Chỉ là chuyện trong dự liệu, Tô Dư cũng không kinh ngạc quá mức, hỏi lại:" Là ngươi nhìn ra, hay là nàng truyền thái y đến? Đã bẩm với bệ hạ chưa?"
" Vẫn chưa."_ Thu Thiền nhẹ nhàng hành lễ, trên mặt vơi đi một chút bất an, trầm tĩnh bẩm _" Là nô tỳ tự mình nhìn ra, Giai Du Phu Nhân cũng không thỉnh thái y, chỉ là gần đây nàng rất cẩn thận việc ăn uống, nô tỳ ước chừng...chính nàng cũng biết mình có thai, bất quá để ổn thỏa, cho nên tạm chưa bẩm với bệ hạ."
Trong cung thường là như vậy.
Hài tử trong cung, so với bên ngoài càng khó hạ sinh. Tần phi có thai hơn phân nửa đều chờ qua 3 tháng, đến khi thai nhi vững chắc mới bẩm cho hoàng đế, đề phòng có người ám toán mà sảy thai.
Nghe Thu Thiền nói vậy, trong lòng Tô Dư cũng cảm thấy chắc chắn phần nào. Nếu nhớ không lầm, đời trước, vào gần lúc Thượng Tị, hoàng đế đã hiệu dụ lục cung, nói hoàng hậu có thai.
Chỉ còn cách bây giờ gần một tháng.
Nếu không muốn cho đứa nhỏ này sinh ra, tất nhiên động thủ trong một tháng này là tốt nhất. Hoàng đế không biết, nội cung cũng chưa có ghi chép gì, lặng lẽ diệt trừ đứa bé này, thần không biết quỷ không hay. Cho dù Giai Du Phu Nhân có biết là ai làm, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Huống hồ, nàng ta lại không nói, đại để trong cung người biết cũng không nhiều. Cho dù nàng ta có cẩn thận đi nữa, cũng không phải là người người đều lo lắng thay nàng ta, so với lúc hậu cung đều biết sẽ sơ hở hơn nhiều.
Không thể trì hoãn thêm được nữa, thừa dịp một tháng này, phải khiến đứa bé của Đậu Oản lặng lẽ rời đi.
Tô Dư vừa nghĩ tới, ánh mắt liền xẹt qua một tia lãnh khốc, nhạt nói với Thu Thiền:" Bản cung đã biết, ngươi cứ tiếp tục theo dõi là được, nếu muốn làm gì, bản cung sẽ tìm người nói với ngươi."
Thu Thiền khẽ phúc thân, nói "Dạ", Tô Dư lại nói:" Cẩn thận thêm một chút, bảo vệ tính mạng của mình quan trọng hơn. Nếu thấy không ổn liền lập tức báo với bản cung, bản cung không muốn ngươi vì chuyện này mà liên lụy tính mạng."
Thu Thiền lại phúc thân thêm lần nữa, giữa lông mày ẩn một chút ý cười:" Vâng, nương nương thiện tâm."
Tô Dư hiểu, nếu chủ nhân khác làm chuyện đại sự như vậy, hơn phân nửa sẽ không để ý sống chết của người ngoài. Nhưng...cần gì phải như thế chứ?
Nàng rốt cuộc đã sống hơn một đời người, những nổi khổ trong cung cơ hồ đều nếm qua một lần. Trong lòng biết mỗi người đều có chỗ khó của mình, lại càng không muốn vì vậy mà liên lụy đến kẻ khác.
Nhẹ thở dài một tiếng, Tô Dư rời ghế trở về tẩm điện.
Vao tẩm điện, nhìn quanh một vòng đều không thấy Cá Bột đâu, kêu cung nhân tới hỏi, cung nhân liền đáp:" Vừa rồi đã theo Phi Ngư ra ngoài."
Hai tiểu chồn này càng ngày càng tinh nghịch. Nghe nói lần trước Phi Ngư đến tìm Cá Bột, sau đó cùng đến Thành Thư điện. Vừa vặn hoàng đế không có ở đó, bọn họ liền cùng nhau nhảy lên bàn, đem văn thư tấu chương trên bàn nháo thành một nhùi. Cung nhân muốn ngăn trở, nhưng lại không địch lại được bọn chúng.
Hoàng đế muốn phạt hai vật nhỏ này cũng không được, phạt cung nhân lại cảm thấy là làm khó Tô Dư, như thế nào cũng không ổn, cuối cùng chỉ có thể cười khổ bỏ qua.
Nếu để việc này xảy ra một lần nữa sẽ rất không ổn.
Tô Dư lập tức sai người chuẩn bị bộ liễn, dự định đem Cá Bột "xách" trở về.
Vừa nhìn vào trong cửa điện, ngược lại yên tĩnh cực kỳ, hoàn toàn không thấy hai bóng trắng kia. Tô Dư liền nghĩ: Đi chỗ khác chơi sao?
Hạ Lan Tử Hành đang suy tư trong điện, ngồi mệt mỏi liền đứng lên đi dạo, đang tản bộ, giương mắt lên vừa vặn trông thấy nàng, cười một tiếng:" Tại sao lại đến đây lúc này?"
" Bệ hạ..."_ Tô Dư giật mình, hồi thần lại liền vội vàng hành lễ _"Bệ hạ thánh an."
" Có việc liền bẩm."_ Hoàng đế cười nói.
Nhẹ nhàng bước tới, Tô Dư đi đến trước mặt hắn, nhìn khắp bốn phía một lượt, mỉm cười cúi đầu:" Thần thiếp là tới tìm Cá Bột, sợ nó gây phiền toái cho bệ hạ. Bây giờ lại không có ở đây..."_ Nói rồi lại phúc thân lần nữa _" Thần thiếp liền cáo lui."
" Nó ở đây."_ Hoàng đế đưa tay nắm lấy tay nàng, nhưng chỉ là động tác theo bản năng. Hai người liền khựng lại trong chớp mắt, hoàng đế cười một tiếng nói _" Ở trắc điện."
" Nha..."_ Tô Dư nghe vậy liền cười nói _" Vậy thần thiếp liền ôm nó về."
Sau đó lập tức đi về hướng trắc điện. Đến trước cửa điện liền nghe được chút âm thanh, định thần nhìn lại, liền "A" một tiếng kêu lên, nghiêng đầu đi không dám nhìn nữa.
Tiếng kêu này khiến hoàng đế kinh hãi, vừa bước nhanh lại vừa hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
Đi đến trước mặt nàng, nàng vẫn không mở miệng, nhíu chặt mày, cắn môi, trên mặt đỏ ửng mất tự nhiên. Hoàng đế vừa hỏi "Làm sao vậy?" một lần nữa vừa nhìn về phía trắc điện.
Nhất thời liền trệ ra.
Nhíu mày, hắn dời tầm mắt về phía Tô Dư, nhất thời cũng có chút mất tự nhiên, ho nhẹ 1 tiếng, lúng túng nói: "Cái này...mùa xuân...cũng rất bình thường..."
Tô Dư ngược lại còn đỏ mặt hơn. Lúc nhìn thấy Cá Bột cùng Phi Ngư, cái loại thẹn thùng đó tựa như vừa thấy xuân cung đồ; không chỉ vậy còn bị hắn nhìn thấy, sau đó khuyên nàng... cảm giác thật giống như xem trộm xuân cung đồ còn bị người khác phát hiện.
Thật hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Hoàng đế nhìn nàng hồi lâu, chính mình đã hoàn toàn trấn định, thế nhưng mặt nàng vẫn đỏ đến mang tai, một bộ xấu hổ không thôi. Im lặng một hồi, hoàng đế phất tay cho tất cả cung nhân lui ra. Các cung nhân lúc hành lễ trong lòng khó tránh cảm thấy kỳ quái, hiếu kỳ rốt cuộc hai người đã thấy cái gì, khiến cả hai cứ như vậy khựng trước cửa điện.
"Ổn rồi ổn rồi...."_ Hoàng đế ôm lấy Tô Dư. Một tay vỗ nhẹ lưng nàng, tay kia che lên mắt nàng, cười trấn an _" Không thấy gì cả không thấy gì cả..."
Hoàn toàn là khẩu khí dỗ hài tử.
Thấy Tô Dư không nhúc nhích trong ngực mình, hắn liền tiếp tục duy trì tư thế này, ôm nàng trở lại trong chính điện, cách trắc điện thật xa, hắn vừa đi vừa cười nói:" Chỉ là chút chuyện thôi, ngươi xem ngươi đã mất tự nhiên thành như vậy, thế gian vạn vật đều có một lần như thế, thật sự rất bình thường."
Hoàn toàn là giọng điệu không cần để ý, nhưng lại giúp Tô Dư giảm bớt lúng túng, trong lòng cũng không còn không yên như lúc trước nữa.
Nhẹ giãy ra, Tô Dư cởi bỏ tay hắn, trên mặt vẫn còn chút đỏ ửng, lắp bắp nói: " Vậy...vậy tối nay liền để Cá Bột lại đây..Thần thiếp..thần thiếp cáo lui!"
Hoàng đế mỉm cười gật đầu:" Không thành vấn đề, cứ yên tâm."
Tô Dư phúc thân cáo lui, bước nhanh ra khỏi điện, lúc đi qua cửa điện ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Trơ mắt nhìn một bức "xuân cung sống" như vậy, tuy là động vật, nhưng nàng dù sao cũng là một thế gia quý nữ, một phi tần hậu cung, đây coi là chuyện gì chứ...
Khí trời vẫn còn chút mát, nhất là vào buổi tối. Nàng cứ như vậy một đường hồi cung, tùy ý để gió quất vào mặt, mới cố trấn định được đôi chút. Sau khi hồi cung, không tự chủ nghĩ tới hình ảnh vừa rồi...nhất thời khuôn mặt lại ửng đỏ như trước.
Ảo não ngã xuống giường, mặt giấu vào trong chăn, hành động có chút tính khí của tiểu hài tử. Tay phải nắm thành quyền, cũng không đấm vào giường, chỉ là trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
" Quá mất mặt!"_ Tô Dư cuối cùng cũng hét lên, cung nữ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám hỏi gì.
Cứng nhắc thay y phục, nhìn khuôn mặt xanh xao của nàng, các cung nhân thở mạnh cũng không dám, ai cũng không biết Chiêu Nghi nương nương đang có chuyện gì.
Nếu nói là cùng bệ hạ bất hòa cho nên tâm tình không tốt...thật cũng không giống.
Không nên hỏi liền không hỏi, các cung nhân mắt thấy Tô Dư lên giường, nhất cử nhất động đều xen lẫn tức giận rõ ràng: túm lấy chăn gấm, trốn vào bên trong, ai cũng không thèm nhìn, ai cũng không thèm để ý.
Hôm sau giữa lúc say giấc, bỗng cảm thấy có vật gì bước nhẹ lên vai mình, đoán là Cá Bột, lập tức mở mắt tức giận mắng, nhưng lại vì một ánh mắt tràn đầy ý cười mà ngưng lại.
Hoàng đế đang cầm lấy chân trước của Cá Bột, còn hai chân sau của Cá Bột thì không ngừng đạp lên người nàng, khuôn mặt tràn đầy khó chịu.
...Thật hay cho một con chồn nhỏ, bị người khác đem làm đồ chơi như vậy, nhưng vẫn có thể làm cho ai đó mất hứng được!
Thấy nàng tỉnh, hoàng đế liền giơ một chân trước của Cá Bột lên vẫy, âm thanh còn làm như đang diễn song hoàng:" A Dư, ta đã về."
"..." _ Khuôn mặt Tô Dư dưới tầm mắt hắn bỗng trở nên phức tạp cực kỳ.
Biết rõ tối qua sau khi nàng nhìn thấy một màn đó liền có phản ứng gì, lúc này lại còn hết lòng mang Cá Bột đến đây, không phải có ý đến chê cười nàng thì là gì?!
Hạ Lan Tử Hành cảm thấy rất rõ...ánh mắt của Tô Dư, cơ hồ đang bốc lên sát ý.
Khựng lại, buông tay ra, Cá Bột liền tẩu thoát khỏi tay hắn. Phóng qua người Tô Dư nhảy vào bên trong giường, nhanh chóng cuộn người lại, liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, đi ngủ!
Tầm mắt Tô Dư vẫn chưa động, tiếp tục quan sát hắn, sau đó đưa tay kéo chăn lên, đem chính mình hoàn toàn che ở bên trong.
Đường đường vua của một nước...như thế nào lại đi trêu cợt người khác chứ!
" Khụ..."_ Bên ngoài chăn truyền đến tiếng ho nhẹ, hoàng đế nghiêm túc nói _" A Dư, trẫm chính là đem Cá Bột trả lại cho ngươi."
"..."_ Không có tiếng trả lời.
" Ngươi cứ ngủ tiếp, trẫm phải thượng triều rồi."
"..."_ Vẫn không đáp lại.
Qua chốc lát, đến khi Tô Dư không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nữa, liền len lén nhìn ra bên ngoài qua khe hở dưới tấm chăn, lập tức đập vào mắt nàng chính là thân ảnh màu đen kia.
Rõ ràng là đang đợi nàng trả lời.
"... Ân."_ Tô Dư rốt cuộc vẫn đáp một tiếng.
Tiện đà nghe được tiếng cười khẽ, hoàng đế rốt cuộc cũng rời đi.
Vén chăn lên, Tô Dư thở một hơi thật dài, mắt nhìn Cá Bột đã ngủ say bên cạnh mình, liền không chút lưu tình quấy rầy mộng đẹp của nó, dùng hai tay bế nó lên ngang tầm mắt mình, mắt to trừng mắt nhỏ mắng:" Ngươi nói xem ngươi không phải một cô nương sao? Không có liêm sỉ! Không biết xấu hổ!"
"..."_ Cá Bột hơi ngẩng đầu _"..."
" Đến Thành Thư điện làm loại chuyện đó! Tốt rồi...còn để cho người khác trông thấy! Ngươi có biết đó là nơi nào không!"
"..."
" A Dư a."_ Thanh âm hoàng đế đột nhiên truyền đến. Tô Dư thân thể cứng đờ, lúng túng nghiêng đầu nhìn lại, không biết hoàng đế lúc nào đã trở lại, đang đứng cách nơi này vài bước cười nhìn nàng.
" Bệ hạ..."_ Tô Dư lập tức điều chỉnh lại khẩu khí hỏi _" Có việc sao?"
" Trẫm vừa rồi quên nói..."_ Hoàng đế thu lại ý cười, khuôn mặt nghiêm túc đến mức khiến Tô Dư cho rằng hắn đã quên nói ra đại sự gì. Lập tức buông Cá Bột ra, bộ dáng nghiêm chỉnh, sẵn sàng lắng nghe.
" Trẫm cảm thấy..."_ Hoàng đế trầm giọng nói _" Lúc đó không đặt tên "A Cá" cho nó là đúng, nếu không còn mất tự nhiên hơn nhỉ?"
"..."_ Hai gò má liền nóng lên. Nếu như hiện tại có một cốc trà trong tay, Tô Dư cảm thấy mình sẽ không cố kỵ thân phận thiên tử của hắn mà ném đi.
"..."_ Cá Bột thoát khỏi tay Tô Dư, hướng về phía hoàng đế kêu một tiếng, không biết có hiểu hay không.
Nhìn bóng lưng hoàng đế rời đi, Tô Dư cảm thấy...chuyện cười này, không chừng sẽ bị hắn lấy ra trêu chọc cả rồi đời.
... Cả đời? Tô Dư bỗng ngẩn ra, không hiểu tại sao mình đột nhiên nghĩ đến hai chữ này.
Thật không hận nổi sao? Không chỉ không hận nổi, còn mong chờ được sống cùng hắn cả đời sao? Không...là "tiếp cả đời này" sao?
Rõ ràng đã sống cùng cả đời, chỉ cần nghĩ đến liền thấy sợ hãi, nhưng nàng tại sao có thể quên đi vết sẹo nhức nhối này chứ...
Chau mày, Tô Dư điều chỉnh lại đáy lòng đang giãy giụa. Đúng, đời này, hắn rốt cuộc vẫn là hoàng đế, nàng rốt cuộc vẫn là phi tần của hắn, tất nhiên tránh không được sống chung cả đời. Chỉ là, đời này, nàng rốt cuộc đã có tính kế của nàng.