• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nên xa cách như thế?

Thẩm Thư im lặng.

Hình thức ở chung giữa bọn họ bây giờ không phải vẫn giống như trước kia sao? Khoảng thời gian hai năm bọn họ kết hôn đấy.

Có đôi khi hai người bọn họ khó lắm mới có cơ hội cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm, lúc hai chiếc đũa vô tình va vào nhau, một người thì vội vàng "xin lỗi" còn người kia lập tức trả lời "không cần".

Hàn Tử Việt càng lịch sự bao nhiêu thì Thẩm Thư càng khiêm tốn bấy nhiêu. Hai người không giống như chồng chồng mà giống như chủ nhà và vị khách, đại khái chính là tôn trọng nhau như khách xa lạ vậy.

Đối với vợ chồng mà nói "tôn trọng nhau như khách" không phải là một mô tả hay ho gì, bởi vì họ coi nhau như khách thì tự nhiên giữa các thành viên trong gia đình sẽ không có sự thân mật, cũng không xem đối phương trở thành người nhà của mình.

Thẩm Thư vẫn luôn cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, đối với mối quan hệ giữa cậu và Hàn Tử Việt mà nói thì khoảng cách như vậy là vừa phải.

Trong khoảng thời gian hai năm kết hôn, cậu tự hiểu được không bao giờ nghĩ rằng Hàn Tử Việt sẽ đột nhiên yêu mình, cái gì mà lâu ngày sinh tình linh tinh đó cũng là vô nghĩa. Khoảng thời gian cậu và Hàn Tử Việt ở chung không được bao nhiêu, đại đa số thời gian Hàn Tử Việt đều bận rộn với công việc ở công ty, xử lý các công việc kinh doanh khác nhau của Hàn gia.

Cuối cùng, Thẩm Thư mím môi gật gật đầu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai cậu sẽ sống chung với Hàn Tử Việt lâu dài, cho nên cứ xa cách như vậy thì cũng không tốt lắm, cậu nên thử tiếp nhận Hàn Tử Việt, mà nếu Hàn Tử Việt đã nói như vậy thì hiện tại anh khẳng định cũng sẽ chủ động thay đổi phương thức ở chung của hai người.

"Ọt ọt ọt..."

Khuôn mặt Thẩm Thư nháy mắt đỏ lên.

Cậu đói bụng rồi.

"Em chưa ăn cơm trưa sao?" Hàn Tử Việt đột nhiên đứng dậy, không đợi Thẩm Thư trả lời đã lập tức gọi vào số nội bộ của khách sạn.

"Đưa một phần cơm trưa lên cho tôi, cứ theo như bình thường tôi hay ăn, à không... đợi đã." Hàn Tử Việt quay lại hỏi Thẩm Thư: "Em có kiêng kỵ hoặc không thích ăn món gì không?"

Thẩm Thư lắc đầu: "Không có." 

Chỉ cần đồ ăn không quá khó nuốt hoặc có mùi vị quá lạ thì cậu đều ăn được. 

Thẩm Thư nhìn Hàn Tử Việt dặn dò đầu dây bên kia điện thoại thêm một món ăn, còn kêu bọn họ mang thêm một món tráng miệng, lúc này cậu chợt phát hiện bản thân thật sự cũng không hiểu Hàn Tử Việt chút nào.

Thẩm Thư vẫn luôn cho rằng Hàn Tử Việt là một người trầm mặc kiệm lời, nhưng gần đây mới phát hiện thật ra không phải vậy. Hàn Tử Việt không nói quá nhiều nhưng cũng không giống như cậu nghĩ, lúc nào không muốn nói chuyện liền không mở miệng nói chuyện.

Chỉ cần nguyện ý trò chuyện với anh, Hàn Tử Việt cũng sẽ sẵn sàng đáp lại, anh thật ra cũng không phải là một người quá khô khan lãnh đạm. Anh chỉ là tương đối lạnh lùng với những người không quen thuộc mà thôi, đây là nhân chi thường tình.

Rất nhanh, khách sạn đã cho người đưa cơm trưa tới cho Thẩm Thư.

Thẩm Thư ngồi trên bàn cơm, hỏi Hàn Tử Việt có ăn cùng không, nhiều đồ ăn như vậy một mình cậu không ăn hết nổi, sức ăn của cậu cũng không lớn lắm.

Hàn Tử Việt lắc đầu: "Anh không đói." 

Sau đó anh ngồi trên sô pha, dùng máy liên lạc làm gì đó.

Có lẽ là do thức ăn quá thơm, hơn nữa hai người lại quá chuyên chú nên đều không phát hiện Thẩm An thế nhưng đã tỉnh dậy, đôi chân nhỏ nhắn tr4n trụi leo xuống giường.

Thẩm An dụi dụi hai mắt còn đang ngái ngủ của mình bạch bạch đi về phía bàn ăn, giọng nói mềm mại vang lên: "Ba ba ơi, An An cũng đói bụng ạ."

Hàn Tử Việt lập tức buông máy liên lạc trong tay xuống, đi qua bế An An lên: "Sao con lại đi chân đất xuống giường?" 

Giọng điệu thật ôn nhu lạ thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK