• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy thì... chúc ngủ ngon." Thẩm Thư lập tức trả lời, do dự một chút rồi nói thêm: "Anh cũng nên ngủ sớm đi, việc gì chưa xử lý xong có thể để ngày mai rồi làm, thức khuya không tốt cho sức khỏe, buổi tối cũng đừng uống quá nhiều cà phê dễ mất ngủ."

Thẩm Thư còn nhớ trước kia khi hai người còn chưa ly hôn, họ sống chung trong nhà riêng của Hàn Tử Việt. Lúc ấy, mặc dù Thẩm Thư và Hàn Tử Việt không ngủ cùng phòng nhưng Thẩm Thư biết Hàn Tử Việt thường xuyên thức rất khuya trong thư phòng để xử lý công việc kinh doanh, khi buồn ngủ thì anh thích dùng cà phê để tỉnh táo tinh thần.  

Mặc dù Thẩm Thư hầu như không đến thư phòng làm phiền Hàn Tử Việt vì những lý do không thiết yếu, nhưng hai người đã sống chung dưới một mái nhà đã lâu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy thì thế nào cũng sẽ biết.

Uống quá nhiều cà phê sẽ không ngủ được, chỉ có thể tiếp tục thức khuya, mà thức khuya không tốt cho cơ thể cho nên Thẩm Thư mới khuyên Hàn Tử Việt ít uống cà phê lại.

Hàn Tử Việt không ngờ rằng Thẩm Thư sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy. 

Kỳ thật hai năm trước lúc hai người còn chưa ly hôn, có đôi khi Thẩm Thư bắt gặp anh thức khuya cũng đã nói với anh như vậy. Chẳng qua lúc ấy, Thẩm Thư chỉ là dựa theo khuôn phép cho nên mới quan tâm anh một chút, mà trong lòng Hàn Tử Việt cũng hiểu rất rõ điểm này. Cả hai đều không ai để bụng.

Bởi vì Thẩm Thư còn quá nhỏ tuổi, tướng mạo cũng mới vừa trưởng thành nên Hàn Tử Việt cũng không nảy sinh tình cảm gì với cậu được, mà ngay lúc đó anh quả thật cũng không có tâm tình đi nói chuyện yêu đương.

Về phần Thẩm Thư, bởi vì hiệp nghị hôn nhân giữa hai người nên trong lòng cậu cũng tự hiểu, hơn nữa cậu còn hơi sợ Hàn Tử Việt nên cũng không có tâm tư gì khác đối với đối Hàn Tử Việt.

Còn nữa, mặc dù cả hai sống với nhau được hai năm nhưng trừ phi cần thiết thì thời gian ở chung căn bản là không nhiều lắm.

Hàn Tử Việt nghe thấy sự quan tâm của Thẩm Thư, sửng sốt một lúc mới trả lời lại: "Ngủ ngon."

......

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Thẩm Thư dậy sớm xuống giường đến phòng bếp dưới lầu để làm bữa sáng cho Phương Nghiên và Thẩm An, nhân tiện làm một giữa trưa tiện lợi.

Cậu và Phương Nghiên chuẩn bị đưa Thẩm An ra ngoại thành dạo chơi. Nếu đổi lại là Thẩm Thư bảy năm trước thì nhất quyết sẽ không nấu cơm.

Thẩm Thư vừa mới đi vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi thức ăn từ trong bếp bay ra. Hóa ra Phương Nghiên đã tới trước cậu một bước.

"A Nghiên, sao cậu dậy sớm thế?" Thẩm Thư đi vào phòng bếp dự định làm trợ thủ cho Phương Nghiên, kết quả lại phát hiện Phương Nghiên gần như đã làm xong xuôi hết rồi, căn bản không có chỗ cho cậu nhúng tay vào nữa.

"Dù sao tỉnh lại cũng không ngủ được, mình cũng mới dậy thôi." Phương Nghiên đầu cũng không quay lại mà trả lời.

"Vậy làm phiền cậu rồi, mình đi đánh thức An An dậy."

"Được."

Thẩm Thư lại lên lầu, đến bên ngoài phòng Thẩm An gõ gõ cửa.

"An An ơi, dậy thôi." Nói xong, cậu vặn tay nắm đẩy cửa vào.

Chăn bông trên giường được gấp gọn gàng nhưng không có ai cả, mà đèn trong phòng vệ sinh thì đang sáng lên.

"Ba ba, An An... ở đây, con đang đánh răng ạ..." Thanh âm đứt quãng của Thẩm An phát ra từ trong phòng vệ sinh.

Thẩm Thư đứng ở cửa toilet, nhìn đầu nhỏ của Thẩm An đang lắc qua lắc lại theo động tác đánh răng mà bật cười: "Vậy An An đánh răng rửa mặt xong thì xuống dưới ăn sáng nha, ba nuôi đã làm cơm xong rồi."

"Vâng ạ... Ọc ọc ọc ọc......" Thẩm An đáp lại rồi uống một ngụm nước súc miệng. 

- --------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK