Giờ Tỵ (*) hôm sau, Tô Dư mới đến Nguyệt Vi cung. Nhàn Phi buông sách xuống, liếc nhanh nàng:" Ngươi là đến thỉnh an sáng sơm, hay đến tạ tội?"
(*) Giờ Tỵ: 9h -11h sáng
" Tới nghe ngươi cảm tạ."_ Tô Dư thản nhiên ngồi xuống _" Sau này ngươi đỡ phải ngày ngày đấu với Giai Du Phu Nhân, không tốt sao?"
"Được rồi...Đại ơn này quả thực không lời nói hết được chưa?"_ Nhàn Phi nhẹ cười một tiếng, rộng rãi khoát tay _" Vừa vặn trưa nay ta có khách nhân, tránh không được phải thiết tiểu yếu, ngươi lưu lại cùng dùng đi, coi như nói lời cảm tạ."
" Có ai nói lời cảm tạ như ngươi không?"_ Tô Dư lộ vẻ bất mãn _" Không ngờ ta chỉ là tiện thể? Sau này không nói chuyện với ngươi nữa!"
Nhàn Phi nghe vậy khẽ nhướn mày, đặt sách xuống nhìn nàng, nghiêm mặt nói:" Nương nương thứ tội. Thần thiếp là nói, buổi trưa hôm nay thiết một tiểu yến tạ ơn nương nương, thuận tiện đón gió khách nhân, như vậy đã được hay chưa?"
Tô Dư toại nguyện cười gật đầu:" Còn tạm được."
_______________________________________
Không hỏi nàng người khách kia là ai, vừa nghĩ liền biết nếu không phải tần phi trong cung, cũng là nữ quyến trong nhà tiến cung cầu kiến, không thể có ngọai lệ. Hai người bày một ván cờ, ung dung tự tại đánh, Nhàn Phi cười nói:" Mấy hôm không gặp, cách đi của ngươi ngược lại đã rõ hơn trước kia nhiều."
Tô Dư cười thở dài:" Ân, lúc trước cứ do do dự dự, đối với ai cũng không dám."
" Nhưng ngươi hôm nay cứng rắn đem hậu cung chia thành hai nửa, có phải quá muốn "uốn cong thành thẳng" rồi không?"
Tô Dư lắc đầu, ý cười không giảm:" Ta vốn đã có ý này, nói ra bất quá cũng chỉ vì muốn xem ý của bệ hạ. Kết quả bệ hạ cũng có ý này, trước khi ta nói ra, hắn đã cùng Đậu gia lộ rõ."
Nhàn Phi thần sắc khẩn trương, trầm ngâm hồi lâu mới nói:" Bệ hạ cuối cùng vẫn phải đấu với thế gia, Tô gia, Diệp gia, Sở gia, Đậu gia..."
" Phàm đại thế gia nắm đại quyền, hoàng đế nào cũng khó tránh tranh đấu một lần."_ Tô Dư nói. Nhàn Phi gật đầu, bổ sung:" Ta biết. Nhưng một lần này khó khăn hung hiểm mười phần, vạn nhất xảy ra chuyện..."
Giang sơn có thể ngay tại lúc này một khắc đổi chủ.
" Có một số việc luôn phải xảy ra."_ Tô Dư nhìn về phía nàng, vẻ mặt hai phần nghi hoặc _" Sao lại đột nhiên lo lắng như vậy? Ngươi nghe được gì à?"
Nhàn Phi chần chứ giây lát, cười lắc đầu:" Không phải. Chỉ là gần đây sự tình quá nhiều, ta khó tránh có chút lo lắng."
Tiếp túc cùng nhau tán gẫu, trong lúc vô tình đã tới buổi trưa. Cung nga đẩy rèm, hướng hai người khẽ chào, bẩm với Nhàn Phi:" Nương nương, đường (**) tiểu thư đã tới."
(**) Người ta thường dùng từ "đường" để chỉ bà con bên nội, cùng họ và "biểu" để chỉ bà con bên ngoại, khác họ (thời xưa người ta thường cưới bà con bên ngoại vì nghĩ rằng chỉ có bên nội mới cùng huyết thống còn bên ngoại thì không)
" Mau mời."_ Nhàn Phi gật đầu cười. Cung nga xoay người thỉnh người nọ tiến vào, là một cô nương 15 16 tuổi, lần đầu tiến cung, lúc vào điện liền có chút khẩn trương, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên chỉ đi thẳng về phía trước hành lễ:" Nhàn Phi nương nương thánh an."
" Miễn."_ Nhàn Phi thủy chung nhìn nàng, không hề nhận ra Tô Dư bên cạnh đã kinh ngạc đầy mặt.
Cô nương kia đứng dậy, hơi ngẩng đầu, vừa bắt gặp ánh mắt Tô Dư liền đồng dạng kinh ngạc:" Ngài..."
Nhàn Phi lúc này mới nhận ra Tô Dư không đúng, quay đầu lại nghi hoặc không thôi:" Các ngươi...gặp qua?"
Nàng là đường tỷ còn mới gặp lần đầu!
Lại nhìn đường muội trước mặt kinh sắc, như vậy có bao nhiêu thất lễ a, liền ho nhẹ một tiếng:" Vị này là Vân Mẫn Phi."
Mắt thấy nàng lại muốn quỳ xuống, Tô Dư vội vươn tay cản lại:" Miễn, ngồi đi."
Đây là cô nương cùng Tô Triệt dạo hội hoa đăng ngày đó, chẳng trách vừa nhìn liền quen mắt, nguyên là giữa mi tâm có đến ba phần giống với Nhàn Phi, Tô Dư cư nhiên lại nhất thời không nhận ra. Cô nương tên gọi Nguyệt Chi, vẫn luôn sống ở Ánh Dương. Nhàn Phi nói thân sinh phụ mẫu nàng đã đi trước, còn nàng được trưởng bối trong tộc nuôi lớn, vài ngày trước muốn tìm mối hôn sự, vừa vặn phụ thân của một người họ hàng qua đời, người nọ phải trở về Cẩm Đô. Các trường bối nhất thời cầm không được chủ ý, dứt khoát cho nàng đến Cẩm Đô, để đường tỷ trong cung làm chủ.
" Náo loạn nửa ngày không ngờ lang quân như ý lại là đệ đệ thân sinh của Vân Mẫn Phi a."_ Nhàn Phi cười liếc nhìn nàng _" Bản cung cùng Vân Mẫn Phi từ nhỏ lớn lên, việc này thật không tiện bản cung mở miệng, chi bằng tự ngươi nói đi."
Nguyệt Chi hai má đỏ ứng, ấp úng nói với Tô Dư:" Nương nương...thần nữ cùng Tô Triệt..."
" Được rồi, đừng nói nữa."_ Tô Dư cũng bị mối lương duyên này làm dở khóc dở cười, hướng Nhàn Phi nói:" Đêm đó ta gặp nàng, ngay cả bệ hạ cũng gặp qua. Căn bản chỉ cần Tô Triệt thích là được, hôm nay lại biết là muội muội ngươi...ta còn có thể nói không sao? Nhưng phụ thân vừa mất, dù sao cũng phải chờ Tô Triệt thủ xong đạo hiếu."
Chuyện giữ hiếu, trong cung ba tháng, dân gian ba năm. Thời gian cũng không ngắn, bấm tay tính thử, Nguyệt Chi năm nay mười lăm, ba năm sau mười tám, cũng không coi là quá muộn.
Như vậy thật tốt. Nhàn Phi thả chậm khẩu khí, cười nói với Nguyệt Chi:" Tìm bệ hạ thỉnh chỉ đi, trước lưu ngươi lại trong cung làm nữ quan, đỡ cho ngươi phải trở về Ánh Dương một chuyến. Đợi đến lúc xuất giá, của hồi môn đường tỷ liền đặt mua cho ngươi."
Vốn hai người đã thân giao nhiều năm lúc này lại thêm chuyện đệ muội lưỡng tình tương duyệt, thân càng thêm thân, ai cũng không nhịn được vì mối duyên phận này mà đối tốt với Nguyệt Chi mới quen chưa lâu. Nghe Nhàn Phi nói vậy, Tô Dư cũng đáp:" Ân, liền lưu lại trong cung đi, đường tỷ ngươi rất tốt, sẽ không thua thiệt ngươi."
Nguyệt Chi vừa muốn gật đầu đáp ứng, Nhàn Phi đã mở lời:" Ai nói ta muốn lưu nàng lại Nguyệt Vi cung? Vừa nhìn liền biết, nàng đã muốn gả đi rồi. Nếu lưu lại theo hầu trong cung, cũng là đi Khinh Lê cung ngươi, nàng cho dù gọi ta một tiếng đường tỷ, sau này với ngươi còn phải gọi một tiếng trưởng tỷ đấy."
Tô Dư lười phải cùng nàng tranh việc, không hòa nhã liếc một cái:" Hứ, đi Khinh Lê cung liền đi Khinh Lê cung, bất quá ngươi nên cẩn thận ta trong ba năm này dạy nàng đến nhận thức vị đường tỷ này cũng không dám đấy."
_______________________________________
Sau một phen trêu đùa, ba người cung nhau dùng bữa, lại chuẩn bị bộ liễn đi Thành Thư điện lĩnh chỉ. Hoàng đế lúc thấy Nguyệt Chi cũng đồng dạng kinh ngạc không thôi:" Đây không phải..."_ Thần sắc nhìn về Tô Dư liền có chút thâm ý: Vừa cách mấy ngày đụng phải nàng cùng đệ đệ ngươi một chỗ, ngươi liền đem ngươi ta tiến cung rồi?
Đợi đến khi Tô Dư cùng Nhàn Phi giải thích, hoàng đế mới bừng tỉnh đại ngộ, đáy lòng cũng nhịn không được thán một câu hảo duyên phận. Cảm thấy như vậy cũng tốt, liền nói với Tô Dư:" Người lưu lại là được, muốn cấp vị phần gì nàng tự mình định đoạt."
Ba người hành lễ, toại nguyện cáo lui.
Chưa đi đến cửa, đã có hoạn quan vào điện bẩm:" Cấm quân Đô Úy phủ Thẩm đại nhân, Tô đại nhân cầu kiến."
Tô Dư cùng Nhàn Phi tất nhiên thần sắc như thường, chỉ có Nguyệt Chi mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu tiếp tục theo hai người rời điện. Cúi đầu như vậy, căn bản là vì tránh Tô Triệt, nhưng dư quang vẫn thầm liếc về phía hắn lúc tiến điện, sau đó lại nhịn không được nhìn sang, thấy được Tô Triệt bỗng sững sờ.
Ánh mắt Tô Dư vẽ một vòng giữa hai người, mỉm cười nói:" Trưởng tỷ trước thay ngươi chiếu cố nàng, ngươi đừng lỡ chính sự."
"... Ân."_ Tô Triệt vái chào. Thẩm Diệp nhìn xem lại phá lệ ngột ngạt, cũng không hành lễ như thường lệ, chỉ hướng hai người gật đầu, sau đó cất bước vào điện.
_______________________________________
Hoàng đế nghe hai người bẩm xong chuyện, lại là về Đậu gia, lại không phải đại sự gì. Thanh lãnh cười một tiếng, rốt cuộc nói ra nghi hoặc gần đây của chính mình:" Thẩm Diệp, trẫm cho ngươi tra nguyên nhân Tô Cảnh chết tiếp theo mới đến chuyện Đậu gia, ngươi bây giờ quả nhiên đã tra ra không ít chuyện, vậy còn cái chết của Tô Cảnh? Giả mạo người cấm quân Đô Úy phủ ngươi, ngươi lại thật không tra được?"
" Bệ hạ thứ tội"_ Thẩm Diệp nghiêm nghị chắp tay _" Tra...cũng đã tra được, chỉ là thần vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đúng, vì vậy chưa dám bẩm lên."
Hoàng đế nghi hoặc càng sâu, ngúng thần hỏi:" Tra ra ai? Không đúng chỗ nào?"
Thẩm Diệp hít một hơi, thẳng thắn nói:" Bắt được bảy tám người, là người trong phủ con trai thứ ba của Đậu Khoan. Nhân số không sai biệt ngày đó, bọn họ cũng thừa nhận bị con thiếp thất sai sử đi giết Tô Cảnh, bởi vì người con thứ này không được sủng ái, lại biết Tô Cảnh cùng phụ thân có thù riêng, liền muốn đi giết Tô Cảnh lập công."
Lý do vừa nói xong, thấy hoàng đế gật đầu, Thẩm Diệp lại nói:" Nhưng thần lúc trước xem qua thi thể Tô Cảnh, thân trúng 21 nhát đao, duy chỉ có đao cuối cùng là trí mạng đâm thẳng tim, 20 đao còn lại có tất cả 17 đao chém dọc hai bên, đều cách nhau không quá một tấc."
Hoàng đế nghe vậy đã hiểu được đôi chút, thần sắc càng thêm ngưng trọng, Thẩm Diệp dừng một hồi mới tiếp tục:" Biểu hiện như vậy, không thể do đường đao bị lệch tạo nên, mà là cố ý gây ra, ngoài việc đem chuyện này nháo lớn trên đường, còn có ý muốn khoe khoang."
Đúng, muốn một đao lấy mạng người khác không khó, muốn dùng đao xẹt ngang người nhưng vẫn giữ được mạng người nọ còn khó hơn.
Hoàng đế chậm khẩu khí:" Ngươi nói tiếp."
" Những người kia, mặc dù có lý do, cũng có lời chứng, nhưng lại không có bản lĩnh làm vậy. Thần đã điều tra, đều là gia đinh bình thường trong Đậu phủ, nếu nói tất cả gia đinh nhà quyền quý nào cũng là cao thủ như vậy, cảnh vệ hoàng cung quả thật còn không bằng..."_ Thẩm Diệp khẽ cười, dừng một chút lại nói _" Cho nên... Đậu gia đại khái lấy con thiếp thất ra gánh tội thay, tra đến đây liền chấm dứt, bệ hạ muốn trị tội hay không, đối Đậu gia đều không có gì đáng ngại."
Trị tội hay không đều không đáng ngại? Hoàng đế châm chước những lời này của hắn, lãnh đạm nói:" Có ý gì? Tuy do con thiếp thất gây nên, trẫm vẫn có thể trị Đậu gia tội chết."
" Vâng."_ Thẩm Diệp đáp _" Nhưng nếu chỉ tra đến đây liền chấm dứt, bệ hạ chỉ trị tội con thứ mà không dính líu đến Đậu gia, bọn họ liền tránh được một kiếp; nếu dứt khoát trị tội cả nhà, chỉ sợ thế cục khó liệu."
... Thế cục khó liệu? Hoàng đế đã sớm nhận ra phần nào, lòng có thất kinh, Thẩm Diệp ngậm miệng không nói, Tô Triệt bèn tiếp lời:" Bệ hạ còn nhớ cẩn hành vệ không?"
Quả nhiên ấn theo hắn suy đoán.
Cẩn hành vệ, đã là chuyện tình nhiều năm về trước, đến lúc Thái thượng thái hoàng tại vị đã không còn tồn tại. Nhưng trước đó, ba chữ này đã từng rất đáng sợ. Lúc đó thế gia lớn mạng nhất triều đình Đại Yến là Khương gia, từ tiền triều đến hậu cung đều phải nể mặt Khương gia ba phần. Cẩn hành vệ chính là do Khương gia dựng nên, chuyện ám sát thậm chí hành thích hoàng đế cũng dám làm. Lúc đó còn chưa có cấm quân Đô Úy phủ, cẩn hành vệ này liền tương đương Khương gia cấm quân Đô Úy phủ. Nếu so với cấm quân Đô Úy phủ lúc này, thế lực của Khương gia lại càng thêm kinh khủng -- nói cho cùng, cấm quân Đô Úy phủ làm việc vì triều đình, luôn ở ngoài sáng; nhưng những thế lực như vậy lại luôn ẩn mình trong bóng tối, thường tồn tại nhiều năm cũng không người phát giác.
Nếu quả nhiên như thế, việc này liền hung hiểm hơn nhiều.