Mặc dù khi Thẩm Thư biết được Thẩm gia sẽ gả cậu cho Hàn gia nên đã sớm lên mạng tra ảnh của Hàn Tử Việt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Hàn Tử Việt vẫn làm cậu cực kỳ ấn tượng.
Không chỉ là gia thế mà ngay cả ngoại hình hai người họ cũng đều không xứng đôi. Mặc dù Thẩm Thư cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là "cũng không tệ lắm" mà thôi.
Đối với một người như Hàn Tử Việt mà nói thì người muốn gả cho anh có vô số kể, nhưng anh lại cố tình chọn cậu. Thẩm Thư cũng không biết rốt cuộc mình "may mắn" hay là "xui xẻo" nữa.
Buổi hôn lễ kia vô cùng long trọng. Toàn bộ tinh cầu Thủ Đô gần như đều có giao thiệp với Hàn gia và Thẩm gia nên đều đến tham dự hôn lễ của hai người, bên ngoài giáo đường còn có vô số phương tiện truyền thông đến chụp ảnh.
Mặc dù Hàn Tử Việt cũng không được xem như một người chồng đủ tiêu chuẩn trong suốt hai năm kết hôn, nhưng xét về tính cách thì không có khuyết điểm gì lớn.
Gia nghiệp của Hàn gia cực kỳ to lớn thế nên yêu cầu đối với con cái lại càng nghiêm khắc hơn, cả cha Hàn và mẹ Hàn đều không cưng chiều con cái, cho nên Hàn Tử Việt và cả các em trai em gái của anh đều không có bất kỳ người nào liên quan đến bốn chữ "ăn chơi trác táng".
......
Cửa sổ khép hờ, làn gió nhẹ thổi qua làm lung lay bức màn màu lam nhạt. Ma xui quỷ khiến, Thẩm Thư vươn tay ra muốn chạm vào mắt Hàn Tử Việt một chút.
Mà ngay lúc này, Alpha trước mặt lại mở mắt ra, đôi con ngươi màu đen chăm chú nhìn vào Thẩm Thư, hoàn toàn không có cảm giác gì gọi là vừa mới tỉnh lại. Bàn tay đang vươn ra của Thẩm Thư cứng đờ lại, khuôn mặt cũng bị bắt quả tang mà cứng ngắc.
"Em muốn làm gì?" Hàn Tử Việt mở miệng, sau đó nắm lấy bàn tay đang muốn rụt lại của Thẩm Thư để lên mặt mình.
Khuôn mặt Thẩm Thư lập tức đỏ bừng, bên dưới bàn tay là mặt của Hàn Tử Việt, xúc cảm ấm áp mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến.
Thẩm Thư muốn thoát ra khỏi tay Hàn Tử Việt nhưng lại phát hiện Hàn Tử Việt nắm rất chặt, cậu căn bản không thể rút tay ra được.
"Em chỉ là muốn sờ mắt anh một chút thôi... Lông mi của anh... rất dài, An An rất giống anh..."
Âm lượng giải thích của Thẩm Thư rất nhỏ nhưng Hàn Tử Việt vẫn nghe rõ được bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí Thẩm Thư còn đang ở trong ngực Hàn Tử Việt.
Nghe vậy, Hàn Tử Việt bật cười một tiếng: "Vậy bây giờ có muốn anh nhắm mắt lại cho em đếm số lông mi không?"
Thẩm Thư chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, tự hỏi có phải mình nghe nhầm rồi không. Hàn Tử Việt thế mà lại hùa theo cậu?
Hàn Tử Việt nhìn vẻ mặt ngơ ngác lộ ra vài phần đáng yêu của Omega trước mặt, bỗng kìm lòng không đậu mà áp trán mình vào trán Thẩm Thư.
"Chào buổi sáng, Hàn phu nhân của anh."
Giọng nói trầm thấp pha lẫn chút từ tính của Alpha vang lên bên tai, hoàn toàn làm nét đỏ bừng trên khuôn mặt của Thẩm Thư lan đến tận cổ.