Trải qua chuyện Tô Cảnh, Hạ Lan Tử Hành cũng Tô Dư đều minh bạch, hai người hiện nay tốt nhất đừng nên giấu nhau chuyện gì, mọi hiềm nghi về Đậu gia, hoàng đế hết thảy đều nói với Tô Dư. Đồng thời cũng sớm nói với nàng, lần này chậm chạp trọng tra, chuyện lập hậu tất khó tránh trì hoãn.
Tô Dư nghe xong nhíu mày, cũng không phải vội vã hậu vị, mà là lo lắng an nguy Tô Triệt. Đó là đệ đệ duy nhất của nàng, chuyện này nếu xảy ra bất trắc...
Bất quá chuyện nhà so với quốc sự vẫn không bằng, không tiếng động thở dài, rốt cuộc cái gì cũng không nói. Hạ Lan Tử Hành nhìn nàng cười một tiếng, chậm rãi nói:" Không cần lo lắng Tô Triệt, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Đang lúc yên tâm, bỗng nghe được một tiếng thở ra so với nàng còn muốn rõ ràng hơn, nghiêng đầu nhìn, bật cười nói với hoàng đế:" Không phải thần thiếp lo lắng a, vị hôn thê của Tô Triệt rõ ràng đang ở đây mà."
Nguyệt Chi đồng dạng lo lắng Tô Triệt, Tô Dư cũng vì nàng hao hết một phần tâm tư. Hôm đó nghe được Nhàn Phi muốn đem nàng lưu lại trong cung, trong lòng Tô Dư liền có hai phần do dự -- không phải nàng không thích Nguyệt Chi, chỉ là trong cung ngươi lừa ta gạt, để nàng ở trong cung chưa chắc đã an toàn.
Cho nên nàng sau đó liền nói qua Nhàn Phi, nhận thấy sai sót trong chuyện này. Nhàn Phi thế nhưng lại thở dài:" Ta cũng biết trong cung không dễ dàng, bất quá cũng không còn cách khác. Phụ mẫu nàng mất sớm, để nàng cho trưởng bối khác trông nom. Nghe nói hai năm qua ở lại nhà một vị thúc thúc, thím nàng đối với nàng không được tốt, mẫu thân ta đã gặp qua một lần, mới khuyên ta lần này không bằng đem nàng lưu lại trong cung."
Nguyên lại mỗi người đều không dễ dàng gì, ai so với ai cũng phải suy xét chu toàn hơn.
_______________________________________
Nguyệt Chi dùng thân phận nữ quan ở lại Khinh Lê cung, tuy nói là cung nữ, nhưng ai cũng đều biết nàng sau này sẽ là đệ tức (*) của Tô Dư. Nàng vốn hiểu lễ nghi, lại không ỷ sủng sinh kiêu, mọi việc đều sẵn lòng học hỏi, cuộc sống trong cung cũng trôi qua thỏa đáng.
(*) Đệ tức: Em dâu
Lúc dùng bữa, Tô Dư luôn gọi Nguyệt Chi ngồi xuống cùng dùng, dù sao sau này cũng là người một nhà, không nên phân rõ chủ tớ như thế. Nguyệt Chi mới đầu câu nệ cực kỳ, phàm thời điểm cùng Tô Dư dùng bữa ngay cả đũa cũng không dám động, một lần hoàng đế ngẫu nhiên xuất hiện, ngay cả sắc mặt trong chớp mắt cũng trở nên trắng bệch. Hạ Lan Tử Hành cười nheo mắt nhìn nàng:" Sau này gả cho Tô Triệt, ngươi tất phải gọi trẫm một tiếng tỷ phu, xem cái dạng này, ngày lễ ngày tết cũng không dám gọi ngươi tiến cung."
_______________________________________
" Nương nương."_ Buổi trưa, Nguyệt Chi hớn hở vén rèm tiến vào, định thần lại mới biết Tô Dư đang ngủ, vội im bặt. Tô Dư nhẹ mở mắt, cười hỏi:" Làm sao vậy?"
" Nương nương ngài xem."_ Nguyệt Chi ngồi xuống bên giường, đưa hộp gấm trong tay cho nàng, là hai chiếc xuyến san hô đỏ, tỉ lệ tốt vô cùng. Tô Dư hơi ngẩn ra:" Ở đâu vậy?"
" Tô công tử đưa tới."_ Nguyệt Chi nhắc tới Tô Triệt liền không nhịn được đỏ mặt, cúi đầu bẩm _" Nói muốn nô tỳ giao cho nương nương."
Tô Dư cầm hai chiếc xuyến lên nhìn ngắm, ánh mắt lại dừng tại chuỗi hạt đỏ trên tay Nguyệt Chi. Nguyệt Chi làn da rất trắng, rất hợp mang những thứ trang sức đỏ tươi này. Cảm thán cười một tiếng, tự nhủ Tô Triệt một đại nam nhân, tặng đồ cho hôn thê của mình còn lòng vòng như vậy. Nhất thời hận không thể vờ không biết thu lấy cho mình, để Tô Triệt làm người câm ăn thiệt, bất quá rốt cuộc vẫn cười nói:" Không phải cho bản cung, đã đưa cho ngươi, ngươi liền tự mình thu lấy."
Nguyệt Chi mắt mở to, có chút kinh ngạc, Tô Dư sắng giọng:" Cái dạng gì vậy? Ngươi sau này làm thê tử hắn, chút đồ này còn cần để ý sao?"_ Trực tiếp đeo lên cổ tay nàng, tường tận xem xét một lát liền thật tâm khen tặng _" Rất đẹp, nhận đi. Nhớ rõ để Chiết Chi ghi chép lại cho ngươi, miễn chọc phiền toái."
Nguyệt Chi nhìn đi nhìn lại vòng xuyến trên tay, một bộ càng xem càng thích, cười đáp một tiếng "Vâng", cũng không từ chối nữa.
_______________________________________
Nhiều lúc, Tô Dư sẽ thấy Nguyệt Chi thất thần. Biết rõ nàng đối với hôn sự ba năm sau tràn đầy mong đợi, cho nên khuôn mặt luôn khẽ mỉm cười, loại hạnh phúc này Tô Dư đã từng trải qua, cũng là lúc chờ gả đi, đối với phu quân, đối với chuyện sau này tràn đầy mong đợi.
" Xem Nguyệt Chi cái dạng này, thần thiếp liền hận không thể mặc kệ chuyện giữ hiếu, để cho nàng sớm một chút gả đi."_ Tô Dư cười nói với hoàng đế _" Muốn gặp lại không thể gặp là loại chuyện thống khổ nhất, ngày ngày ngóng trông như vậy, thật không dễ dàng gì."
Lời này là nàng chân tâm nói, thật sự chỉ vì Nguyệt Chi, nhưng vừa nói ra liền thấy thần sắc hoàng đế khựng lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện -- hai năm kia, nàng ngày ngày chờ mong hắn chuyển tâm tư, cũng không dễ dàng gì.
Hồi thần lại liền nhìn nhau cười một tiếng, ai cũng không đem lời này nói ra.
Hoàng đế yên tĩnh một chút, toại nguyện nói theo nàng:" Nếu đã không dễ dàng, liền để cho bọn họ gặp nhau nhiều hơn đi. Đêm nay trẫm dẫn ngươi xuất cung đi dạo, thuận tiện dẫn Nguyệt Chi theo."
Vì vậy vào lúc đêm trăng tối trời, xe ngưa lái ra hoàng cung, không ngừng chạy về phía ngoại thành. Mãi đến những ngọn núi xếp thành hình tròn (**) mới dừng lại, một chiếc xe ngựa khắp không biết đã ở đó từ lúc nào, hoàng đế vừa xuống xe, liền cười với Tô Dư:" Thấy không? Tô Triệt so với chúng ta còn nóng lòng hơn."
(**) Chương 64: Hoàn Nhạn
Tô Triệt lần này thật không biết, hoàng đế vì cái gì đem hắn truyền đến đây. Tự mình đến ngọn núi kỳ quái này xem xét nửa ngày, mắt thấy trước núi có cửa, còn có trọng binh canh gác, xem trang phục tựa hồ là người cấm quân Đô Úy phủ hắn... Tô Triệt đoán nửa ngày cũng không đoán được bên trong có gì, lòng tự nhủ chẳng lẽ hoàng đế đây là muốn đại tu lăng tẩm?
Tô Dư ho nhẹ một tiếng, Tô Triệt đang không ngừng suy đoán bỗng quay đầu lại, vội hành lễ:" Bệ hạ thánh an."
Hoàng đế vừa nói vừa đi lên phía trước, cánh cửa liền mở ra, hoàng đế đi vào _" Đoàn tụ sum vầy, tùy tiện 1 chút đi, không cần lễ tiết như vậy."
Ôm lấy Tô Dư cố ý đi thật nhanh, để Tô Triệt cùng Nguyệt Chi có thời gian trò chuyện.
_______________________________________
" Bệ hạ quả thật phí tâm tư..."_ Tô Dư không ngừng quay đầu nhìn hai người đang liều mạng kiềm nén _" Thần thiếp thay Tô Triệt đa tạ bệ hạ đã thành toàn."
" Không cần."_ Hoàng đế vòng tay ôm lấy eo nhỏ nàng cười một tiếng _" Tìm Tô Triệt đến còn là vì chuyện khác."
"..."_ Chẳng trách lại nhàn nhạ thoải mái như vậy, thì ra vẫn bị công vụ quấn thân.
Bốn người cùng nhau ngồi thuyền đến nhà thủy tạ trên hồ, vừa ngồi xuống, liền có cung nga dâng rượu lên. Hoàng đế uống trước một chén, vừa thưởng thức rượu vừa hỏi Tô Triệt:" Nơi này như thế nào?"
Tô Triệt gật đầu nói cặn kẽ:" Cực kỳ tinh xảo lại đặc biệt yên tĩnh tao nhã, một địa phương tốt."
" Ân."_ Hoàng đế lại cười một tiếng, hỏi hắn _" Nhìn từ bên ngoài?"
... Như lăng tẩm.
Tô Triệt đương nhiên không thể nói như vậy, trầm ngâm một lát, uyển chuyển nói:" Từ bên ngoài...hoàn toàn đoán không ra bên trong có gì."
Cũng coi như đáp án chân thực.
Hoàng đế nhẹ gật đầu, toại nguyện vui vẻ, chậm rãi nói:" Bắt đầu từ ngày mai, nơi này sẽ "xây dựng rầm rộ", ngươi có dám hay không giám sát nơi này?"
"... A?"_ Tô Triệt cả kinh bật thốt, không biết hoàng đế ý gì. Hoàng đế mỉm cười giải thích:" Vì tỷ tỷ ngươi đại tu lăng tẩm."
"... Cái gì?!"_ Tô Dư kinh ngạc. Đại tu lăng tẩm? Thế nhưng lại làm chuyện không cần thiết này cho nàng...đây không phải tìm mắng sao?
" Đại tu lăng tẩm cho ngươi."_ Hoàng đế cười nhìn Tô Dư nhắc lại lần nữa, ngưng một chút, mới nói _" Đương nhiên...Hoàn Nhạn trì sẽ không hủy đi, chỉ thả ra tin đồn cho người ngoài xem một chút thôi."
" Này.."_ Tô Dư kỳ quái nói không nên lời, ngay cả Nguyệt Chi cũng biết chuyện này sẽ dẫn đến nghị luận gì, kinh ngạc nói _" Bệ hạ như thế...chẳng phải khiến nương nương bị triều thần cưu hặc sao?"
" Quả thực muốn nàng bị trọng thần cưu hặc."_ Hoàng đế nhẹ cười một tiếng, nhìn Tô Triệt _" Ngươi cùng Thẩm Diệp có dự đoán như vậy, động tác đối với Đậu gia không thể không chậm lại. Nhưng nếu trẫm chậm lại, Đậu Khoan sẽ nắm lấy cơ hội này đem nữ nhi mình thượng vị -- trẫm sẽ không đáp ứng, nhưng trẫm sợ, hắn cảm thấy trẫm không để Đậu Oản làm hậu, hoàn toàn là vì tỷ tỷ ngươi."
Mắt thấy ba người vẫn là vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, hoàng đế lại nói:" Nếu hắn nghĩ như vậy, trẫm càng không đáp ứng, Đậu gia càng chịu không được tỷ tỷ ngươi, trừ phi..."
Âm thanh vừa dừng lại, Tô Triệt bỗng ánh mắt sáng ngời, minh bạch nói:" Trừ phi làm hắn cảm thấy tỷ tỷ ta không thể nào làm hoàng hậu, bệ hạ lập hay không lập Đậu Oản một chút quan hệ với nàng cũng không có."
Bên này Tô Dư cùng Nguyệt Chi còn mơ hồ, hoàng đế đã cười tán thưởng:" Thông minh."
Đại tu lăng tẩm, thứ nhất thả ra tiếng gió, lăng này vì "Vân Mẫn Phi" mà tu sửa, bên trong lăng đều đã xây dựng, sau nay đại để sẽ không thay đổi -- nếu đã lấy phi vị để sách, cần gì phải lập hậu? Thứ hai, cho dù là vì "Vân Mẫn Phi" tu sửa, gióng trốn khua chiêng như thế nhất định sẽ gây không ít bất mãn từ các quan viên, khiến họ rốt rít buộc tội, thậm chí mượn danh "bên cạnh thanh quân" để nói, hoàng đế chỉ cần nắm chừng mực, cho dù không làm rõ với đám ngươi "bên cạnh thanh quân" nay, cũng trong sáng ngoài tối khiến người ngoài đều biết hắn chỉ xem Tô Dư như sủng phi, không hề có ý lập nàng làm hậu, việc này liền ổn thỏa.
Đợi đến sau này trừ đi mầm tai họa Đậu gia, đem Hoàn Nhạn trì ra cho mọi người xem, tội Tô Dư mê hoặc thánh tâm liền tiêu tán, đôi bên vẹn toàn.
" Đến."_ Hoàng đế nâng chén rượu với Tô Triệt _" Ngươi hảo hảo giám sát việc này cho trẫm, càng ra vẻ lớn lối càng tốt. Sau này nhất định tránh không được bị mắng chửi, chén rượu này xem như trẫm trước bồi tội ngươi."
"..."_ Một chén rượu liền mua chuộc. Tô Triệt buồn rầu uống hết, giương mắt lên liền thấy Nguyệt Chi chống cằm nhìn mình, trên mặt tràn đầy ý cười.
" Cao hứng như vậy?"_ Tô Triệt có chút không vui trừng mắt với nàng, Nguyệt Chi liền cười nói:" Tất nhiên cao hứng. Tô công tử giám sát lăng tẩm, tuy tìm mắng, nhưng so với bị cấm quân Đô Úy phủ phái đi nơi khác chẳng phải an toàn hơn sao? Thiếp không sợ tiếng nhơ, chỉ mong sớm ngày được bình an gả cho chàng."
Lời này nói trước mặt hoàng đế, Tô Dư, Tô Triệt không khỏi có chút lúng túng. Nhìn hai ngươi trước mặt tình chàng ý thiếp, Tô Dư nhẹ cười một tiếng, nhìn hoàng đế, mặt đầy vui vẻ:" Vậy thần thiếp nên tạ bệ hạ thay thần thiếp nghĩ biện pháp bảo hộ mình hay trách bệ hạ để thần thiếp hứng một trận chê trách đây?"
" Ừm..."_ Hoàng đế ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh _" Đều không cần, ngươi đêm nay lưu lại Thành Thư điện là được."
"..."