Mặc dù thỉnh thoảng cũng có nhà báo đưa tin về cậu và Hàn Tử Việt, nhưng cũng chỉ là số ít. Hàn Tử Việt cứng rắn trấn áp tin tức về Thẩm Thư và Thẩm An, căn bản là cấm giới truyền thông đưa tin ảnh chụp chính diện của bọn họ, bằng không thứ chờ đợi đám người đó chính là giấy triệu tập của tòa án.
Anh bảo vệ Thẩm Thư và Thẩm An chặt chẽ đến vậy là để phòng những kẻ không có ý tốt theo dõi. Đến cả Hàn Tử Kỳ mới sinh cũng chưa từng lộ ảnh ra bên ngoài.
Cho nên khi Thẩm Thư đi học, hầu như không ai biết thân phận của cậu, cậu cũng luôn giữ thái độ khiêm nhường, mỗi ngày đều yên lặng đến lớp học tập, sau khi tan học có tài xế của Hàn gia đến đón.
Những người khác chỉ cho rằng gia thế của Thẩm Thư chắc là không tệ lắm, cũng không nghĩ gì nhiều.
Ở đại học cậu cũng có kết bạn với một vài người, tuy không tính là bạn thâm giao nhưng nhân duyên cũng không tệ. Có lẽ vì cậu đã kết hôn, hơn nữa còn đã sinh hai đứa nhỏ nên nhìn những sinh viên này đều luôn có một cảm giác vi diệu giống như trưởng bối nhìn đám trẻ.
A Nghiên và Lâm Tiêu đã kết hôn, mặc dù hai người bọn họ vẫn ồn ào nhốn nháo cả ngày nhưng tình cảm cũng không hề giảm chỉ có tăng.
Có đôi khi, duyên phận thật là một điều kỳ diệu.
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua một cách bình dị.
Mãi cho đến một ngày, khi cậu chuẩn bị tan học buổi chiều về nhà, vì thu dọn sách vở nên Thẩm Thư bị chậm lại một chút, khi cậu ra khỏi phòng học thì chỉ còn lại rất ít người, sau đó, lúc cậu vừa mới bước đến cửa phòng học đột nhiên bị một chàng trai Alpha trẻ tuổi chặn lại.
Thẩm Thư ôm cặp sách hơi ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình gần mười tuổi này.
- ---
Khó có được một ngày tan làm sớm, Hàn Tử Việt tâm huyết dâng trào bảo tài xế lái xe thẳng đến trường đón Thẩm Thư và Thẩm An tan học.
Chờ mãi mà vẫn chưa thấy Thẩm Thư ra, anh bèn bảo Thẩm An ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, còn anh thì đi vào tìm cậu.
Anh cũng tốt nghiệp từ trường này nên đương nhiên rất quen thuộc với đường lối khuôn viên bên trong, hơn nữa anh cũng biết lịch học của Thẩm Thư.
Những lớp nào học xong đều đã rời đi, còn lại một số lớp thì bây giờ cũng đang là giờ học nên trên hành lang không có ai.
Khung cảnh thật yên lặng.
Kết quả, khi Hàn Tử Việt đi tới khu dạy học, vừa rẽ vào một góc liền trông thấy một Alpha trẻ tuổi đang đỏ mặt cúi đầu nhìn Thẩm Thư, mà Thẩm Thư thì hơi ngẩng đầu nhìn đối phương.
Thẩm Thư đang mỉm cười. Cũng không biết hai người đang nói chuyện gì, Hàn Tử Việt chỉ thấy thiếu niên kia xấu hổ vò vò đầu của mình.
Sau đó, Hàn Tử Việt ăn dấm rồi.
Tuy biết rõ Thẩm Thư và đối phương sẽ không có quan hệ gì cả, nhưng anh vẫn không nhịn được ghen tị.
Ngoại trừ ăn dấm chua, Hàn Tử Việt còn đặc biệt có chút cảm giác vi diệu. Tựa như bảo bối quý giá mà mình cất công cất giữ lại bị người khác nhìn trộm vậy.
Thật ra nếu không phải do anh, có lẽ bây giờ Thẩm Thư cũng sẽ như vậy. Khi học đại học sẽ có người theo đuổi tỏ tình, nếu đúng lúc Thẩm Thư cũng thích đối phương thì hai người sẽ bắt đầu một mối quan hệ.
Cho dù sau này có thể sẽ không đi đến cuối cùng nhưng đó cũng là mối tình đầu đẹp đẽ trong lòng nhau.
Kết quả, Thẩm Thư lại gả cho anh, người còn lớn hơn cậu nhiều tuổi.
Lúc Hàn Tử Việt thấy Thẩm Thư, đương nhiên Thẩm Thư cũng nhìn thấy anh khi anh đến gần. Cậu mỉm cười chào tạm biệt thiếu niên trước mặt, sau đó liền đi về phía Hàn Tử Việt.
Thiếu niên cũng mỉm cười nhìn Thẩm Thư rời đi, thời điểm nhìn thấy Hàn Tử Việt, cảm thấy người này thoạt nhìn đặc biệt quen mắt, giống như đã từng thấy qua ở đâu đó.
Chờ đến khi cậu ta nhớ ra, Thẩm Thư đã cùng Hàn Tử Việt xuống lầu. Thiếu niên trợn to hai mắt, vẻ mặt như không thể tin nổi.
- ----
Hàn Tử Việt không hỏi Thẩm Thư chuyện về cậu thiếu niên kia, cũng không hỏi hai người bọn họ đã nói chuyện gì. Nhưng đến tối, trước khi ngủ Thẩm Thư lại chủ động nhắc tới chủ đề này.
"Lúc trước cậu nhóc đó ngất xỉu trước hành lang, cũng may là em nhìn thấy, cho nên lần này cậu ấy tới là để cảm ơn em." Thẩm Thư dựa vào lồng ngực Hàn Tử Việt đọc sách, vừa nói.
"Ừm, anh biết rồi." Hàn Tử Việt đáp lại, sau đó vòng tay ôm lấy cậu.
"Anh không có nghĩ gì khác chứ?" Thẩm Thư ranh mãnh hỏi.
Kỳ thật cậu đã sớm nhìn ra cảm xúc của Hàn Tử Việt có gì đó không đúng, nhưng cũng cố ý nhịn đến bây giờ mới nói.
"Nếu anh nói có thì em định làm gì?" Hàn Tử Việt không đáp mà hỏi ngược lại.
"Ưmm..." Thẩm Thư tựa hồ đang nghiêm túc tìm tòi vấn đề.
"Vậy em hôn anh một cái, đừng tức giận nữa nhé?" Thẩm Thư hỏi.
"Không phải tức giận, là anh đang ghen." Hàn Tử Việt nghiêm túc sửa lại.
"Phụt." Thẩm Thư bật cười: "Được được được, là ghen."
Sau đó Omega quay đầu lại hôn lên mặt Hàn Tử Việt một cái chụt: "Như vậy được rồi chứ?"
Ngay lúc định rời khỏi gương mặt của Alpha, Hàn Tử Việt đã vươn tay giữ đầu cậu lại. Sau đó Alpha cúi đầu chủ động gia tăng nụ hôn này.
Sách bị ném sang một bên, quần áo cũng lần lượt rơi xuống đất.
Trong căn phòng vốn sáng như ban ngày, trong nháy mắt chỉ còn lại một ngọn đèn bàn màu vàng nhạt.
Một đêm nồng say...