(*) Vò đã mẻ lại sứt: đã làm hỏng chuyện rồi thì cứ mặc kệ nó đi.
... Gọi nàng đến đây chỉ để nàng đợi ở thiên điện? Tô Dư trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không đặt câu hỏi, không nói lời nào khẽ chào, rồi theo cung nhân rời đi.
_______________________________________
Khi hoàng đế bước vào đại điện, thanh âm hành lễ của các đại thần vang dội bốn phương. Tô Dư ở bên điện cũng cảm thấy rung động theo, cố kiềm chế hiếu kỳ không đi chính điện nhìn thử.
Trời mới biết trong điện Huy Thịnh ngày đó đến tột cùng là cái tình cảnh gì.
Các triều thần gần trắc điện đã mơ hồ thấy được ở bên trong có một cung phi, nhưng rốt cuộc do chức quan thấp mà không dám hỏi nhiều; còn các đại thần dám can gián thì lại cách trắc điện quá xa, căn bản không biết ở trong đó có một phi tần hậu cung.
Khi triều hạ được tiến hành như thường lệ, thì hoàng đế đột nhiên khẽ nâng cằm, ánh mắt nhìn về phía xa, ẩn hiện ý cười trong đó.
Đại thần đang bẩm báo thấy hắn như vậy liền hơi ngẩn ra, nhưng rồi lại tiếp tục cúi đầu bẩm.
Hạ Lan Tử Hành nhìn về phía hai cung nhân đang yên lặng xuất nhập trắc điện: Đây hẳn là đang dâng thiện rồi, như vậy xem ra nàng không có việc gì.
_______________________________________
Tô Dư đang thẫn thờ ở trắc điện. Cho nàng đến trắc điện của Huy Thịnh điện ngồi cũng còn thôi, nhưng như thế nào lại xem như đây là tẩm điện của chính mình mà trình đồ ăn sáng lên chứ...
Nhíu mày gọi cung nga lại, lạnh giọng hỏi nàng:" Bệ hạ rốt cuộc có ý gì?"
Cung nga kia vững vàng khẽ nói:" Nô tỳ chỉ phụng chỉ làm việc, không dám tùy tiện phỏng đoán thánh ý."
Cả bàn món ngon bày ra trước mắt, nhưng Tô Dư nửa miếng cũng ăn không trôi. Không chỉ vì không hiểu ý hắn, mà còn bởi vì tối hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, khiến nàng cảm thấy mệt mỏi không thôi, hoàn toàn không có khẩu vị gì cả.
Dù chỉ ăn một chút cháo trắng cũng nuốt không trôi, nhưng khi Tô Dư nhìn thấy triều hội ở bên ngoài, liền cảm thấy nếu cứ sai cung nhân đi đi lại lại như vậy cũng không thích hợp, nên tạm thời chưa kêu triệt thiện.
Ngồi ở trên chiếu suy nghĩ chuyện buổi sáng, trong lòng càng cảm thấy không nắm chắc được. Theo lý thì những lời sáng hôm nay nàng nói đã có chút quá phận, tuy là lúc đó nàng cũng không biết sẽ có hậu quả như thế nào -- bởi vì lúc đó nàng cũng không có cơ hội nói thêm, nhưng bất luận thế nào thì cũng không nên là kết quả như thế này.
Hoàng đế vậy mà lại dễ dàng tha thứ cho nàng cũng quá bất ngờ rồi.
Cúi đầu suy nghĩ, nàng lờ mờ nhớ ra tối hôm qua lúc mình cắn hắn, do quá hoảng sợ nên lúc đó nàng đã dùng toàn bộ khí lực, cắn đến mức trong miệng đầy mùi máu tanh.
Vậy mà cũng có thể nhẫn sao?
Đang lúc tự định giá, Tô Dư bỗng nghe ở trong chính điện xuất hiện một tiếng kinh sợ, có một vị triều thần thấp giọng hỏi:"Bệ hạ...tay của ngài?"
Ngẩn ra trong chốc lát, Tô Dư liền dời bước về phía cửa điện, cẩn thận nhìn vào trong.
_______________________________________
Tay Hạ Lan Tử Hành vừa mới cầm tấu chương lên liền khựng lại, liếc mắt về phía cánh tay đang băng bó, cười nhẹ một tiếng:" Tối hôm qua không cẩn thận nên bị thương, Sở đại nhân không cần để ý."
Nhìn thấy ánh mắt âm trầm tràn đầy nghi vấn của Sở Bật, hoàng đế liền biết hôm nay tâm tình của hắn nhất định không vui. Đêm 30, Sở thị vừa bị giảm vị phần lại vừa bị cấm túc, trong lòng người làm cha như hắn cũng khó tránh khỏi có chút tư vị. Nhưng hắn cũng không chủ động nói gì, tiếp tục nghe Sở Bật nói về tấu chương vừa được trình lên. Cũng chỉ là bẩm tấu về những sự vụ một năm qua của Binh bộ thôi, hắn vốn cũng biết không sai biệt lắm. Huống hồ...đời trước hắn cũng đã nghe qua một lần.
Qua loa đọc xong, cười khen một câu không sai. Thì đã thấy Sở Bật cùng Đậu Khoan đang trao đổi ánh mắt với nhau, trong chớp mắt ai cũng không nói lời nào, rồi lại lén nhìn nhau lần nữa.
Hoàng đế nhìn nhạt bọn họ, hơi trầm xuống, nói:" Hai vị đại nhân, có gì cần nói, cứ nói thẳng đi."
Đậu Khoan nghẹn lời, sáng sớm hắn đã nghe nói, vào đêm 30, hoàng đế không có ở lại Trường Thu cung. Nếu như Đậu Oản là hoàng hậu, hắn đã có thể danh chính ngôn thuận mà cử hặc (*), nhưng Đậu Oản tạm thời vẫn chưa là hoàng hậu. Nên dù hắn không cam lòng cũng chỉ có thể không cam lòng thôi, bởi nói lời này ra thì chẳng khác nào tự đòi mất mặt.
(*) Cử hặc: Nêu ra tội trạng
Suy nghĩ một chút, Đậu Khoan quyết định tránh không đề cập đến Đậu Oản, vái chào rồi bẩm:"Bệ hạ, thần nghe nói bệ hạ vào đêm Trừ tịch đã cho đòi Tô Tiệp Dư thị giá..."
Hắn đã tận lực điều chỉnh ngôn từ, mỗi một câu nói đều cẩn thận cân nhắc. Nhưng hoàng đế căn bản không cho hắn cơ hội nói nhiều, hơi rùng mình, lạnh nhạt nói với hắn:" Đậu đại nhân, chuyện hậu cung của trẫm, không nhọc đại nhân quan tâm."
Một chút mặt mũi cũng không cho hắn. Mà quả thật, vào lúc vô hậu này, hoàng đế cho gọi phi tần nào chẳng giống nhau? Triều thần xác thực cũng không nên nhiều lời về việc này, nên Đậu Khoan liền im lặng một hồi, rồi mới trầm ổn nói tiếp:"Thần không dám vọng nghị chuyện hậu cung, chỉ là...Tô thị vốn là chính thê của bệ hạ, hôm nay bị biếm làm thiếp chính là đồng dạng với việc bị phế truất. Nên vào ngày hội thế này, bệ hạ lại cùng một người bị phế..."
" Đậu đại nhân."_ Giọng nói của hoàng đế trở nên sắc lạnh _" Thê cũng tốt, thiếp cũng được, đó là người trong hậu cung của trẫm, không nhọc đại nhân quan tâm."
Đậu Khoan cảm thấy như có một trận khí lạnh đang tràn xuống từ phía trên, bỗng nghe được hoàng đế nói tiếp:" Còn nữa, đại nhân cũng biết Tô Dư vốn là chính thê của trẫm. Hơn nữa chuyện lúc trước đại khái là đã oan uổng nàng, nàng đã phải chịu ủy khuất hơn 2 năm, vậy chuyện trẫm ở cùng nàng vào đêm Trừ tịch thì có làm sao?"
"Kia..."_ Đậu Khoan suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi thẳng hắn _" Vậy nếu chuyện năm xưa thật sự có oan tình trong đó, bệ hạ sẽ phong Tô thị làm hoàng hậu sao?"
Ngày đại triều mồng một Tết lại nghị luận chuyện hậu cung trước mặt văn võ bá quan đã là không ổn, vậy mà hắn còn dám trực tiếp nhắc đến chuyện lập hậu, sắc mặt hoàng đế vì vậy liền trở nên lạnh lùng, cũng không trả lời ngay với hắn, chỉ cười hỏi lại:" Có gì không thể à?"
" Bệ hạ không thể..."_ Đậu Khoan bỗng nhiên quỳ xuống, thanh âm bẩm báo có chút run sợ _" Thần biết không nên can thiệp vào chuyện nhà của bệ hạ, nhưng..Cận Nghiêng sắp khởi binh, bệ hạ nếu như lập Tô Dư làm hoàng hậu, chẳng phải..."
" Cận Nghiêng khởi binh?"_ Người đặt câu hỏi này cũng không phải là hoàng đế, mà là một vị đại thần khác. Trong điện một hồi xôn xao, Hạ Lan Tử Hành thần sắc cứng lại, nghe Đậu Khoan tiếp tục nói _" Thần vốn định chờ sang năm mới nhắc đến chuyện này...........nhưng bệ hạ đã có ý lập hậu, thần liền không dám trì hoãn nữa........ thiên hạ đều biết Tiệp Dư Tô thị chính là ngoại tôn nữ của Hoắc tướng quân, mà Hoắc tướng quân phu nhân, tức ngoại tổ mẫu Đóa Kỳ của Tô thị chính là Cận Nghiêng công chúa. Hai nước giao chiến, bệ hạ há có thể để hậu nhân của địch quốc lên làm hoàng hậu...nếu như lập nàng làm hậu, chỉ sợ thiên hạ sẽ không phục, mà chiến sĩ ở nơi tiền tuyến cũng sinh ra oán hận."
Cận Nghiêng, đã mấy chục năm rồi chưa cùng Đại Yến động binh đao. Ước chừng là từ khi Đóa Kỳ công chúa gả cho Hoắc tướng quân thì liền hòa bình đến giờ, bởi Hoắc tướng quân đã giúp phụ thân của Đóa Kỳ công chúa dẹp nội loạn trong tộc, nên từ đó liền không còn tiếp tục chiến tranh nữa.
Nhưng hôm nay...
Ngược lại cũng không có gì gấp gáp. Binh tới tướng đỡ, mà chuyện lập Tô Dư làm hậu, hắn cũng biết không thể gấp được.
Các triều thần thần sắc khác nhau, nghĩ hoàng đế đối với chuyện chiến sự này cũng phải có lại chút phản ứng, nhưng hoàng đế lại không nói gì, thậm chí còn không sắp xếp an bài ngay, nên chuyện chiến sự cùng lập hậu này vì thế mà cũng không đề cập tới nữa, cuối cùng là nói sang chuyện khác.
Nếu không tính đến vài việc nhỏ xen vào, thì ngày đại triều mồng một Tết này cũng coi như tiến hành thuận lợi. Vừa diễn ra long trọng, lại vừa biểu lộ vài phần quốc uy trong đó.
_______________________________________
Bãi triều, Tô Dư ở trong điện nhìn thấy hoàng đế rời đi từ cửa chính cũng không dám đi theo, dù sao thì trong điện vẫn còn một đám triều thần ở đó.
Không lẽ bởi vì chiến tranh nổi lên mà trong lòng phiền loạn nên đã quên mất chính mình còn đang ở đây đấy chứ?
Trong lòng Tô Dư hơi đánh trống (**), cũng không phải là nàng không thể tự mình hồi cung, nhưng nàng chỉ là một phi tần, nếu để cho người trong triều nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi phiền toái.
(**) Đánh trống: Hoảng hốt
Nàng đành yên lặng quay về điện chờ, đợi đến khi tất cả triều thần tản đi, trong chính điện không còn một tiếng động, nàng lúc này mới dám ra ngoài nhìn thử, rồi lặng lẽ bước ra khỏi cửa trắc điện.
Nhưng vừa đi ra liền đụng phải hoàng đế.
Tô Dư vừa ngẩng đầu nhìn, liền lập tức phúc thân:" Bệ hạ thánh an."
" Miễn."_ Hoàng đế liền đỡ nàng dậy, vừa đi vào trong vừa cười nói _" Làm gì mà rón ra rón rén, cứ như ăn trộm vậy."
"..."_ Tô Dư im lặng theo sau hắn, thấy hắn vừa dừng lại cũng lập tức ngừng theo. Hoàng đế nhìn thấy một bàn thức ăn liền quay đầu lại nhìn nàng:" Không động sao?"
"..."_ Tô Dư im lặng một hồi, cuối cùng thấp giọng đáp _" Có dùng một chút..."
Rồi không nói thêm lời nào nữa.
Hoàng đế cũng không nói gì thêm, sai cung nhân triệt thiện, rồi ngồi xuống cùng nàng. Nhàn nhã hỏi một câu:" Vừa rồi những gì Đậu Khoan nói, ngươi nghe được không?"
Tô Dư cúi đầu:"Được."
Hoàng đế liền nheo mắt nhìn nàng:" Ngươi thấy thế nào?"
" Thần thiếp cảm thấy Đậu đại nhân nói có lý."_ Khẩu khí vô cùng thản nhiên. Hoàng đế lại nheo mắt nhìn nàng lần nữa, cười khẽ một tiếng:" Không cần phải khiến chính mình không thoải mái, trẫm nghe được."
" Thần thiếp không phải cố ý tìm không thoải mái cho mình."_ Tô Dư ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hàm ý lại vô cùng rõ ràng_"Hai nước giao tranh, thỉnh bệ hạ lấy đại cục làm trọng."
" Đây không phải là chuyện ngươi nên lo lắng."_ Hoàng đế cười một tiếng, bỗng có một cung nhân vội vàng vào bẩm, hắn liền nói một tiếng _" Truyền đi."
_______________________________________
Đây không phải là lần đầu khi Thẩm Diệp gặp hoàng đế đụng phải vị Tô Tiệp Dư này, thần sắc hắn bất động vái chào:" Bệ hạ thánh an."
" Ngồi đi."_ Hoàng đế bộ dạng tùy ý, đợi đến khi Thẩm Diệp ngồi xuống liền nói với hắn _" Thượng triều vừa rồi, Tả tướng nói đến chuyện Cận Nghiêng khởi binh..."
" Bệ hạ."_ Thanh âm cứng ngắc của Thẩm Diệp vang lên, hắn liếc nhanh sang Tô Dư rồi không nói gì thêm. Ý nghĩa không cần nói cũng biết, phi tần hậu cung còn đang ở đây, sao có thể nói chuyện triều chính được?
Hoàng đế cũng liếc nhanh sang Tô Dư, nhưng chỉ cười nói:" Chuyện này cũng có nhiều điểm quan hệ đến Tô Tiệp Dư, không cần phải tránh. Thẩm Diệp, trẫm muốn ngươi lập tức dẫn người đến biên cảnh lén điều tra việc này."
Thẩm Diệp ngẩn ra:" Ý của bệ hạ là?"
Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, tự định giá xem nên giải thích thế nào. Chốc lát sau hắn mới nói:" Ngươi hãy đến đó tra. Những vị tướng trú ở biên cương cùng với quân doanh của họ một cái cũng không tha; quân đội hai bên gần đây đã điều động những gì cũng phải tra rõ. Còn có..."_ Hoàng đế suy nghĩ trong chớp mắt, chậm rãi nói _" Tất cả những người trong quân đội có quan hệ với Đậu gia, Sở gia -- hôn duyên cũng tốt, lui tới mật thiết cũng được, lần lượt điều tra rõ ràng rồi bẩm với trẫm."
Tuy việc này liên lụy đến nhiều người nhưng cũng không khó để tra. Nhãn tuyến hoàng đế thả ở các nơi này cũng không thiếu, trong đó đa số là người của cấm quân Đô Úy phủ hắn, nên muốn tra những người có quan hệ mật thiết với các đại thế gia tuyệt không phải là việc khó. Chỉ là bố trí lần này của hoàng đế vẫn làm cho Thẩm Diệp toát một thân mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy nếu đây không phải là đại sự, thì hoàng đế cũng không nên động lớn như vậy. Chần chừ chốc lát, cuối cùng Thẩm Diệp chắp tay nói:"Bệ hạ, thần cả gan..."
" Cái gì cũng đừng hỏi."_ Hoàng đế cắt đứt lời hắn, giọng nói đầy lãnh khí _" Ngươi cứ đi thăm dò đi. Trẫm có thể nói trước cho ngươi biết, ngươi nhất định sẽ tra ra được một chút chuyện. Mặt khác.. "_ Hoàng đế vừa nói vừa ngó sang Tô Dư _" Mang Tô Triệt đi cùng, cho hắn làm chút ít chuyện, cấm quân Đô Úy phủ cũng không nuôi người rãnh rỗi."
Đây là muốn chứng minh với nàng Tô Triệt không chỉ là con tin sao? Tô Dư khẽ run, cúi người không nói, đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc không thôi đối với các bố trí khác của hoàng đế.
Thẩm Diệp vừa lĩnh mệnh cáo lui, Hạ Lan Tử Hành liền nhịn không được cười lạnh một tiếng. Cận Nghiêng khởi binh............vào lúc hắn tại vị, Cận Nghiêng quả thật đã động binh với Đại Yến.
Nhưng, không phải là vào năm Kiến Dương thứ ba này.