Bất quá ta gọi Cá Bột.
Như thế nào đến được hoàng cung ta cũng không rõ, trí nhớ thuở ấu thơ vốn hữu hạn mọi người tất hiểu.
Nói một chút về muội muội nuôi ta... Ân, Tô Dư, nghe như đồng loại của ta, kỳ thật nàng chính là nhân loại.
Ngôn ngữ loài người thật phức tạp 【 móng vuốt vò đầu 】 kỳ thật ta vẫn có thể nghe hiểu a, bất quá ta chỉ nói được một chữ...
Lạc.
Miễn cưỡng còn có thể thêm cái "Ti", ân, chính là như vậy.
_______________________________________
Nghe nói, "Cá Bột" danh tự này từ đâu tới, cũng là do muội muội này. Dường như phu quân nàng -- cũng là kẻ được lòai người xưng "Bệ hạ", vốn nghĩ gọi ta "A Ngư", vì trên trán ta có một khối lông màu đen hình cá, kết quả lại bị nhũ danh "A Dư" của Tô Dư làm thay đổi.
【 Giận vò nhàu ga giường 】 Phu thê các ngươi gây gổ dựa vào cái gì đem ta làm đệm lưng!
_______________________________________
A...Phía rèm che có động tĩnh?
(⊙_⊙) Tô Dư trở lại rồi...
Liếc mắt nhìn ga giường bị vò nhăn, sau đó lại nhảy xuống, bước vòng quanh nàng. Ngày ngày chỉ biết đến Thành Thư điện, trở về cũng là ôm con trai ngươi, ngươi ôm ta một cái không được sao?
Không để ý tới ta?
Đứng lên, ôm lấy làn váy...
Ân a, ngoan ngoan, như vậy không phải được sao, đến ôm một cái nào. Uy không cần phải đặt xuống...ngươi đang lừa ai vậy?
Bị thả trên giường.
"Ngươi lại vò nhàu?"_ Muội muội trừng ta _" Lần nữa liền không nuôi ngươi."
"... Lạc."_ Giả bộ nghe không hiểu, đi tới ôm cánh tay nàng.
"Ngươi làm gì?"_ Lông mày nhẹ chau, rõ ràng không có sắc mặt tốt.
o ( ̄ヘ ̄o#) Không phải là cái ga giường thôi sao? Trường Thu cung ngươi còn thiếu cái này sao? Mặt dày gác lên đầu gối nàng nằm xuống, ta ôm a...
"Ai..."_ Tô Dư thở dài, rốt cục đưa tay vuốt bụng ta.
o (*////▽////*) o
"Nói, trâm thoa ta tặng Nguyệt Chi, có phải ngươi cùng Phi Ngư phá hư không?"_ Tô Dư hỏi.
A ta thật không nghe thấy gì a...
Cái gì Nguyệt Chi? Cái gì trâm thoa? Ta không biết...
"Kia là của hồi môn của người ta ngươi có biết không?"_ Tô Dư vừa gãi bụng cho ta vừa nói _"Biết viên dạ minh châu trên đó trị giá bao nhiêu không?"
Di? Dạ minh châu? Kia là vật gì? Là thứ ta cùng Phi Ngư vài ngày trước ở bên ngoài ném chơi, không cẩn thận làm rơi xuống hồ sao?
Nhìn cũng khó nhìn...có thể đáng bao nhiêu tiền chứ?
Thật là!
Lật người, đến, gãi gãi lưng a.
"Ngươi nói ngươi a, ngày ngày khi dễ người. Nguyệt Chi là em dâu ta biết không?"
... Cũng không phải em dâu ta.
... Hơn nữa không phải còn chưa thành thân à!
... Chờ thành thân ta còn không phải gọi nàng một tiếng em sao?
A không được...ta chỉ có thể gọi "Lạc".
_______________________________________
Lại một hồi âm thanh phía rèm che, ngẩng đầu nhìn, là một cung nữ bưng mâm tiến đến.
Di di di di! Có thịt ăn a!
Vọt đến, nhảy lên bàn, lại thất vọng trở về...
o ( ̄ヘ ̄o*) A Dư ngươi làm sao toàn thích ăn những thứ này..Quýt rốt cuộc có gì ngon chứ, cả bồ đào cũng thế!
Chán ghét! Đêm nay đến Thành Thư điện cầu bao ăn!
_______________________________________
Thời điểm nhảy qua ngưỡng cửa Thành Thư điện, chỉ có bệ hạ ở đó xem tấu sớ. Hắn mười lần ở đây liền tám lần đang xem tấu sớ, cũng không biết thứ gọi tấu sớ này có gì đáng nhìn.
... Có đáng xem bằng ta không?
Đáng xem bằng A Dư không?
Không có thẩm mỹ!
Xem xong lại viết lên, nghe nói đây gọi là "phê tấu sớ", kỳ thật ta cùng Phi Ngư cũng viết qua o (*////▽////*) o, giẫm lên mực rồi đi lên, bằng sức lực loài người các ngươi làm sao có thể ngăn được chúng ta chứ.
_______________________________________
Trèo lên đám tấu sớ bên cạnh nhìn hắn, không có phản ứng; tiếp tục đi lên phía trước lắc lư lắc lư, vẫn không có phản ứng.
Suy tư cái gì? Chào một tiếng không được sao!
Nhảy lên bàn, rốt cuộc vẫn là ta mở miệng trước:" Lạc."
"Cá Bột."_ Hắn liền ngẩng đầu cười nhìn ta, chỉ chỉ bên ngoài _"Phi Ngư đi chơi rồi."
... Ai muốn tìm tên hỗn đản kia hả?
"Lạc."_ Ta lại gọi một tiếng, hắn liền đặt tấu sớ xuống _"Muốn gì a?"
"Lạc..."_ Năng lực lý giải kém cỏi! Ta gọi thêm một tiếng, đôi mắt trông mong nhìn hồi lâu, hắn rốt cuộc hơi minh bạch:" Đói bụng?"
"Lạc."
"A Dư nói ngươi hôm nay ăn rất nhiều -- nhìn rất mập, ăn ít một chút đi."
" Lạc!!!"_ Khốn kiếp!!! Chỉ nhân loại các ngươi mới cần giảm béo được không! Ta như vậy gọi là thon thả biết không!
"Đừng "Lạc" nữa, nếu tiếp tục mập, A Dư ngay cả ôm ngươi cũng không thể."_ Hắn còn nói như vậy.
... Ta là rèn luyện trước để nàng sau này dễ thích ứng cân nặng của tên xú hài tử Khải Giác kia mà.
┭┮﹏┭┮ Các ngươi đáng ghét...Ta muốn ăn thịt...
Vì vậy hắn lại tiếp tục bình thản xem tấu sớ, đối với yêu cầu của ta liền làm như không thấy.
"Lạc."
"..."_ Hắn không để ý ta.
"Lạc..."
"..."_ Hắn vẫn không để ý ta.
"Lạc!"
Hắn lần nữa ngẩng đầu lên, đưa tay vỗ vỗ trán ta:" Ngoan ngoãn, đừng nháo."
... Lời này chỉ có tác dụng dỗ dành A Dư nhà ngươi được chứ?
"Khanh khách khanh khách khanh khách khanh khách!!!"_ Khốn kiếp ta muốn ăn thịt!!!
"..."_ Sắc mặt bệ hạ hình như hơi trầm xuống rồi...
Thật đáng sợ...
Uy không cần xách ta...! Để xuống! Ngươi để xuống! Có gan ngươi như vậy xách A Dư a! Làm gì đi đến cửa đại điện...không cho phép ném ta! Dám ném ta ngươi liền tiêu đời!
Sau đó ta liền bị thô bạo ném đi...
┭┮﹏┭┮
_______________________________________
Vì vậy âm u nằm sấp ngoài điện, rốt cục đợi một đám muội tử bưng bữa tối nối đuôi đi đến...
A, ăn cơm!
Đi theo các nàng trở vào điện, im lặng xem các nàng bố thiện. Hảo chuẩn bị, giờ chỉ cần bệ hạ ngồi xuống, liền tới phiên ta a.
Nhảy lên bàn.
"Cá Bột!"_ Một tiếng quát, ta ngẩng đầu nhìn hắn, không thèm để ý.
Bên cạnh nếu không lầm chính là đĩa thịt bò, lập tức nhào đến, ăn một miếng.
"Trị không được ngươi đúng không?"_ Bệ hạ tức giận trừng ta.
Ai bảo ngươi vừa rồi không cho ta ăn?
"Lạc..."_ Kêu một tiếng bày tỏ bất mãn, ngửi một cái, theo mùi thơm hướng tới tới bát súp giữa bàn.
Hình như là canh cá...
Lại ngẩng đầu nhìn nhìn hắn -- thôi, tạm thời không chọc hắn, trước đem miếng thịt này ăn xong rồi nói.
Ta phát hiện loài người đều có một tật xấu, phàm là đồ ta nếm qua, bọn họ liền rất thích để ta đem tất cả ăn hết, chính mình một chút cũng không đụng tới. Thật là, cần gì hào phóng như vậy, kỳ thật ta không ngại theo chân bọn họ cùng hưởng a...
Vừa lòng thỏa mãn ăn hết nửa khay thịt bò, liếm liếm móng vuốt, ta muốn ăn canh...
Đi quanh đám dĩa trên bàn, đứng lên bấu lấy bát súp nhìn thoáng qua:" Ân, xác thực là canh cá!"
... Là hỗn đản nào cầm đũa gõ ta?
A, bệ hạ...
Ngươi làm gì! Ta chỉ uống một hớp, cũng không uống cạn! Ngươi cái đồ hẹp hòi!
Vì vậy giận dỗi trừng mắt hắn, hắn và ta nhìn nhau, một bộ "ngươi cử động thử xem".
Bất quá ta động ngươi làm gì ta...
Nhìn không chớp mắt hắn, một cái chân sau lại tỳ dọc thành bát, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, ôm lấy thành đối diện.
Hắc hắc...Phủ hết... Không để ngươi uống, ai bảo ngươi gõ ta.
Lại xách ta!!!
Cảm thấy bàn tay hắn nắm đến gáy mình, đừng mơ tưởng! Vì vậy lập tức bấu chặt, cho dù cận kề cái chết cũng quyết không thả vuốt.
"Buông ra!"
"Lạc!"
"Buông ra!"
"Lạc!"
"Ngươi buông hay không!"
"Khanh khách!"
"Nếu không buông đói ba ngày!"
Ta buông!!!
Không chút do dự buông lỏng móng vuốt, sau đó...ta liền chìm vào bát súp rồi.
Làm ta sợ muốn chết! Ta không biết bơi a!!!
Liều mạng vùng vẫy, kết quả bị hai cung nữ đè lại, xách ra...
Cả thân da lông trắng noãn, đều nhiễm một mùi cá...
┭┮﹏┭┮ Lần này thực thành cá rồi.
"Ôm đi tắm."_ Bệ hạ mặt lạnh nhìn ta _"Sau đó trực tiếp gửi về Trường Thu cung."
┭┮﹏┭┮ Ta sai rồi...không thể hong khô rồi mới đưa về sao, nếu không sẽ bị gió bên ngoài thổi đến đông cứng mất...
_______________________________________
"Cập cập cập cập cập cập cập."_ Âm thanh hàm răng va vào nhau từ từ dừng lại khi Tô Dư ôm ta vào ngực. Trên người ẩm ướt, nhất định sẽ cọ A Dư một thân...mới không quản được nhiều như vậy ┭┮﹏┭┮ chết rét ta rồi.
"Ngươi làm gì vậy?!"_ Trong giọng nói A Dư mang ý cười, đem ta ôm vào ngực hỏi.
"Lạc..." _ ┭┮﹏┭┮ Trượng phu ngươi là cực phẩm...
Nàng cười hỏi ta rồi lại nhìn cung nữ:" Chuyện gì xảy ra?"
"Bẩm nương nương..." Cung nữ kia vẻ mặt nén cười _" Nó rơi vào súp của bệ hạ."
"Phốc..."_ A Dư liền bật cười, ngươi có nghĩ đến cảm nhận của ta không?
Cung nữ phúc thân cáo lui, A Dư liền đem chăn gấm đến, đem ta bọc ở bên trong, chỉ chừa cái đầu lộ ra bên ngoài, quả nhiên ấm áp hơn nhiều.
"Ngươi làm sao có thể lăn đến như vậy a?"_ Nàng điểm nhẹ đầu mũi ta _" Tại sao phải nhảy vào trong súp?"
... Ai nhảy? Là bệ hạ bảo ta buông móng mà thành được chứ!
┭┮﹏┭┮ Đêm nay trôi qua trong ủy khuất, cứ như vậy bắt đầu...
Đầu hướng bàn tay A Dư cọ cọ, nàng liền phối hợp phủ lên, thật là thoải mái.
Còn chưa đủ vui...
Ta có thể đi tìm Khải Giác chơi không?
Con mắt quét một vòng, Khải Giác không có trong phòng, ước chừng là bị nhũ mẫu ôm đi đút sữa rồi.
Không vui chút nào...
"Như thế nào ỉu xìu rồi?"_ A Dư ôm ta cùng đống chăm lên, cởi túi thơm ngang hông xuống trêu chọc ta.
Tua cờ a!
Thật thích o (*////▽////*) o
Cọ ở trên mặt thật nhột...
Ta bắt...
Aiiiii trượt rồi...
Khanh khách khanh khách...
Tâm tình không hiểu liền tốt lên...Ta thật dễ chiều chuộng a!
_______________________________________
"Lạc."_ Một tiếng kêu nhỏ, ta liền quay đầu, ai? Phi Ngư tên hỗn đản này.
Lại quay trở về, tiếp tục chơi với A Dư, không thèm để ý hắn.
Ai bảo tối hôm qua dám khi dễ ta?
Hứ o( ̄ヘ ̄o#)
"Lạc."_ Phi Ngư nhảy lên giường, kéo chăn ra nhìn ta, nhìn ta cũng không thèm để ý ngươi!
"Ngốc Cá Bột."_ Phi Ngư ở bên cạnh cười xấu xa.
Mắng ta cũng không để ý ngươi!
"Nhảy vào canh cá bơi lội, ngươi là giếng băng sâu (*) sao?"_ Hắn lại nói _" Ngươi thực cho mình là cá à?"
(*) Giếng băng sâu đọc vần với bệnh thần kinh.
Lập tức duỗi móng:" Ngươi quản được sao!"
"Ai ai ai đừng đánh..."_ A Dư đem Phi Ngư đang định cùng ta quyết trận thư hùng kéo lại -- ta chắc chắn nàng là vì không biết Phi Ngư vừa nói cái gì mới ngăn cản.
"Lạc!"_ Hầm hừ phát ra một chữ, không để ý hắn nữa.
"Hắc hắc, ngươi tới nha ngươi tới nha."_ Phi Ngư giương móng vuốt đặt trên mặt ta.
Phi! Ngư! Ngươi! Khinh! Chồn! Quá! Đáng!
【Phân đoạn hai tiểu chồn trong cơn tức giận phá hủy Trường Thu cung, vì xây dựng yên bình xã hội, phía triều đình tạm không ban bố thông tin cặn kẽ】
Tác giả có lời muốn nói: _ (:з" ∠)_ Ác ý ban manh có phải hủy hình tượng rồi không...