"Con cảm ơn chú Hàn ạ." Thẩm An nhỏ giọng đáp lại, trong giọng nói còn có vài phần nghẹn ngào. Vừa nãy mới khóc một buổi nên đã khàn cả giọng.
Nói xong câu đó Thẩm An lại vùi đầu vào trong ngực Thẩm Thư, không dám nhìn Hàn Tử Việt.
Không biết vì sao mà Thẩm Thư cảm thấy bầu không khí trong xe lập tức cứng đờ, cậu cảm giác khí áp quanh thân Hàn Tử Việt dường như thấp xuống, có lẽ là bởi vì Thẩm An đã gọi anh là chú.
Tuy nhiên, trên mặt Hàn Tử Việt cũng không biểu hiện ý không vui ra ngoài, thậm chí còn đáp lại Thẩm An: "Không cần cảm ơn."
Ngữ khí cũng không khác gì với ngày thường. Nhưng Thẩm Thư vẫn cảm thấy Hàn Tử Việt chắc hẳn đã tức giận.
Trong xe lập tức rơi vào trầm mặc.
Thẩm Thư ôm Thẩm An trong tay, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện trong quá khứ. Về cậu, về Hàn Tử Việt, về Thẩm An, còn có những gì vừa xảy ra ở trường học.
Sau đó Thẩm Thư nhìn Thẩm An đang ngủ gà ngủ gật trong ngực mình, nhìn đến khuôn mặt còn non nớt của cậu nhóc, cả bộ dáng "hung ác" để bảo vệ cậu trong văn phòng.
Lòng Thẩm Thư cuối cùng cũng đã có quyết định.
"Tôi..." Thẩm Thư tạm dừng một chút, sau đó hít sâu một hơi rồi nói tiếp.
"Tôi đáp ứng đề nghị ngày hôm đó của anh, Hàn Tử Việt." Thẩm Thư nói xong câu đó liền cúi xuống nhìn Thẩm An trong lòng ngực, cũng không chú ý tới phản ứng của Hàn Tử Việt.
Trong xe mãi mà vẫn chưa thấy Hàn Tử Việt trả lời, làm Thẩm Thư có chút căng thẳng.
Thật lâu sau, Thẩm Thư mới nghe thấy giọng nói của Hàn Tử Việt vang lên: "Vậy ngày mốt em và An An cùng với anh trở lại Hải Lam Tinh được chứ?"
"Được." Thẩm Thư rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn sang người bên cạnh.
Nhưng không biết vì sao, Thẩm Thư bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn, kế tiếp liền buồn đến mức bật khóc trước mặt Hàn Tử Việt.
Cậu rốt cuộc vẫn thỏa hiệp vì Thẩm An, không liên quan gì đến nguyện vọng của chính mình, chỉ là Thẩm Thư cảm thấy có lỗi với Thẩm An với tư cách là một người cha.
Thật ra, Thẩm Thư rất muốn một lần được sống cho chính mình, tựa như năm đó cậu làm chủ một mình tự sinh ra Thẩm An vậy.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy thật có lỗi với Thẩm An.
Ở một nơi mà cậu không hề biết, Thẩm An rốt cuộc đã bị người khác nói xấu sau lưng bao nhiêu lần? Mà ở độ tuổi còn đầy non nớt này của Thẩm An, thằng bé đã chịu đựng như thế nào mới luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt cậu cơ chứ? Thậm chí còn chưa từng hỏi cậu vì sao thằng bé chỉ có một người cha.
Thẩm An hiểu chuyện đến mức làm Thẩm Thư đau lòng.
Hàn Tử Việt sững người một lúc khi thấy Thẩm Thư đột nhiên rơi nước mắt trước mặt mình, động tác thoáng cứng đờ duỗi tay ra thay Thẩm Thư lau đi giọt nước mắt kia, sau đó trực tiếp ôm Thẩm Thư vào trong ngực mình.
"Đừng khóc." Hàn Tử Việt nói: "Tôi nhất định sẽ không làm em hối hận vì quyết định tái hôn với tôi lúc này, Thẩm Thư, hãy tin tưởng tôi."
Hàn Tử Việt dường như chợt hiểu ra tại sao Thẩm Thư lại buồn như vậy.
"Được, tôi sẽ nhớ kỹ những gì anh nói ngày hôm nay, Hàn Tử Việt." Một khi đã đồng ý tái hôn với Hàn Tử Việt, Thẩm Thư lập tức đổi xưng hô với anh lại thành Hàn Tử Việt.
"Sau này anh đừng làm em hối hận về quyết định ngày hôm nay đấy." Sau khi Thẩm Thư bị Hàn Tử Việt ôm vào trong ngực thì bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt áo khoác vest của Hàn Tử Việt: "Nếu không, em không thể bảo đảm mình sẽ không làm chuyện gì đâu."
Anh là người nhất định phải tái hôn với em vì An An.
Thẩm Thư tựa đầu vào vai Hàn Tử Việt, đôi con ngươi màu đen đầy thâm thúy.