Lúc nàng thêm một bước để hoàng đế nhìn thấy túi thơm kia, chiều hôm đó Nhàn Phi liền đến Khinh Lê cung, sắc mặt bất thiện ngồi xuống nhìn nàng, nửa ngày vẫn chưa nói một lời.
"Sao vậy?"_ Tô Dư nhíu mày. Nhàn Phi liếc nàng một cái, nghiêm mặt nói:" Ngươi có sắp xếp tại sao lại không nói với ta."
"..."_Tô Dư im lặng, sau mới đáp _"Ân."
" Ngươi tính kế bệ hạ!"_ Nghe nàng thừa nhận, Nhàn Phi phẫn nộ _" Ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Ý chỉ ban chết cho Ôn thị là bệ hạ chính miệng ban xuống, hậu cung đều biết, ngươi có phải cố tình khiến bệ hạ xuống nước không được không?!"
Tô Dư không nói, sắc mặt lạnh lùng. Nhàn Phi bình tĩnh nói:" Cho dù bệ hạ giết chết phụ thân ngươi, nhưng phụ thân ngươi đã làm những gì ngươi cũng rõ. Sinh sự với Trường Thu cung, đã đủ để bệ hạ tra lại chuyện ngươi sẩy thai, ngươi cần gì phải tính kế lên hắn?"
Tô Dư vẫn im lặng, Nhàn Phi đã sắp nhịn không nổi nữa rồi. Nàng cảm thấy qua mấy ngày này, việc Tô Dư làm càng ngày càng khiến nàng không rõ. Hậu cung đều nhìn ra được, hoàng đế đối với Tô Dư là dạng tâm tư gì, Tô Dư đau xót vì mất con nàng hiểu, nhưng nàng lúc này không những muốn trực tiếp vạch tội Trường Thu cung, bây giờ còn cố tính động đến hoàng đế.
" Ngươi có biết việc này một khi tra ra, ngươi tội nặng bao nhiêu!"_ Nhàn Phi nghiến răng nhìn nàng _" Cho dù ngươi không sợ chết, nhưng Tô Triệt thì sao?"
" Tô Triệt đã đi Cận Nghiêng."_ Tô Dư bình tĩnh đáp _" Hắn sẽ không trở về."
" Ngươi..."_ Nhàn Phi nổi cáu. Nhìn ra được Tô Dư đã khiến Tô Triệt rời đi, để bản thân thấy an lòng.
" Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"_ Nhàn Phi khiêu mi hỏi thẳng nàng _" Vu cổ, canh phá thai,...ngươi không thể trông cậy bệ hạ sẽ nhịn ngươi hết lần này đến lần khác. Ngươi muốn tìm Giai Du Phu Nhân báo thù ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi không thể..."
Tiếng bước chân ngoài cửa khiến hai người im bặt, nghiêng đầu nhìn sang, nghe được hoạn quan truyền lời:" Vân Mẫn Phi nương nương, bệ hạ phân phó, Tô công tử trở về Cẩm Đô, đêm nay có thể ở lại Khinh Lê cung dùng bữa, xin nương nương chuẩn bị trước."
" Ngươi nói cái gì?!"_ Ngay cả Nhàn Phi cũng không khỏi kinh hãi, kinh ngạc nhìn Tô Dư -- không phải vừa nói Tô Triệt đã đi Cận Nghiêng rồi sao?
_______________________________________
Tô Triệt rời cung, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hoàng đế vốn có ý lưu hắn lại gặp mặt trưởng tỷ, nhưng chuyện kia....hắn nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất vẫn nên đem mọi chuyện nói hết một lần.
Hơn nửa tháng trước, hắn nhận lệnh của Thẩm Diệp, muốn hắn lập tức hồi Cẩm Đô, chủ yếu do 2 nguyên nhân: Một là phụ thân hắn đã qua đời, hai là tỷ tỷ hắn đã sẩy thai.
Về tình về lý, hắn dù sao cũng phải về nhà một chuyến.
Một đường bôn ba, thật vất vả đi đến Ngô Tuân, lại bị người đưa tin cản đường. Người đưa tin trao thư cho hắn, nói là hoàng đế tự tay viết, vốn nên truyền đến Ánh Dương, nhưng nửa đường nghe được tin tức, đành phải cấp tốc đuổi theo.
Hắn mở thư, rõ ràng là bút tích của trưởng tỷ, chỉ có sáu chữ: Đi Cận Nghiêng, đừng trở lại.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tô Triệt thất kinh, liền thả chậm lộ trình, sau đó tận lực hỏi thăm, mới nghe được phụ thân là bị truy sát trên đường, mà "hung thủ" không ai khác, chính là cấm quân Đô Úy phủ.
Chẳng lẽ Thẩm Diệp lệnh hắn trở về chỉ là ngụy trang, kỳ thực là muốn đuổi tận giết tuyệt?
Tô Triệt sợ hãi không thôi, nhất thời quả thực có ý tẩu vi thượng sách, đi đến Cận Nghiêng, hoặc xa hơn nữa, không muốn mình cứ như vậy chờ chết.
Nhưng....nếu hắn đi, trưởng tỷ sẽ thế nào?
Nếu thật là "đuổi tận giết tuyệt", hắn lúc này tẩu thoát, chẳng phải sẽ đem trưởng tỷ đẩy đến tử lộ sao?
Trăn trở cả đêm, đến tận bình minh, hắn cuối cùng vẫn lên ngựa, trở về Cẩm Đô như trước.
Không biết hoàng đế vì cái gì giết phụ thân, nhưng trưởng tỷ là phi tần hậu cung, không nên để việc này dính líu đến nàng. Nhưng hắn là trưởng tử nếu bị việc này liên lụy, ngược lại cũng không phải cái gì đáng nói.
_______________________________________
Từ một khắc bước vào Cẩm Đô thành, mỗi một giây thần kinh của Tô Triệt đều kéo căng. Lúc này là thời điểm mặt trời vừa lên, dân chúng mới ra đường đã trông thấy một thiếu niên 17, 18 tuổi mặt mày xanh xao phóng ngựa trên đường lớn, một đường thẳng đến hoàng cung.
Lờ mờ có thể nhìn thấy hoa văn trên y phục, là người của cấm quân Đô Úy phủ. Người đi đường liền rối rít né tránh, Tô Triệt cứ như vậy thẳng tiến Hoàng thành.
Mọi thứ đều bình thường, không có người nào cản hắn lại, càng không có ai muốn lấy mạng hắn. Lúc hắn tiến cung, hoàng đế vừa lúc hạ triều, triều phục còn chưa thay ra, đang tiếp lấy ly trà cung nga dâng lên, nhìn thấy hắn liền cười một tiếng, thuận miệng miễn lễ, lại cho người dâng trà đến, còn chính mình thì trở vào tẩm điện.
Tô Triệt chỉ ngồi chốc lát, đã thấy hoàng đế thay một thân thường phục đi ra, liền lần nữa hành lễ hạ bái.
" Miễn."_ Hoàng đế cười nói _" Thật nhanh."
" Vâng..."_ Nghĩ tới cái chết của phụ thân, âm thanh Tô Triệt khó tránh trầm xuống. Hoàng đế nhìn nhìn hắn _" Thẩm Diệp nói với người rồi?"
Tô Triệt lại đáp:" Vâng."
Hạ Lan Tử Hành tường tận quan sát hắn, trong lòng biết có ý chỉ của mình, Thẩm Diệp sẽ không nói cho hắn biết Tô Cảnh chết như thế nào. Nhẹ cười một tiếng hỏi:" Chính ngươi dọc đường cũng hỏi thăm được chút ít rồi nhỉ?"
" Bệ hạ..."_ Tô Triệt thần sắc hoảng hốt, hoàng đế nhìn hắn giây lát, vẻ mặt nghiêm túc:" Trẫm mặc kệ ngươi đã nghe được gì, hiện tại trẫm nói cho ngươi biết, việc này cùng cấm quân Đô Úy phủ, cùng trẫm không hề có lấy một chút quan hệ. Trẫm muốn giết phụ thân người, hoặc là ban chết hoặc là vấn trảm, không cần dùng thủ đoạn như vậy."
" Bệ hạ thứ tội."_ Tô Dư vội quỳ xuống, lo sợ không yên dập đầu, vừa muốn giải thích vài câu, hoàng đế đã nói:" Được rồi, buổi tối đến Khinh Lê cung dùng bữa đi."_ Ngưng lại một chút mới dặn dò _" Đừng nói chuyện này với trưởng tỷ ngươi."
Tô Triệt liền giật mình. Hắn tại cấm quân Đô Úy phủ làm việc không phải ngày một ngày hai, mặc kệ muốn tra người nào, manh mối để lại dù là một chút cũng không được khinh khi. Hắn không tin việc này cùng bức thư kia không có quan hệ, nếu không phải sợ hắn trở về chịu chết, trưởng tỷ làm sao muốn hắn chạy trốn? Nhưng hoàng đế...còn chưa nhận ra trưởng tỷ đã biết chuyện sao?
Suy tư chốc lát, Tô Triệt do dự hỏi hoàng đế 1 câu:" Trưởng tỷ...còn chưa biết?"
Hoàng đế liếc hắn:" Trưởng tỷ ngươi vừa mất hài tử, trẫm có thể để nàng biết sao?"
" Nhưng..."_ Tô Triệt nghe vậy, đáy lòng càng thấy bất an. Việc này quá kỳ quặc, hai bên phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau, tất phải có 1 bên khác thường. Chần chừ thật lâu, Tô Triệt lại dập đầu:"Thần có chuyện muốn bẩm."
" Ngươi nói."_ Hoàng đế đáp.
Tô Triệt vẫn cúi đầu:" Bệ hạ thứ cho thần vô tội."
Hạ Lan Tử Hành nhìn hắn một cái:" Thứ cho ngươi vô tội."
Tô Triệt lại nói:" Bệ hạ thứ cho trưởng tỷ vô tội."
"...."_ Hạ Lan Tử Hành trong lòng sinh nghi, không biết chuyện này là thế nào -- Tô Triệt hôm nay vừa trở về Cẩm Đô, làm sao cùng Tô Dư có liên quan được? Trầm mặc một hồi, hoàng đế lạnh nhạt nói:" Có việc cứ bẩm, đừng thừa nước đục thả câu."
Không có ý trách cứ, nhưng cũng không muốn nghe hắn nói nhảm thêm nữa.
" Bệ hạ..."_ Tô Triệt không dám nói, làm sao biết được giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì. Nếu hắn nói ra, hoàng đế liền phát lạc Tô Dư thì sao?
" Thứ cho trưởng tỷ ngươi vô tội!"_ Hoàng đế tức giận, muốn nghe thử xem rốt cuộc là chuyện gì khiến Tô Triệt sợ thành như vậy.
Tô Triệt dập đầu một cái, nói "Tạ bệ hạ", sau đó chậm rãi lấy phong thư từ trong ngực ra, trình lên.
Hạ Lan Tử Hành đón lấy phong thư, vừa nhìn liền nhân tiện nói:" Đây không phải thư trưởng tỷ vài ngày trước gửi cho ngươi sao?"
"..."_ Tô Triệt có chút giật mình _" Vâng....bệ hạ đã xem qua?"
" Chưa xem, thư trưởng tỷ ngươi viết cho ngươi trẫm chưa bao giờ xem qua."_ Sau đó mở phong thư, lấy thư ra vẫn không quên nói với hắn _" Đây là ngươi muốn trẫm xem..."
" Vâng."_ Tô Triệt vội gật đầu. Nhìn hoàng đế có chút không rõ mở giấy ra, vừa đọc xong, thần sắc liền thay đổi.
"Ba" một tiếng, giấy viết thư bị đập trên án, Tô Triệt nín thở không dám lên tiếng. Hoàng đế trầm mặc hồi lâu mới hỏi hắn:" Đây là chuyện gì?"
Tô Triệt cúi người, chỉ có thể nói với hoàng đế:" Thần...không biết."
_______________________________________
Mặc dù không hiểu Tô Triệt vì sao lại trở về, Tô Dư vẫn sai ngươi chuẩn bị tốt một bàn thức ăn. Đến bữa tối, Tô Triệt vẫn chậm chạp chưa tới. Tô Dư không ngừng suy đoán, không biết vì sao lại chậm trễ, Nhàn Phi vẫn luôn ở bên nàng, xem nàng một bộ tâm thần bất định, giễu cợt nói:" Chột dạ?"
"..."_ Tô Dư âm thầm liếc nàng. Chưa kịp mở miệng, đã nghe bên ngoài một tiếng "Bệ hạ giá đáo".
Cùng Nhàn Phi nhìn lẫn nhau, hai người liền đi đến đại điện nghênh giá.
" Bệ hạ thánh an."_ Nhất tề hạ bái, Tô Dư không thấy thân ảnh Tô Triệt, lo lắng càng thêm sâu. Hoàng đế cũng thần sắc khác thường dừng lại trước mặt nàng, nói:" Nhàn Phi hồi cung đi."
"...Vâng."_ Nghe ra khẩu khí hoàng đế có chỗ không ổn, Nhàn Phi trong lòng căng thẳng, liếc nhanh Tô Dư nhưng lại không nói gì được, chỉ đành khom người cáo lui.
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành tất nhiên tức giận. Cho tới nay, hắn không xem thư Tô Dư viết cho Tô Triệt, là vì muốn nàng được an tâm, cũng là vì hắn tin nàng sẽ không làm chuyện không nên làm. Nàng thế nhưng lại lợi dụng phần tín nhiệm này, dưới mắt hắn ngầm bảo Tô Triệt chạy trốn.
Một phong thư quen thuộc ném tới trước mặt Tô Dư, nàng ngẩn ra, có chút thở không thông:" Bệ hạ...."
" Tự ngươi nói."_ Hoàng đế nhìn nàng, ánh mắt mang hàn khí chưa từng có _" "Đi Cận Nghiêng, đừng trở lại" -- ngươi muốn bảo đảm chuyện gì?"
Tô Dư nhất thời không biết giải thích thế nào. Hoàng đế nhạt nhìn nàng hồi lâu, cười lạnh:" Ngươi đã sớm biết phải không? Tối thiểu vào lúc viết bức thư này đã biết rồi phải không? Nhọc cho ngươi phải trước mặt trẫm giả vờ nhiều ngày như vậy, người vừa mới sẩy thai như ngươi, cũng không cần phải phí sức như thế đâu!"
Đã thật lâu không hung ác trước mặt Tô Dư như vậy, Hạ Lan Tử Hành lần này là thật tức giận, biết rõ nàng hiện tại lo lắng Tô Triệt có việc gì hay không, nhưng ngay cả tâm cùng nàng giải thích nửa câu cũng không có.
" Ngươi có phải nắm lấy việc trẫm sẽ không động đến ngươi?"_ Hoàng đế nói, khẩu khí ngoan lệ _" Tô Triệt là người cấm quân Đô Úy phủ, người có biết nếu hắn bỏ trốn đến Cận Nghiêng, sẽ phạm phải trọng tội không?"
Từ khi phong thư này xuất hiện trước mặt nàng, Tô Dư liền biết mình không thể biện luận được gì. Chỉ Quỳ trên mặt đất, im lặng nghe hoàng đế nói, không đáp một lời.
" Câm à?"_ Hoàng đế khẽ cười lạnh _" Hiện tại biết sợ rồi, vậy thời điểm ngươi bảo Tô Triệt chạy trốn tại sao lại không có nửa điểm sợ hãi?"
" Bệ hạ muốn thần thiếp làm sao bây giờ..."_ Tô Dư gượng cười _" Đó là đệ đệ thần thiếp....chẳng lẽ thần thiếp phải nhìn hắn chết sao?"
Hoàng đế ánh mắt sắc lại:" Trẫm không muốn giết hắn."
" Nhưng phụ thân đã chết rồi...."_ Tô Dư run rẩy nói.
Hoàng đế nặng nề trầm xuống, trong lòng biết mấy lời vừa rồi nói có chút dữ tợn, có lẽ vẫn nên giải thích trước mới tốt. Tô Dư luôn lo lắng cho Tô gia, hắn lại luôn muốn che giấu nàng, lúc này mọi chuyện bị vạch trần, nếu không có Tô Triệt bạo gan bẩm báo, có lẽ sau này sẽ khó tránh để lại khuất mắt.
" Tô Dư."_ Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, khẩu khí vẫn không hề hòa hoãn _" Thứ nhất, trẫm không giết phụ thân ngươi, là có người mượn danh cấm quân Đô Úy phủ làm ra, trẫm không hề biết; thứ hai, trẫm lúc trước thua thiệt ngươi, nhưng không hề thua thiệt Tô gia. Ngươi lo cho người nhà của mình là chuyện thường tình, nhưng ngươi tốt nhất cũng nên có chừng mực."