Mục lục
Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Dư vào mùng hai tháng giêng trở lại Tô gia.

Nhắc tới cũng khéo, vốn cũng không để tâm, đến lúc xuất cung mới chợt nhận ra, dân gian nếu nữ nhi gả ra ngoài trở về nhà mẹ đẻ, đều chọn ngày mùng hai tháng giêng này.

Chỉ là phụ mẫu nàng đều không còn ở đây, lần này về, là để thắp hương cho phụ thân.

Đi vào phòng khách, Tô Dư thở dài nặng nề -- mơ hồ nhớ lại, lần trước, cũng là lần cuối cùng gặp mặt phụ thân, chính là ở nơi này. Khi đó Diệp Cảnh Thu còn sống, lúc rời khỏi Tô phủ liền tìm nàng cùng Thẩm Diệp gây phiền toái....Đó là chuyện cách đây bao lâu rồi? Giống như đã thật lâu, tựa như đã mấy đời.

Đó cũng là một trong số ít lần, nàng nhận ra dã tâm phụ thân còn đáng sợ hơn mình nghĩ, tất cả đều chỉ để tâm đến hai chữ "Tô gia", đối với cảnh ngộ của nàng cùng Tô Triệt liền bỏ mặc.

Không biết từ lúc nào, thứ người quan tâm đều chỉ là hai chữ "Tô gia" này, là quyền lực, là hư danh, mà không phải hai đứa con bọn họ.

Lần đó, Tô Dư cùng phụ thân từ biệt trong không vui.

_______________________________________

Lại thở dài một tiếng, Tô Triệt vẫn luôn im lặng một bên, lúc này mới đi lên phía trước, khuyên nhủ:" Trưởng tỷ nén bi thương, phụ thân..."

" A Triệt."_ Tô Dư cắt lời hắn, yên lặng thật lâu mới nói ra sáu chữ _" Phụ thân chết không hết tội."

" Trưởng tỷ?!"_ Tô Triệt kinh ngạc không thôi nhìn nàng, thần sắc tuy bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn có chút run rẩy. Tô Dư cũng nhìn hắn, nói:" Phụ thân đi rồi, ta lại là người đã gả ra ngoài, Tô gia chỉ còn lại ngươi. Ngươi phải nhớ, sau này không được giống phụ thân, tranh quyền tranh đến mức tất cả mọi chuyện đều không màng tới. Ngươi sống cả đời, lúc sống không có quyền lực, lúc chết chẳng thể mang theo, vì thứ này liên lụy người trong nhà, thật không đáng."

"... Vâng."_ Tô Triệt suy ngẫm lời nói của Tô Dư, cũng không biết tại sao nàng làm vậy, chỉ cảm thấy những lời này của nàng là đúng.

" Phụ thân đời này là vì Tô gia."_ Tô Dư nói, trong âm thanh có chút cay đắng _" Cái gì là "Tô gia"? Không phải là phủ đệ này, không phải là bảng hiệu trước cửa, hậu nhân chúng ta mới chính là "Tô gia". Nhưng người vì một cái hư danh, đến chúng ta cũng có thể liên lụy."

Tô Triệt im lặng. Cho đến hôm nay, những chuyện hắn biết đều không bằng Tô Dư, nhưng cảm thụ này hắn vẫn có như nàng. Từ vài năm trước, phụ thân đã không còn là người trong ký ức thuở nhỏ của hai người, vì vậy hắn cũng đã từng khuyên Tô Dư, đừng nên để Tô gia ràng buộc quá nhiều.

Chỉ là khi đó, hắn không có dũng khí nói với trưởng tỷ -- vì phụ thân, không đáng.

_______________________________________

Ngày đó Tô Dư thắp hương cho phụ mẫu trước từ đường. Lòng tràn đầy lời muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu, cuối cùng chỉ dập đầu một cái:" Mẫu thân, từ nay ta sẽ tùy tâm mà sống."

Ký ức của nàng về mẫu thân đều dừng lại lúc 5 tuổi. Lúc nàng năm tuổi, sau khi mẫu thân Hoắc Niệm sinh Tô Triệt, liền buông tay rời khỏi thế gian.

Rất nhiều đạo lý, mẫu thân từng dạy cho nàng, phần lớn đều đã phai nhòa, chỉ một câu vẫn còn rõ ràng:" Cả đời một người, vô luận là giàu hay nghèo, là nam hay nữ, chung quy đều nên sống vì chính mình, tùy tâm mà sống, đừng ủy khuất bản thân."

Nghe nói mẫu thân một đời sống tự do tự tại, đi đến nơi mình muốn đi, gả cho người mình muốn gả,.....bây giờ nghĩ lại cũng thật may mắn, trước khi phụ thân bị quyền lực che mắt mẫu thân liền qua đời, rất nhiều kiếp nạn của Tô gia sau này nàng đều không biết.

Mà một câu này, Tô Dư chỉ có thể giữ trong lòng, đến bây giờ vẫn không làm được. Nàng thậm chí không hiểu, mẫu thân tại sao có thể thực hiện. Mẫu thân từ Hoắc gia đến Tô gia, cả đời đều sống giữa các đại thế gia. Giữa chốn quyền lực rắc rối này, nàng làm sao có thể "tùy tâm mà sống".

Hôm nay mới biết, bất quá là vì nghĩ sai liền đi sai. Không cố nắm chặt điều gì, chính mình liền nhẹ nhõm.

Bởi vì giữ không được, sớm muộn gì cũng giữ không được, cần gì phải cưỡng cầu.

_______________________________________

Hoàng đế biết nàng lúc hậu sản luôn bị nhiều chuyện quấy nhiễu, khó tránh tâm tình phiền muộn, cho nên liền tùy ý nàng ở lại Tô phủ, không cần vội vã hồi cung.

Đảo mắt đã đến Nguyên tiêu (*), ngày đó Tô Triệt nói với nàng:" Trưởng tỷ, bữa tối ta đi hội đèn lòng ở Tây thị (Phố phía Tây)."

Giống như chỉ muốn thông báo với nàng, hoàn toàn không có ý mời nàng cùng đi. Tô Dư liền động tâm tư, Tô Triệt một nam tử sắp nhược quán, vô duyên cớ lại có hứng thú với hội hoa đăng? Lập tức không hỏi nhiều, chỉ đáp:" A, đi đi."

Kỳ thực hoàng đế trước khi nàng xuất cung đã cố ý dặn dò, nếu muốn, cứ việc ra ngoài đi dạo một chút, cũng không cần giống trống khua chiêng gì, tùy tiện là được -- dù sao chỉ cần nàng ra khỏi phủ, người của hắn tự sẽ âm thầm theo sát nàng.

Bất quá Tô Dư ngại phiền toái, cũng chưa từng bước chân ra cửa phủ.

Tô Triệt buổi trưa liền rời phủ, Tô Dư càng không chuyện để làm, cởi áo ngoài lên giường nghỉ trưa.

Giữa lúc mơ màng, nghe được bên ngoài động tĩnh bất thường, lại đang lúc mệt mỏi, liền không muốn mở mắt.

Lát sau, nghe được cửa giống như bị đẩy ra "chi nha" một tiếng, nghĩ thầm dù sao đều là người trong phủ, nếu không cũng là cung nhân mang từ nội cung đến, cũng lười phản ứng lại.

_______________________________________

Hạ Lan Tử Hành ở trước giường nhìn nàng cười nửa ngày, tiếp đó cúi đầu quan sát, thuận tay tháo bình an kết (**) nàng thắt cho hắn ra, bởi vì phần đuôi có tưa cờ, đúng lúc lấy ra dùng một chút. Cầm lên lướt nhẹ qua cổ nàng, Tô Dư giữa lúc nửa tỉnh nửa mê liền thấy hơi nhột, nhìn không được cười tỉnh, vừa ngồi dậy liền kỳ quái:" Bệ hạ?"

" Lễ Nguyên tiêu, nàng liền trốn mình trong phủ ngủ?"_ Hoàng đế nhìn nàng vẻ mặt bất mãn _" Lần "thăm viếng" này của nàng không ngờ là đổi nơi ở cữ sao?"

"...."_ Tô Dư ngượng ngùng choàng áo, phiền muộn nói _" Nếu không..."

"Buổi tối trẫm dẫn nàng đi xem hoa đăng?"_ Hoàng đế mỉm cười đề nghị _" Nghe nói Tây thị lúc Nguyên tiêu rất thú vị."

.... Tây thị.

Tô Dư chuyển mắt một cái, đáp:" Đông thị đi...."

Hoàng đế lộ vẻ khó hiểu, nhíu mày nói:" Nghe nói Tây thị không phải náo nhiệt hơn sao?"

" Ân, nhưng..."_ Tô Dư im lặng, cuối cùng kể với hoàng đế lời Tô Triệt nói lúc sáng _" Bệ hạ ngài xem...nếu Tô Triệt quả thật đi gặp cô nương nhà ai, nhìn thấy chúng ta không phải..."

Không phải hỏng chuyện tốt sao?

Hoàng đế bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu cười một tiếng:" Được, Đông thị liền Đông thị."

_______________________________________

Tô Dư tiếp đó liền rất cảm thụ cách nói của Tô Triệt, quả thật thông minh. Nhưng hôm nay, xem ra....người thông minh, cũng có lúc bị thông minh hại.

Bên này nàng cùng hoàng đế tùy ý dạo phố, vừa đến đầu ngõ liền dừng chân lại. Tô Triệt cũng khựng lại, vừa định xoay người kéo cô nương bên cạnh rời đi, định về nhà sẽ cùng Tô Dư giải thích, thế nhưng hoàng đế lúc này cũng nhìn lại.

Tại sao lại như thế...

Hạ Lan Tử Hành nhỏ giọng hỏi Tô Dư:" Đây là Đông thị đúng không...ta không đi sai hướng..."

".... Đúng vậy."_ Tô Dư cũng thấy kỳ quái, như thế nào đã cố ý tránh mặt còn có thể vừa vặn gặp nhau?

Tô Triệt đành đi tới, vừa định hành lễ, hoàng đế đã đặt tay lên vai hắn, cười nói:" Tô công tử, đã lâu không gặp."

"...."_ Hai tỷ đệ đều hiểu hoàng đế có ý gì, Tô Triệt nhất thời có chút mơ hồ, tuy không hướng hoàng đế hạ bái nữa, lại nhìn về phía Tô Dư gật đầu:" Trưởng tỷ."

Cô nương bên cạnh vừa nghe được sắc mặt liền tái đi, nhìn Tô Dư 1 chút, lại nhìn về phía Tô Triệt:" Tô công tử... trưởng tỷ ngươi không phải..."

Không phải phi tần hậu cung sao?

Tô Triệt lập tức hồi thần, hận không thể giữa đường tát mình một cái. Quả nhiên, cô nương kia liền rùn mình, kinh ngạc nhìn hoàng đế:" Đây là...."

Trong lòng biết không thể gạt được, Hạ Lan Tử Hành bình thản kéo lấy Tô Dư:" Mang nội tử dạo chơi một chút, nhị vị đừng để tâm."

"...."_ Cô nương kia cả kinh nhận ra người trước mặt là ai cũng không dám nói nữa, chỉ thấy hoàng đế vẫn ôm Tô Dư, giận tái mặt nói với Tô Triệt:" Lại đây."

Ba người liền tránh đi vị cô nương kia, Hạ Lan Tử Hành cắn răng hỏi Tô Triệt:" Ngươi làm sao lại như vậy?"

"Thần chỉ là....không kịp phản ứng."_ Tô Triệt rầu rĩ đáp.

".... Ngươi ở Đông thị làm gì?"_ Tô Dư không vui nói.

" Hôm qua nghe bệ hạ nói nếu không có chuyện gì liền mang trưởng tỷ đi dạo một chút...lòng tự biết Tây thị náo nhiệt hơn, nếu lại nói với trưởng tỷ ta cũng đi Tây thị, trưởng tỷ nhất định đến đó tìm kiếm, vừa vặn tránh được...."

Lại không ngờ, hai người chính vì tránh hắn, mới vừa vặn đụng mặt ở Đông thị.

Tô Triệt hối hận không thôi, thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Hạ Lan Tử Hành nào để ý tâm trạng ngượng ngùng của kẻ mới biết yêu đã bị người khác phát hiện như hắn, sắc mặt âm trầm nói:" Ngươi nhớ kỹ, nếu có triều thần khác biết chuyện trẫm cùng trưởng tỷ ngươi ra ngoài đi dạo, ngươi cùng cô nương kia đời này đừng mong lưu lại Cẩm Đô."

"...."_ Tô Triệt cả kinh, nghiêm túc đáp _" Vâng..."

_______________________________________

Thấy hoàng đế khẩn trương như vậy Tô Dư liền thấy không đúng, đợi đến khi Tô Triệt cùng cô nương kia rời đi, mới hỏi thẳng:" Làm sao vậy? Bệ hạ cẩn thận như thế, xảy ra chuyện gì ư?"

" Còn không phải vì tra Đậu gia sao."_ Hoàng đế cười lạnh _" Thật không dễ trêu vào a, sau lưng liền cùng cấm quân Đô Úy phủ so tài, khắp nơi dò tìm sai lầm của trẫm."

Nói xong không nhịn được bất mãn:" Làm hoàng đế chỗ này thật không tốt -- thiên hạ lẽ ra đều là của trẫm, trẫm dẫn nàng đi dạo một hội đèn lồng cũng phải tránh người khác dòm ngó." _ Còn chưa đợi Tô Dư mở miệng, tầm mắt đã rơi sang vài sạp ven đường, cười hỏi _" Ăn thang viên không?"

".... Ăn."

Một chén năm viên bánh trôi, từng viên trắng trắng tròn tròn đặt trong chén sứ men xanh. Hai người ngồi xuống, Tô Dư múc thang viên lên thổi thổi, cười nói:" Năm nay về nhà liền lười biếng, những năm trước thần thiếp đều là tự mình làm ăn."

" Tay nghề không tệ."_ Hoàng đế cười, vừa cắn một viên bánh trôi liền nhíu mày, Tô Dư thấy thế cười 1 tiếng:" Đậu phộng?"

".... Ân."

Hạ Lan Tử Hành tuyệt không thích ăn thang viên nhân đậu phộng, lúc Tô Dư mới vào phủ không lâu biết được liền lưu lại, đến chính nàng cũng không ngờ mình có thể nhớ đến bây giờ.

Ngẫu nhiên bộc lộ tình cảm như vậy, Tô Dư không khỏi có chút e lệ khó xử, buồn bực đem thang viên bỏ vào miệng, vừa cắn xuống, răng liền truyền tới một hồi đau nhức, đau đến hai mắt ngấn lệ.

Hạ Lan Tử Hành vốn đang lật tới lật vui vài viên thang tiêu còn lại, tự nhủ mong đừng là đậu phộng nữa, dư quang bỗng thoáng thấy sắc mặt Tô Dư không ổn -- Cằm khẽ vểnh, môi nhếch ra, hai mắt rưng rưng.

Nhất thời sững sờ:" Sao vậy?"

Tô Dư cảm thấy trong miệng tê tái, cúi đầu nâng tay lên, nhả ra một vật gì đó.

Vừa nhìn, liền thấy một đồng tiền. Ở trên khắc "Vĩnh Chiêu thông bảo", là tiền Thái thượng thái hoàng lúc còn tại vị đúc ra.

Nghe được chủ sạp bên cạnh chúc mừng, nói với hai người đây là điềm tốt, năm nay nhất định vạn sự như ý, lại đem hai chén thang viên này hoàn toàn miễn phí.

" Tuyệt không phải điềm tốt...."_ Tô Dư hai mắt đẫm lệ xoa xoa gò má đau nhức, lại nghe Hạ Lan Tử Hành nghiêm túc nói:" Là điềm tốt, miễn được hai chén thang viên."

"...."_ Tô Dư chỉ đành buồn bực ăn viên kế tiếp.

Hạ Lan Tử Hành nhìn sang đồng tiền giây lát, trong lòng thầm than một tiếng, nếu thật là điềm tốt, liền bảo hộ năm nay không phát sinh chuyện xấu gì. Mọi chuyện rắc rối, đều có thể thuận thuận lợi lợi xử lý tất cả."

Vĩnh Chiêu thông bảo....

Hạ Lan Tử Hành không nhịn được nhớ tới thời điểm Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu chung đụng, bất giác cười một tiếng, nếu đây là biểu thị sau này có thể hòa thuận bên nhau, như vậy cũng tốt.

(*) Tết Nguyên tiêu (Rằm Tháng Giêng): là ngày lễ cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên ở Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 cho đến nửa đêm 15 của tháng giêng Âm lịch. Tết Nguyên Tiêu còn được gọi là “Lễ hội đèn hoa” hoặc “Hội hoa đăng”, có tập tục trưng đèn trên cây nêu trước cửa nhà, đốt đèn, chơi lồng đèn ngũ sắc. Ngoài ra còn những tập tục khác như ăn bánh trôi (gọi là “thang viên” – viên tròn trong nước), người ta sẽ rửa sạch một đồng tiền rồi gói vào nhân bánh, ai ăn được sẽ gặp nhiều may mắn trong năm tới.

Nguồn: Wikipedia

(**) Bình an kết

Nguồn: Pinterest



# Vì gần đây mình đang beta lại các chap truyện trước nên có thể lâu lâu các bạn sẽ thấy thông báo cập nhập chương cũ nhiều lần, nếu thích các bạn có thể đọc lại còn không thì không cần để tâm tới

# Cho những bạn chưa biết, chuyện về Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu tác giả Lệ Tiêu đã viết qua, tên là "Cung ký _ Yến Nhiên truyền" (Cp: Hạ Lan Hoàng Huyên _ Yến Nhiên, Tag: Cung đình hầu tước, cung đấu, thanh mai trúc mã), đã có bạn convert, nhưng vì mình chưa biết có thể edit truyện này hay không, nên nếu các bạn muốn có thể đọc thử, truyện hiện cũng có trên wattpad. Mình xin in một đoạn review

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK