩm Thư nhanh chóng đi tắm rửa rồi ra ngoài. Lời nói của Thẩm An trong bữa tối làm Thẩm Thư cảm thấy yên lòng, đồng thời cũng khiến cậu nghiêm túc cân nhắc đến đề nghị của Hàn Tử Việt.

Kỳ thật đề nghị của Hàn Tử Việt cũng không tồi, chỉ là Thẩm Thư cảm thấy nguyện vọng của mình chưa bao giờ được tôn trọng. Cho nên cậu cảm thấy tức giận, còn có chút không cam lòng.

Nhưng bây giờ, những lời An An nói đã làm Thẩm Thư nhớ lại những gì Hàn Tử Việt đã nói với cậu trong ngày hôm nay.

- "Nhưng có bao giờ em nghĩ đến việc rốt cuộc An An có cần một người cha khác hay không? Hoặc là nói, trong lòng An An cũng muốn nhưng thằng bé không muốn em đau lòng nên chưa từng đề cập đến, thằng bé là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn."

Thật ra cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn, ít nhất Hàn Tử Việt xem trọng mặt mũi An An nên còn nguyện ý tái hôn với cậu, hai người sẽ cùng nhau nuôi nấng An An khôn lớn.

Có lẽ chính vì An An là đứa con đầu lòng của Hàn Tử Việt nên anh mới để ý đến An An như thế. Chỉ có nghĩ như vậy mới làm lòng Thẩm Thư cảm thấy dễ chịu hơn. 

Chỉ cần An An cảm thấy vui vẻ là tốt rồi, như vậy thì người làm ba ba này cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Từ những lời An An nói trong bữa tối xem ra đúng như Hàn Tử Việt đã nói An An không phải là không muốn có thêm một người cha khác, nhưng thằng bé chưa bao giờ nhắc đến chuyện này là vì sợ cậu buồn. 

Thực tế Thẩm Thư cũng luôn hiểu rõ điều này, chỉ là cậu chưa từng đem chuyện này nói ra.

Bây giờ Hàn Tử Việt đã nói rõ ra như vậy, An An cũng đã biểu đạt suy nghĩ của mình, vậy nếu cậu không suy nghĩ kỹ lại thì sẽ thật ích kỷ.

Khi nào mới có người có thể thực sự suy xét đến cảm nhận của cậu chứ?

Thẩm Thư ngồi bên mép giường, vừa nghĩ tới những chuyện trước kia trong lòng liền không khỏi có vài phần chua xót. Từ sau khi cha mẹ qua đời thì không còn một ai thực sự để tâm đến cảm nhận của cậu nữa.

Cho nên khi Phương Nghiên cảm thấy tức giận cho cậu như vậy, trong lòng Thẩm Thư thực sự cảm giác rất ấm áp, người bạn này quả thật quá tốt. Mà Phương Nghiên đối xử với Thẩm An cũng vô cùng tốt.

Bảy năm trước, khi Thẩm Thư rời khỏi Hải Lam Tinh đã vứt bỏ tất cả thông tin liên lạc của người khác, kể cả của chính mình.

Hôm nay lúc Hàn Tử Việt mang theo đám người Lâm Tiêu rời đi, may mắn Lâm Tiêu có để lại danh thiếp của mình cùng với phương thức liên hệ của Hàn Tử Việt cho Phương Nghiên để Phương Nghiên giao cho cậu, nói là nếu có chuyện gì đều có thể trực tiếp đến tìm anh ta hoặc là Hàn Tử Việt.

Thẩm Thư ngồi ở trên giường suy nghĩ miên man, rốt cuộc cũng cầm lấy máy truyền tin gõ một đoạn chữ, xóa xóa sửa sửa nửa ngày cuối cùng chỉ để lại một câu...

"Tôi sẽ cẩn thận suy xét đề nghị của anh hôm nay, thứ ba tuần sau tôi sẽ cho anh câu trả lời."

Cuối cùng ký tên Thẩm Thư. Sau đó gửi qua cho Hàn Tử Việt.

Làm xong hết thảy, Thẩm Thư ngẩn người ngồi ở trên giường, cũng không biết qua bao lâu thì máy truyền tin đột nhiên vang lên.

ID người gọi là "Hàn Tử Việt" vừa được lưu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK