Toàn thân phát run.
Trong hồ băng, vô tận ký ức giống như nước trong hồ không ngừng chảy vào đầu nàng, khiến cho Tô Dư vô lực nhìn rõ từng hình ảnh trong đó.
Lạnh quá...nàng cảm giác được mình đang run lên. Khó khăn mở mắt lên, điều đầu tiên nhìn thấy, chính là một mảnh rường cột chạm trổ. Nhìn rất quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nhớ ra được đây là địa phương nào.
.... Tễ Nhan cung? Trinh Tin điện!
Nỗ lực nhớ lại, cuối cùng cũng có đáp án, lập tức mở mắt ra, mãnh liệt điều chỉnh lại hơi thở của mình...
Nàng nhớ ra rồi.
Ngày đó cũng giống thế này, thật lạnh. Máu từng chút từng chút một chảy ra khỏi thân thể, cơ thể trở nên rét lạnh, ý thức của nàng cũng dần mơ hồ, nhìn lên đỉnh điện Trinh Tin, sau đó liền không thể mở mắt lên được nữa.
Trước mắt chỉ còn lại từng đoàn từng đoàn sương mù, chợt có một lực hút khổng lồ, đẩy mạnh thân thể nàng về phía sau, hình ảnh xung quanh lập tức xoay vòng, tốc độ nhanh cực kỳ.
Muốn kêu lên, nhưng lại không thể kêu lên được.
Sau đó không biết là qua bao lâu, nàng mới từ từ thấy rõ hình ảnh quanh mình. Nhất thời có chút bất đắc dĩ, đó là ký ức cả đời nàng, phần lớn đều là những thứ nàng không muốn nhắc tới, nhưng lúc này nàng lại không thể không xem.
_______________________________________
Từng chuyện gần xa đều được nhắc lại, đầu tiên 1 câu " Quý Tần nương nương, bệ hạ băng hà" đã khiến nàng trợn trừng mắt, nhìn cung nhân nói với "nàng" những lời này, sau đó lại chứng kiến chính mình khóc đến tê tâm liệt phế.
Đây chính là chuyện đã từng xảy ra.
Tô Dư chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều muốn sụp đổ, trí nhớ hai đời trộn lẫn vào nhau, từng chút từng chút một đánh vào đầu nàng, gây nên một hồi đau nhức kịch liệt.
" Bệ hạ, đây tuyệt đối không phải là Tô Quý Tần..."
Cung chính Trương thị. Tô Dư chỉ cảm thấy xung quanh chợt yên tĩnh cực kỳ, không chớp mắt nhìn Trương thị nói ra những lời này, sau đó bị người khác mang đi. Nàng nhớ, Trương thị là vì biện hộ cho mình mà chết...chính là lúc này sao?
" Bệ hạ, chuyện Tô gia...thỏa."_ Thẩm Diệp? Tô Dư sững sờ, không biết chữ "Thỏa" này của hắn là có ý gì.
Giữa lúc nghi hoặc, bỗng nàng bị ném ra khỏi những hình ảnh xoay quanh mình. Vừa đứng người lên... Tô phủ?
Một tiếng thở dài nặng nề. Tô Dư kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt lập tức rơi vào một vật màu trắng đặt trên án. Nàng nhìn phụ thân run rẩy đi tới, cầm vật đó lên, ném lên xà nhà...
Ba thước lụa trắng!
Trong nháy mắt khi chiếc ghế bị xô ngã, Tô Dư đã không thể nhịn được muốn hét lên, nhưng lại bị một lực hút mãnh liệt kéo đi.
Phố xá sầm uất.
Mọi người ồn ào vây quanh, đứng trước đài cao chỉ trỏ gì đó. Nàng lúc đó đứng giữa không trung, cúi người nhìn xuống. Ở trên đài cao chính là....Tô Triệt!
Chỉ trong tích tắc, lưỡi dao liền hạ xuống, cứ như vậy đem thân thể Tô Triệt chém thành hai đoạn.
"Tô Triệt!"_ Lần này nàng đã hét lên, hét đến khàn cả giọng.
Rơi xuống đất, nàng kinh ngạc nhìn Tô Triệt còn chưa đoạn khí (*), bên tai từng đợt ong ong.
(*) Đoạn khí: chết.
Nàng nghe được tiếng người vây xem không ngừng thổn thức, nói:" Đáng tiếc, nhà bị định tội, 17 tuổi, chạy cũng không thoát."
Xung quanh thoáng chốc tối sầm.
17 tuổi.... Tô Triệt chết lúc 17 tuổi, như vậy, chính là vào năm nàng 21 tuổi.
Trong lòng một hồi quặng đau.
Nàng không biết những chuyện này. Chuyện trong triều, một chút nàng cũng nghe không được. Tuy biết rõ dã tâm phụ thân, biết rõ hoàng đế cùng phụ thân đối đầu nhiều năm, nhưng lại không biết...thì ra năm nàng 21 tuổi gia đình đã sớm bị định tội, lại càng không biết em trai của mình chết thê thảm như vậy.
" Tô Triệt...."_ Nàng vô hồn đi trong màn đêm, ôm lấy cánh tay thật chặt nhưng cũng không thể bớt đi sợ hãi trong lòng.
Ngoài thống khổ, nàng còn cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Người từng cùng nàng dự tù lễ, phu quân của nàng, cũng là người mỗi ngày sau này đều tổn thương nàng, không chịu tin nàng nửa câu. Nhưng trong lòng nàng lại chỉ oán hắn, chưa từng hận hắn một lần, thậm chí...vẫn đối với hắn tràn ngập ảo tưởng.
Nàng vẫn luôn tự nói với mình, mặc dù Tô gia tội không thể xá, nhưng cuối cùng hắn vẫn không đối với Tô gia đuổi cùng giết tuyệt.
Cho đến tận hôm nay, nàng mới biết mình hoàn toàn sai rồi.
Tô gia sớm đã mất. Hắn không chỉ đuổi cùng giết tuyệt, mà còn không nói với nàng một tiếng, khiến cho nàng ngay cả khóc cũng không thể....
Đều nói tường sập mọi người chạy, nghĩ cũng biết sẽ không có ai dám mạo hiểm chọc giận thánh nhan để thay nàng nhặt xác cha cùng em trai....
" Hạ Lan Tử Hành..."_ Lần đầu tiên nàng nghiến răng nghiến lợi gọi ra cái tên này, oán hận chất chồng.
_______________________________________
Thân thể lại đột nhiên bị hút đi, kéo nàng về với những hình ảnh xoay tròn lúc trước.
Tô Dư từ từ ý thức được, hết thảy những hình ảnh này đều xếp thành một hàng, bắt đầu từ lúc nàng chết đi, càng về sau càng là những hình ảnh đã từng xảy ra trong quá khứ.
" Bệ hạ... Cầu xin ngài tha cho Chiết Chi..."_ Nàng nhìn mình nước mắt không ngừng, quỳ trong điện cầu xin hắn, rồi lại như sợ quấy rầy đến hắn, âm thanh nói ra cũng không dám quá lớn.
Cảm giác đè nén đó, chỉ có mình nàng hiểu rõ.
" Bệ hạ...thần thiếp chỉ có Chiết Chi, nếu như nàng chết..."_ Nàng vẫn tiếp tục cầu xin, còn hắn vẫn tiếp tục lật xem tấu chương trên tay, đầu một chút cũng không ngẩng lên.
Ngày đó, Chiết Chi bị đánh chết ngoài cửa Thành Thư điện, còn nàng thì khóc đến ngất đi.
Hình ảnh vẫn tiếp tục di chuyển, chuyện lễ phục hoàng hậu, chuyện quỳ trước cửa Thành Thư điện,...từng chuyện đời này nàng đã trải qua lẫn chưa từng trải qua, cái này nối tiếp cái kia lướt qua trước mặt nàng, khiến nàng không thể ngừng nhớ lại từng năm tháng kiếp trước.
Sau đó tất cả đều trở thành một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng thấy không rõ, cái gì cũng nghe không được, đến cuối cùng mọi thứ đều hóa thành một câu nói:" Bệ hạ, thần thiếp không hại con của nàng...."
Mọi thứ chợt im bặt, dừng lại hết thảy bất hạnh của nàng.
_______________________________________
Nàng mở mắt ra, kinh hoảng ngồi dậy, định thần hồi lâu mới nhìn rõ xung quanh mình.
Là tẩm điện Thành Thư điện.
" Chiết Chi!"_ Gọi một tiếng, Chiết Chi liền đáp lời rồi bước vào. Nghe ra giọng nói của nàng có điều không ổn, vội vàng vén màn lên ngồi xuống bên giường:" Nương nương làm sao vậy?"
Nhất thời không thể nói hết mừng rỡ.
Nàng đã lo sợ thế nào, nếu tỉnh dậy, Chiết Chi thật sự không còn nữa.
" Chiết Chi, ta..."_ Chưa hồi thần cầm lấy tay Chiết Chi, cảm giác được hơi ấm trong tay nàng, Tô Dư mới ý thức được tay mình đã lạnh đến cỡ nào.
" Nương nương gặp ác mộng sao?"_ Chiết Chi cúi đầu nhìn Tô Dư cầm tay mình đến ngẩn người, nhìn sắc trời, nói _" Ngủ thêm một giấc nữa đi... Bệ hạ cố ý không quấy rầy nương nương, nói thỉnh an sáng sớm hôm nay cũng miễn, còn cho hoạn quan đi truyền lời, nói là ý của bệ hạ."
Nhưng Tô Dư làm sao có tâm tư nghe những thứ này...
Rốt cuộc cũng phân rõ được thực ảo. Nàng nhớ ra được hôm qua là sinh thần của mình, hoàng đế đưa nàng đi ngắm tuyết trong thành, sau khi trở lại liền cùng nhau uống rượu đến say khướt, sau đó thì...
Mỗi một khối xương cốt đều mệt mỏi, nàng rất rõ ràng sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Giấc mộng kia...
Không, không thể là mộng được. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn nằm mộng, từng giấc một, giấc này nối tiếp giấc kia...
Cho đến tháng 7 năm ngoái, hầu hết nhũng thứ trong mơ đều ứng nghiệm. Ngoại trừ Tô Triệt, Nhàn Phi Nguyễn Nguyệt Lê biết rõ những chuyện này, còn lại...không một ai biết cả.
Bởi lẽ không nói đến việc người khác vừa nghe sẽ cảm thấy quỷ dị, mà ngay cả nàng cũng cảm thấy, chính mình hẳn là có chỗ không ổn, vì thế mới có thể thấy trước tương lai.
Nhưng cho đến tận lúc này nàng mới biết, những giấc mộng kia không phải là tương lai, mà là quá khứ.
Những giấc mộng kia...đều đã từng thực sự phát sinh.
Sau khi cắt cổ tay nàng liền không ngừng chứng kiến những chuyện trước kia, những loại chuyện lúc trước, giống như được thời gian quay ngược, khiến cho nàng nhìn rõ từng chuyện đã phát sinh nhưng lại không hề hay biết. Những chuyện đó...từ từ khiến cho hận ý nàng thêm sâu đậm, hận đến thấm ướt hồn phách.
Ngoại trừ hận, còn có hối. Không phải là vì nàng đã gả cho hắn -- bởi đó cuối cùng vẫn không phải quyết định của nàng, cái nàng hối hận chính là mình kiếp trước đã quá cuồng dại tin tưởng hắn.
Khi đó nàng tự nói với mình, nếu như sớm biết những chuyện này, nàng nhất định sẽ hận hắn đến tận xương tủy, dù liên lụy chính mình cũng quyết lấy mạng hắn.
Còn có Diệp Cảnh Thu, Đậu Oản...một đám người đều muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nếu như nàng sớm biết Tô gia đã không còn, có lẽ nàng sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn, liều một phen cá chết lưới rách (**) để nhẹ lòng.
(**) Cá chết lưới rách: cùng chết với đối phương.
Nàng lờ mờ nhớ ra, giữa lúc những hình ảnh xoay quanh mình, nàng nghiến chặt hàm răng, giận dữ mắng mỏ trời xanh bất công, trêu đùa nàng cả cuộc đời. Để cho nàng gả sai người, khiến nàng cả đời này muốn tận hiếu cũng không được.
Sau đó...
Nàng không ngờ trời xanh lại cho nàng trọng sinh sống lại, nhưng cái gì cũng không nhớ rõ.
Đến tận khi nàng nhớ lại hết tất cả, hết thảy hận ý lại lần nữa xông lên đầu, bao quanh cơ thể.
_______________________________________
" Chiết Chi."_ Tô Dư lại mở miệng lần nữa, giọng nói có chút lạnh lẽo _" Những chuyện kia...ngươi còn nhớ rõ không?"
Ánh mắt của nàng có chút trống rỗng, khẩu khí mang chút sợ hãi. Chiết Chi sững sờ:" Cái gì?"
" Những lúc bệ hạ không đối tốt với ta..."_ Nàng ngẩng đầu lên _" Ngươi còn nhớ rõ không?"
" Tất nhiên...tất nhiên là nhớ rõ..."_ Chiết Chi kỳ quái nhìn nàng, ấm giọng khuyên nhủ _" Nhưng tất cả đã qua rồi...chính bệ hạ cũng biết hai năm qua mình đã bạc đãi nương nương, hiện tại không phải...."
" Đừng nói nữa."_ Tô Dư cứng nhắc cắt đứt lời nàng, cuộn tròn người lại nằm xuống, lãnh đạm nói _" Có một số việc, không phải có thể đơn giản "bỏ qua" như thế..."
Thực tại thật đáng sợ. Tô Dư nằm thật lâu, vẫn cảm thấy không thể tiếp nhận được. Đây không phải mộng mà là sự thật, cũng không phải đã trải qua mà là tương lai sắp tới...
Tại sao có thể...
Một vài chuyện trong đó nàng đã trải qua, cho dù là chưa ứng nghiệm đi nữa, thì nàng cũng đã từng trải qua một lần.
Thì ra nàng đã thực sự sống một đời như vậy, nàng quỳ trước cửa Thành Thư điện đến ngất đi, sau đó liền để lại bệnh căn không dứt...
Vậy mà kiếp này, nàng vẫn còn ngây thơ cho rằng thật may mắn khi trận mộng kia không ứng nghiệm.
" Chiết Chi, ta hận hắn."_ Tô Dư vô lực nói _" Hận bọn họ."
Chiết Chi kinh ngạc:" Ai?"
" Diệp Cảnh Thu, Đậu Oản, còn có...bệ hạ."
Chiết Chi đột nhiên không biết nói gì. Tô Dư biết rõ, nàng là vì một câu này mà sợ hãi. Im lặng nửa ngày, Chiết Chi mới kinh ngạc mở miệng:" Nương nương ngài...ngài đừng đoán mò, Diệp thị cùng Giai Du Phu Nhân cũng không sao, hôm nay Diệp thị đã bị phế truất, Giai Du Phu Nhân cũng không được sủng ái, nhưng còn bệ hạ..."
" Ngươi không cần phải lo lắng."_ Tô Dư khẽ cười một tiếng _" Tô gia vẫn còn, ta sẽ không làm ra chuyện gì điên rồ."
Chiết Chi vẫn chưa hồi thần lại, cảm thấy từng câu từng chữ sáng nay của nàng thật kỳ quái.
" Ta muốn cùng hắn tính rõ khoản nợ này."_ Giọng nói đạm bạc che dấu đi hận ý mãnh liệt trong lòng.
Nàng biết rõ, đời này của mình hoàn toàn không giống với đời trước, ít nhất từ hơn một năm trước đã bắt đầu không còn giống nhau nữa. Diệp Cảnh Thu bị phế truất, Đậu Oản không lên làm hoàng hậu............nàng không biết tại sao đời này lại có nhiều thay đổi như vậy, nhưng bình tĩnh xem xét, những thay đổi này với nàng mà nói là rất tốt.
Cứ muốn như vậy mà để xuống hết tất cả, nhưng những đau đớn này...thực sự quá đau nhức. Thấm vào trong xương tủy, muốn rửa cũng không rửa được.
" Oan có đầu nợ có chủ, lúc trước không có cơ hội tính sổ cũng không sao, nhưng hôm nay vừa hay đã có...."
Trời xanh cho nàng cơ hội thanh toán món nợ này, không phải là để nàng làm như không biết, cứ như vậy mà đặt xuống.
Mà nàng lại càng không làm nổi cái vẻ không biết này.