" Trẫm không giết phụ thân nàng!"_ Hoàng đế giận nói _" Nàng nếu đã sớm biết, tại sao lại không hỏi qua trẫm? Cho dù nàng thật sự đau lòng, nhưng nàng đã từng nhắc một câu với trẫm chưa?"
Chưa từng. Lúc trước chỉ liên tục lo nghĩ trước sau, nghĩ muốn Tô Triệt rời đi, nghĩ tìm Giai Du Phu Nhân báo thù, lại chưa từng nghĩ tới nói thẳng chuyện này với hoàng đế.
" Trẫm bạc đãi ngươi hai năm, nhưng tính ra, cũng đã đối tốt với ngươi hai năm."_ Hoàng đế cười tự giễu _" Trẫm trong lòng ngươi chính là không có giá trị như vậy, tuyệt không đáng tin tưởng phải không?"
Hạ Lan Tử Hành có chút không chịu nổi. Đây không phải lần đầu nhận ra Tô Dư không tin hắn, nhưng lúc trước...dù sao cũng là do hắn thay đổi quá đột ngột, bất quá hôm nay hắn cảm thấy bọn họ đã chung đụng hòa hợp như vậy, Tô Dư cũng đã từng mang thai, lại không ngờ nàng vẫn một chút cũng không chịu tín nhiệm hắn.
" Ngay cả Tô Triệt cũng biết hỏi trước trẫm một câu chuyện này là thế nào!"_ Hoàng đế nói _" Nàng lại cứ như vậy muốn tự mình làm chủ? Nàng sớm một chút nói cho trẫm biết chuyện phụ thân nàng, cho dù thật sự là trẫm giết hắn, nàng cảm thấy trẫm có thể làm gì nàng? Giết người diệt khẩu sao?"
Nhất thời nghẹn lời không nói. Biến đổi này hoàn toàn ngoài dự liệu của Tô Dư, lại thêm hoàng đế tức giận khiến nàng có chút sợ, càng thêm không dám mở miệng.
Hạ Lan Tử Hành nhìn ánh mắt nàng, cảm thấy lời cần nói đều đã nói, trong lòng cũng đã bình tĩnh đôi chút. Im lặng chốc lát, hắn mang hai phần tức giận còn lại đi tới nội điện, ném cho nàng một câu:" Đi đến."
Tô Dư ngẩn ra, sau đó lập tức đứng lên, theo hắn đi vào.
Trong lòng biết nàng ở sau mình, Hạ Lan Tử Hành vừa vào điện liền xoay người, khiến Tô Dư cả kinh, gấp rút ngừng cước bộ. Ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
" Có lời cứ nói!"_ Hoàng đế nhìn bộ dạng có chuyện muốn nói lại không có gan để bẩm này của nàng liền tức giận _" Nếu bản thân lại không biết cân nhắc lời nói kỹ lưỡng, đừng trách trẫm không nể tình nàng."
" Bệ hạ...Tô Triệt...."_ Tô Dư bất an nói.
" Tô Triệt vô sự."_ Hoàng đế lạnh giọng đáp. Chậm lại khẩu khí, ánh mắt lại nhìn về phía nàng _" Nàng nói cho trẫm biết, trẫm đã làm gì khiến nàng không thể tin được chuyện này là giả?"
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đều cảm thấy hai năm trước đây, chưa từng làm chuyện gì đến mức này. Cho dù biếm nàng từ thê thành thiếp khiến Tô Dư trong lòng sinh ngăn cách, nhưng cũng không nên trải qua thời gian lâu như vậy vẫn không thể tín nhiệm được.
" Nàng ngồi đi."_ Hoàng đế quét mắt đến án kỷ gần đó, Tô Dư liền đi tới ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn sắc mặt nàng có chút tái nhợt, thở dài nói _" Hôm nay liền đem mọi chuyện nói rõ trắng đen, nàng muốn hỏi gì cứ hỏi."
_______________________________________
Tô Dư trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng mở miệng:" Tự tiện chủ trương là thần thiếp không đúng, nhưng chuyện phụ thân...thần thiếp cho dù không muốn hỏi, nhưng bệ hạ là cố ý giấu giếm thần thiếp."_ Khẽ hạ mi, nàng tiếp tục nói _" Nếu không phải nhận ra bệ hạ cố ý để thần thiếp không biết, thần thiếp cũng sẽ không vòng vo dò hỏi..."
Hạ Lan Tử Hành hơi nghẹn lại, rốt cuộc vẫn đáp:" Đó là sợ ngươi động thai khí."
" Nhưng bệ hạ ngài không nói, vừa vặn để kẻ khác lấy ra tính kế không phải sao?"_ Tô Dư mỉm cười một cái _" Vừa vặn ngài muốn giấu giếm, bên ngoài nghe được cũng chỉ là cấm quân Đô Úy phủ làm....nếu bệ hạ đụng phải chuyện như vậy, bệ hạ có tin không?
Lúc này hoàng đế trầm mặc không đáp, Tô Dư cười nhẹ một tiếng, nói:" Cấm quân Đô Úy phủ vốn chỉ nghe lệnh của bệ hạ, sau khi hỏi thăm được chuyện này, thần thiếp làm sao dám nói với bệ hạ....làm sao dám hỏi bệ hạ đây?"
" Đúng, thần thiếp biết bệ hạ ngài không nợ Tô gia....nhưng đó lại là người nhà thần thiếp, thần thiếp làm sao có thể tùy ý để bọn họ chết, còn chính mình cái gì cũng không làm?"_ Tô Dư cúi đầu, chậm rãi nói ra tâm tự của mình _" Thần thiếp biết bệ hạ đối thần thiếp tốt, thần thiếp cũng muốn tin bệ hạ. Nhưng trong cung thế lực rắc rối, trong triều lại càng hơn thế, bệ hạ ngài luôn phải cân nhắc mọi chuyện. Ngài muốn bảo vệ đại cục của ngài, thần thiếp lại chỉ muốn bảo vệ Tô gia....thần thiếp làm sao biết được, trong "đại cục" của ngài, câu nào thần thiếp hỏi được, câu nào thần thiếp không hỏi được? Ngài trách thần thiếp không nói, nhưng thần thiếp lại sợ mình nói sai...."
Hạ Lan Tử Hành không tiếng động đánh giá nàng, thử nhận thức tâm tư đang giãy giụa của Tô Dư. Nghĩ cũng biết, sống như vậy rất mệt mỏi. Đại thế gia trong triều không ít, có nữ nhi ở trong cung làm phi tử cũng không thiếu, triều đại các đời đều như thế. Người ngoài cũng còn tốt, nhưng Tô gia nàng...căn bản không thể nào yên ổn được. Hắn chèn ép Tô gia, Tô gia liều mạng Đông sơn tái khởi, rốt cuộc người bị kẹp ở giữa cũng chỉ có nữ nhi Tô gia nàng. Hạ Lan Tử Hành cũng rõ, mặc kệ Tô Cảnh hai năm kia có hay không để tâm tới sống chết của Tô Dư, Tô Dư tuyệt không thể bất chấp tất cả bỏ mặc tính mạng người nhà mình, nàng phải kiêng kị quá nhiều thứ, lại không có ngoại lực hiệp trợ, từ đầu đến cuối đều là một mình liều mạng, chỉ mong có thể để đệ đệ cùng phụ thân bình yên sống sót.
Nhưng Tô Cảnh vẫn chết, tạm có thể cho rằng là chết dưới tay cấm quấn Đô Úy phủ.
Hạ Lan Tử Hành ảo não thở dài, tâm chuyển một cái, hỏi:" Ngươi làm thế nào hỏi thăm được chuyện này?"
" Là Ôn thị..."_ Tô Dư gật đầu nói _" Đêm đó Ôn thị nói với thần thiếp, trong nhà thần thiếp xảy ra chuyện. Thần thiếp đương nhiên muốn tìm hiểu...về sau ngẫm lại, chỉ sợ đây là có người muốn thần thiếp nghe được chuyện này."
Quả nhiên đã trở thành con rối của kẻ khác, còn không bằng hắn sớm tự mình nói với nàng. Hạ Lan Tử Hành suy xét, gọi Từ U tới:" Truyền Thẩm Diệp cùng Tô Triệt, đến Khinh Lê cung."
" Bệ hạ..."_ Tô Dư kinh ngạc _" Đây là hậu cung..."
Hoàng đế liếc xéo nàng:" Này còn không phải để ngươi hiểu rõ ngọn nguồn sao? Ngươi chưa hết tháng cữ không thể ra cửa được."
"..."_ Tô Dư im lặng.
_______________________________________
Tô Triệt đang thắp hương cho phụ thần liền nghe hoàng đế cho gọi, nói đi tới Khinh Lê cung của trưởng tỷ, nhất thời nóng lòng không thôi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vội vã theo hoạn quan tiến cung, tại cửa cung liền trùng hợp gặp được Thẩm Diệp.
Thấm Diệp tóm lấy hắn, cắn răng nói một câu:" Ở cấm quân Đô Úy phủ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên phải vào hậu cung nghị sự!"
"..."_ Tô Triệt thầm nói một câu "Ta cũng vậy". Đoạn đường này đi rất không được tự nhiên, ban đêm hoàng cung yên ắng, hai gã hoạn quan cầm đèn dẫn đường, dọc đường gặp phải cung nữ đi ngang, bắt gặp bọn họ liền vội lui sang phúc thân nhường đường, sau đó liền truyền đến một hồi xì xào to nhỏ.
_______________________________________
Trong Đức Dung điện, Hạ Lan Tử Hành vẫn còn nói chuyện với Tô Dư. Cuối cùng hỏi thẳng nàng một câu "Sống mâu thuẫn như vậy, nàng chưa từng nghĩ cho mình lối thoát khác hay sao?"
Tô Dư ngẩn người, tự nhiên cười nói:" Lối thoát khác? Nếu muốn tìm lối thoát, dù sao cũng phải buông xuống một bên, hoặc là Tô gia, hoặc là bệ hạ, bệ hạ cảm thấy....thần thiếp có thể bỏ được bên nào?"
Tựa hồ không thể.
Hạ Lan Tử Hành nghe xong liền định giá, đột nhiên bật cười. Tô Dư ngẩn ra nhìn hắn, nghe được hoàng đế nói:" Không đúng...rốt cuộc ngươi không phải vẫn đem trẫm để xuống a."
"..."_ Trên mặt ửng đỏ, Tô Dư cảm thấy mình dường như đã nói đến chuyện không nên nói, để cho hắn có cơ hội trêu chọc rồi.
Lại im lặng giây lát, hoàng đế châm chước:" Chuyện Tô gia ngươi...trẫm với ngươi nói hết một lần đi."
"... Ân?"_ Tô Dư khẽ giật mình. Đây là chủ đề bình thường hai người tránh nói đến nhất, không nghĩ tới hắn hôm nay ngược lại muốn nhắc đến việc này.
" Nói từ lúc đầu đi..."_ Hoàng đế cười hồi tưởng lại, những chuyện này không phải chỉ cách bốn năm năm, mà là cách cả 1 đời _" Thời điểm tiên đế còn tại vị, phụ thân nàng muốn đẩy tam đệ trẫm lên làm thái tử. Về sau chuyện không thành, nguyên nhân có 2 thứ, 1 là tiên đế không đồng ý, vì tam đệ là con vợ lẽ; hai là...trẫm cưới nàng."
Hoàng đế nói xong liền nheo mắt nhìn nàng, cười khẽ:" Lúc ấy trẫm thật không muốn cưới nàng, Tô gia nàng quyền thế ngút trời, trẫm thú nàng làm thái tử phi, tương đương thổi phồng thế lực Tô gia, sau này chỉ có thể để phụ thân nàng nắm trong lòng bàn tay; nhưng nếu trẫm không cưới, tam đệ tất sẽ vội vã cưới nàng, đến lúc đó thái tử vị có đổi chủ không, trẫm cũng không biết."
Tô Dư sắc mặt ngượng ngùng. Nghe người khác trước mặt mình nói lại việc lúc trước vì quyền lợi mà tranh giành cưới mình rốt cuộc cũng không phải chuyện dễ chịu gì. Năm đó nàng chỉ là một quý nữ cửa lớn không ra, cửa sau không tới, đối với những thứ này chỉ biết một chuyện duy nhất, đó là có một ngày thánh chỉ đến, phong nàng làm thái tử phi, nàng căn bản không hề nghĩ tới, sau lưng nàng chính là một hồi thế lực tranh đấu.
" Về sau...phụ thân nàng vì nắm quyền, kết bè kết cánh, còn muốn ám sát trọng thần."_ Hoàng đế hôm nay nhắc lại việc này, trong tiếng cười vẫn còn chút lãnh khí _" Lúc ấy tiên đế bệnh nặng, trẫm lại là thái tử. Tiên đế tuyển bốn đại thần phò chính, trong một tháng chết đến hai người -- phụ thân nàng không chỉ muốn ám sát, đây chính là khiêu khích."_ Ngừng lại một chút, hoàng đế đưa mắt nhìn nàng, nói _" Không lâu sau, chuyện Sở thị mất con liền xảy ra -- hôm nay nghĩ lại, trẫm đối với nàng lúc ấy quả thật không muốn để tâm, nhưng chuyện này có thể đổ hết lên đầu trẫm sao? Tô gia nàng lúc ấy quyền thế ngập trời, trẫm đối với nàng cho dù không có thành kiến...để nàng làm hoàng hậu cũng không phải chuyện tốt."
Cho nên việc này xuất hiện liền vừa vặn, hắn vì thành kiến liền không xem xét kỹ lượng, lại càng không có ý trọng tra (tra xét lại từ đầu).
" Sau khi trẫm kế vị, người đầu tiên bỏ cũ thay mới chính là Chỉ Huy Sứ cấm quấn Đô Úy phủ. "_ Hoàng đế bình thản nói _" Đem người mình gác lên vị trí này, bản lĩnh phụ thân nàng thật không nhỏ."
Tô Dư nghe được liền kinh hãi, những chuyện này nàng chưa từng biết đến, hai bên vẫn luôn tận lực giấu giếm nàng.
" Trận này khiến trong triều chấn động cực kỳ, người người đều nhìn theo, chuyện này cuối cùng gây ra đại sự gì, đến chính trẫm cũng không biết. Thật may Thẩm Diệp quả nhiên có bản lĩnh, đem cấm quân Đô Úy phủ từ trên xuống dưới hoàn toàn thay đổi, nhớ vậy mới có ngày hôm nay."_ Hoàng đế bất giác cười khẽ _" Cho nên thời điểm nói ra việc muốn đệ đệ nàng tiến vào cấm quân Đô Úy phủ, nàng biết Thẩm Diệp vì cái gì lại không vui rồi chứ? Hắn là thật cùng Tô gia nàng đấu đến một mất một còn."
Khi đó, Thẩm Diệp thậm chí còn sắc mặt nặng nề hỏi hắn:" Bệ hạ, thần gần đây...chưa làm sai chuyện gì đi?"
Quả thực cảm thấy hoàng đế cố ý tìm phiền toái cho mình.
" Về sau trong tay có cấm quân Đô Úy phủ, mới đè xuống được Tô gia nàng, mượn chuyện Sở thị mất con, một đường tra ra việc ám sát khi trước, nhớ đó cách chức phụ thân nàng. Xem như "bắt giặc phải bắt vua trước", vì vậy, thế lực Tô gia dần dần tan rã."
Tô Dư nhẹ gật đầu, dư quang thoáng thấy Quách Hợp ở ngoài điện hành lễ, quay đầu nhìn lại, đã nghe Quách Hợp nói:" Bệ hạ, Thẩm đại nhân, Tô đại nhân đến."