Nếu Thẩm An ở lại đây mà mấy ngày này không thấy cậu và Hàn Tử Việt đâu khẳng định sẽ nháo nhào cả lên, cho nên còn không bằng đưa Thẩm An qua nhà tổ chơi với ông bà nội.
Mặc dù cơ thể Omega rất thích hợp để làm tì.nh, nhưng qua ba ngày kỳ phát tì.nh kết thúc, Thẩm Thư cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhất là buổi sáng khi vừa ngủ dậy, toàn thân đau ê ẩm, không muốn cử động chút nào.
Trái lại, Hàn Tử Việt - người vừa mới từ phòng thay đồ đi ra lại rất thần thanh khí sảng, mặc một bộ vest đen đứng thắt cà vạt. Thấy thế nào cũng rất có tinh thần, rất có khí chất.
Đều là con người, sao lại có khác biệt lớn vậy?
Thẩm Thư thầm buồn bực trong lòng một trận.
"Nếu em thấy mệt thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, anh sẽ cho người đem thức ăn lên." Hàn Tử Việt đi tới, ngồi xuống bên giường nói với Thẩm Thư.
"Muốn ăn cái gì thì cứ nói với bên phòng bếp."
"Được." Thẩm Thư khẽ gật đầu, bộ dáng không nhấc nổi tinh thần, cả người uể oải lười biếng.
"Vậy anh đến công ty trước nhé." Hàn Tử Việt nhìn Thẩm Thư, lại nói.
Dáng vẻ lười biếng của Omega làm Hàn Tử Việt nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu Thẩm Thư, giống như đang dỗ dành trẻ con.
"..." Lần này Thẩm Thư không để ý tới anh, thậm chí còn quay lưng về phía Hàn Tử Việt.
Rõ ràng đây là đang tức giận mà, còn có chút ấm ức nữa.
Đối với một Omega vừa mới bị đánh dấu hoàn toàn, trong mấy ngày đầu sẽ đặc biệt dính người, không muốn xa rời Alpha của mình một chút nào.
Bảy năm trước, cho dù Thẩm Thư không yêu Hàn Tử Việt nhưng khi cậu tỉnh lại không thấy Hàn Tử Việt đâu cũng thoáng mất mát một thời gian dài. Hiện tại Hàn Tử Việt lại phải rời nhà đến công ty, cho nên trong lòng Thẩm Thư bất giác nổi lên vài phần ấm ức, xen lẫn một chút tức giận.
Do mấy ngày nay đã quen được Hàn Tử Việt vô cùng chiều chuộng nên nảy sinh một chút tức giận khi phải tách ra, nếu như đổi lại là trước kia, Thẩm Thư tuyệt đối sẽ không như vậy.
Nhưng Hàn Tử Việt lại rất vui khi cưng chiều cậu. Nhìn Thẩm Thư đưa lưng về phía mình làm anh không khỏi bật cười.
"Thật sự tức giận sao?"
"Không có." Thẩm Thư rầm rì.
"Còn nói không có nữa?" Hàn Tử Việt duỗi tay xoay người Omega lại đối mặt với mình.
"Vậy hôm nay anh sẽ không đi nữa, ở nhà với em thêm mấy ngày, có được không?" Hàn Tử Việt nghĩ nghĩ liền biết vì sao Thẩm Thư tức giận, thầm mắng bản thân thật sơ suất, lại quên mất chuyện Omega sau khi đánh dấu hoàn toàn sẽ đặc biệt muốn gần gũi với Alpha của mình.
Vốn là Thẩm Thư có chút tức giận khi Hàn Tử Việt phải rời xa cậu, nhưng khi nghe thấy Hàn Tử Việt chủ động nói sẽ không đến công ty mà ở nhà với cậu thêm mấy ngày, Omega lại cảm thấy ngượng ngùng.
"Không sao đâu, không phải anh rất bận sao? Đã giữ anh ở nhà ba ngày rồi, nếu anh còn ở nhà nữa thì sẽ..." Thẩm Thư còn chưa nói xong đã bị Hàn Tử Việt cắt ngang.
"Không sao, dù sao còn có đám Tử Du ở công ty, hơn nữa anh ở nhà cũng có thể xử lý công việc, nếu có văn kiện quan trọng thì Lâm Tiêu đem đến cho anh là được."
Một khi Hàn Tử Việt đã nói ra thì sẽ không đổi ý định.
Kỳ thật Hàn Tử Việt cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho Thẩm Thư, bởi vì công việc bận rộn nên anh thật sự có rất ít thời gian ở bên Thẩm Thư và Thẩm An.
Hàn Tử Việt có thói quen cuồng công việc, cho nên mới nhất thời sơ sẩy quên mất mình và Thẩm Thư vừa mới hoàn thành đánh dấu hoàn toàn, còn vừa trải qua kỳ động d.ục với nhau. Đây cũng chính là khoảng thời gian Omega cảm thấy cần mình nhất.
Vậy nên sự ưu tiên bây giờ của anh đương nhiên sẽ là bạn đời Omega của anh rồi.
......
Khi Thẩm An được đón trở về đã lập tức vui mừng nhào vào người Thẩm Thư. Một khắc Thẩm An xông tới kia, Thẩm Thư cảm nhận được eo của mình dường như vừa rắc một tiếng giòn tan.
Sắc mặt Omega lập tức thay đổi, khẽ vặn vẹo cơ thể. Cơn đau nhức từ thắt lưng lan ra khiến hai chân Thẩm Thư mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống. May mắn Hàn Tử Việt từ phía sau đã kịp thời vươn tay ôm lấy eo cậu, mới tránh cho Thẩm Thư ôm Thẩm An cùng nhau té ngã.
"An An, xuống khỏi người ba ba mau." Hàn Tử Việt nhìn con trai trong ngực Thẩm Thư, ngữ khí nhắc nhở có vài phần nghiêm túc.
"Con không xuống đâu, mấy hôm nay An An thật sự nhớ ba ba nhiều lắm! Cũng rất nhớ daddy nữa!" Thẩm An lắc lắc đầu từ chối, không chịu trượt xuống khỏi người Thẩm Thư.
"Vậy để daddy ôm con có được không? Mấy ngày này cơ thể của ba ba con không tiện." Hàn Tử Việt thử thương lượng với con trai.
Thẩm An nhìn Hàn Tử Việt nắm tay Thẩm Thư, lại nhìn Thẩm Thư đang ôm mình, hình như sắc mặt của ba ba quả thực không tốt lắm thì phải, bỗng nhiên trong đầu nhóc lóe lên một tia linh cảm, nhớ tới lời chú nhỏ nói lúc còn ở nhà tổ với ông bà nội.
Ngay sau đó, gương mặt mập mạp còn vương nét trẻ con ngây ngô của Thẩm An bỗng nở một nụ cười thật xán lạn, trượt khỏi người Thẩm Thư. Nhóc con một tay lôi kéo tay Thẩm Thư, tay kia nắm lấy tay Hàn Tử Việt, chớp chớp đôi mắt to tròn mà hỏi.
"Daddy, có phải ba ba chuẩn bị sẽ sinh em gái cho An An không ạ?!"
Nhóc con hai mắt lấp lánh kinh ngạc hỏi, sau đó ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Thư.
"Khụ." Thẩm Thư mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Hàn Tử Việt có chút bất đắc dĩ: "Là ai nói cho con biết ba ba sắp sinh em gái?"
"Là chú nhỏ nói với An An ạ, chú nhỏ nói mấy ngày này daddy và ba ba ở nhà để chuẩn bị sinh cho An An một em gái nha!" Thẩm An với vẻ mặt vô tội trả lời.
Nghe vậy, gương mặt Thẩm Thư lấy tốc độ thần tốc mà nhiễm đỏ. Ký ức về ba ngày cùng Hàn Tử Việt trải qua kỳ phát tì.nh kia lại bất giác nổi lên trong đầu.
"Vừa nãy An An nhìn thấy ba ba nên kích động quá mà quên mất, em gái trong bụng ba ba có sao không ạ?" Thẩm An gối đầu lên bụng Thẩm Thư, chào hỏi "cô em gái" của mình.
"Xin chào em gái, anh là anh trai của em đây, sau này em sinh ra rồi anh trai nhất định sẽ bảo vệ cho em thật tốt nha."
Lúc này hai ông bố đều dở khóc dở cười.
Sau khi kết thúc kỳ phát tì.nh, Thẩm Thư cũng không uống thuốc tránh thai, lại trong kỳ động d.ục mà đánh dấu hoàn toàn nên xác suất thụ thai kỳ thật rất cao.
Thậm chí có thể nói, Omega làm tì.nh trong kỳ động d.ục lại không uống thuốc tránh thai mà không có em bé mới là chuyện bất thường. Chỉ là hiện tại hai ông bố cũng không biết phải giải thích cho Thẩm An như thế nào.
Làm sao có thể có nhanh như vậy? Có điều nhìn con trai hiện giờ vui vẻ như vậy, hai người cũng không định nói cho nhóc biết sự thật.
Cho nên xem như cam chịu. Dù sao, cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.