Mục lục
Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọc đường đi, tâm tư Tô Dư không ngừng bất an, trái lo phải nghĩ, cũng chỉ biết đem cảm giác này quy tội cho việc sắp đi gặp Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu thượng. Nhìn Ngọc Bích đại trưởng công chúa cho dù thần sắc mệt mỏi lại vẫn lộ vẻ không có việc gì, Tô Dư rốt cuộc mở miệng:" Đại trưởng công chúa..."

"Ân."_ Ngọc Bích đại trưởng công chúa giương mắt nhìn, chợt nở nụ cười, trêu ghẹo _"Dọc đường đi đều là bộ dáng tâm sự nặng nề, sao vậy?"

"Không biết..."_ Tô Dư lắc đầu, nói _" Chính là trong lòng bất ổn không yên."

Nàng vừa nói, Ngọc Bích đại trưởng công chúa nghe được trong lòng một hồi căng thẳng, tránh không được chột dạ. Tịnh thần lại, bình tĩnh như hỏi nàng: "Là vì gặp nhị lão?"

"...Có lẽ."_Tô Dư hơi gật đầu _" Cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy..."

"Trước lạ sau quen."_ Ngọc Bích đại trưởng công chúa cười nhạt _" Lại nói, bọn họ lười trông nom những chuyện này, ngươi không cần lo lắng."

"Dù sao thần thiếp cùng bệ hạ lúc trước..."_ Tô Dư nói đến đây liền im lặng, khẽ thở dài. Dù sao lúc trước từng có rất nhiều chuyện không yên ổn, tội trạng của Tô gia lại càng khiến người mệt mỏi.

"Lúc trước làm sao?"_ Ngọc Bích đại trưởng công chúa khẽ cười nói tiếp lời nàng _"Thái hoàng thái hậu lúc trước còn từng giết vua."

"..."_ Tô Dư kinh ngạc, đột nhiên cảm giác chuyện trước kia chỉ như một đĩa đồ ăn nhỏ.

_______________________________________

Mấy ngày sau đã đến Dục đô, không ở nơi khác trì hoãn thêm thời gian, Ngọc Bích đại trưởng công chúa cũng không đến phủ đệ của nàng trước, mà trực tiếp mang Tô Dư đến cố cung.

Dục Đô cố cung bắt đầu xây dựng vào triều Đại Tấn. Sau khi Đại Yến thành lập, vốn định lấy Dục Đô làm kinh đô, liền không trùng kiến hoàng cung, chỉ tu chỉnh vài chỗ, lại tăng thêm số lượng cung thất; sau đó thời điểm dời đô sang Cẩm Đô, cũng chính là hoàng cung bây giờ, Dục đô này phần lớn thời gian đều bỏ trống, ngẫu nhiên dùng làm nơi nghỉ hè, có khi trở thành nơi thái phi dưỡng thọ.

Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu vào ở cố cung bất quá là chuyện mấy năm trước, cũng là lúc ở lúc không. Cho nên khi sủng phi của đương kim thiên tử Tô Dư đến, liền khiến cao thấp cố cung hơi có phần bận rộn một hồi.

_______________________________________

Sau khi tam đại điện dời đến Cẩm Đô, tam đại điện ở đây liền sửa lại cùng tên với hoàng cung Cẩm Đô. Thời điểm Tô Dư nghe cung nhân bẩm "Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu đang chờ nương nương tại Thành Thư điện", không khỏi có một loại cảm giác đã cách mấy đời.

Ngọc Bích đại trưởng công chúa bước đi vững vàng, dáng vẻ hoàn toàn không chút nào lười biếng trái lại so với nàng còn tùy ý nhiều hơn, chưa đi đến cửa điện đã cười nhẹ kêu 1 tiếng "Mẫu hậu".

Hai người trước sau tiến điện, Tô Dư cẩn thận quỳ xuống:" Thái thượng thái hoàng vạn an, Thái hoàng thái hậu vạn an."

Bên này nhị vị trưởng bối còn chưa đáp lời, Ngọc Bích đại trưởng công chúa đã tùy ý đáp lời nàng:" Miễn, đến ngồi đi. Cô cung không có nhiều quy củ như vậy."

Theo đại trưởng công chúa cùng ngồi xuống, Thái hoàng thái hậu nhạt liếc nữ nhi, bất mãn:" Làm cháu dâu vội tới dập đầu nãi nãi, ngươi còn miễn lễ?"

"..."_ Ngọc Bích đại trưởng công chúa nhẹ cười nhấp trà, đặt cốc xuống nói với Tô Dư _"Đến, A Dư, lại vấn an."

Tô Dư nghe vậy liền muốn đứng dậy, liền bị thái hoàng thái hậu cười cản lại:" Được rồi được rồi, cô cô này của ngươi chính là không quy củ như vậy, miễn đi."

Một phen trêu chọc này ngược lại khiến khẩn trương trong lòng Tô Dư mất hơn phân nửa, lúc cung nhân đến dâng điểm tâm, ăn nói trò chuyện một lúc, rất nhanh liền trở nên thân thuộc.

Trong lúc nói chuyện nhắc đến việc triều thần luôn đem huyết thống Cận Nghiêng của nàng làm thành một đại lý do khoái thác chuyện không lập hậu, Thái thượng thái hoàng khinh thường cười nói:" Đóa Kỳ gả cho Hoắc Ninh chính là chủ ý của ta, hiện tại nếu biết là phiền toái, vậy Hoắc Ninh mang theo Đóa Kỳ tiêu dao tại Cận Nghiêng, sao không kéo trở về vấn trẫm?"

Rất nhiều chuyện chính là như vậy, vốn là lý do hoang đường đến không tưởng, nhưng đem lên thượng triều liền tăng thêm vài phần trang trọng, dù thế nào vẫn có thể đem ra nói được.

Cuối cùng vẫn là Thái hoàng thái hậu kết lại:" Ngươi yên tâm ở lại Dục Đô mấy ngày, coi như bồi chúng ta. Ngày sau, nơi này còn có người ngươi muốn gặp."

"... Vâng."_ Tô Dư kỳ thật rất muốn vội vàng trở về Cẩm Đô, nhưng nghe khẩu khí này của Thái hoàng thái hậu liền không nói gì nữa, cũng không biết bà đang cất nhắc điều gì.

_______________________________________

Hoàng cung Cẩm Đô chìm trong tĩnh. Từ trong cung đến dân chúng ngoài thành, đều lờ mờ biết được..mấy ngày này, người của cấm quân Đô Úy phủ đều không ngừng chạy khắp nơi, mỗi ngày đều có người trên đường lớn phóng ngựa phi nước đại, giống như sắp xảy ra đại sự gì.

Tấu sớ bị thô bạo ném trên án, hoàng đế nghiến răng cười một tiếng, lạnh lùng nói:" Truyền Giai Du phu nhân."

_______________________________________

Từ lúc nhìn thấy Từ U tự mình đến truyền chỉ, Giai Du phu nhân liền mơ hồ cảm thấy không ổn. Trong cung chuyện thấy gió đổi chiều xưa nay rất nhiều, hoàng đế tâm tư thế nào, đều có thể đoán được chút ít từ trên mặt các cung nhân. Từ U tuy vẫn thần sắc như thường, chỉ là một câu thong thả ung dung "Bệ hạ thỉnh Phu Nhân đi một chuyến" kia nàng nghe vào liền cảm thấy có chút không đúng.

Chẳng lẽ...

Mạnh mẽ áp xuống một hơi, thầm nói một tiếng "Sẽ không", sau đó bình tĩnh phân phó người chuẩn bị bộ liễn, đi Thành Thư điện.

Nếu thật là vì chuyện kia...

Muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính nàng tự ý làm chủ.

Khi bộ liễn dừng cách Thành Thư điện vài bước, Giai Du Phu Nhân liền nhận thấy rõ cung điện nguy nga trước mắt trầm tĩnh đến bất thường.

Cung nhân chờ trước điện cũng không có thần sắc quá mức, không một tiếng động đứng yên, tình cảnh như thế thường chỉ mang một ý nghĩa trong điện này, thánh nhan đại nộ.

Thật sâu hít vào, Đậu Oản bước nhẹ nhàng, đến trước ngưỡng cửa cũng không dừng lại, vững vàng bước vào điện.

"Bệ hạ thánh an."_ Không tự chủ cúi người hạ bái. Bái đến một nửa tâm giác thất sách -- ngày thường diện thánh, nhiều nhất chỉ là vạn phúc liền xong việc, hôm nay không nói hai lời đã quỳ xuống, rõ ràng nhìn ra được điểm chột dạ bên trong.

"Giai Du Phu Nhân."_ Giọng điệu đầy ý vị của hoàng đế tại đáy lòng nàng đâm một đao, quỳ sụp xuống không dám ngẩng đầu, lát sau mới nghe hoàng đế ung dung nói _"Ngước lên, người này ngươi có biết hay không?"

Nghi hoặc ngẩng đầu lên, người trước mặt cơ hồ làm nàng muốn ngất lịm -- chính xác hơn, kia đã là một cỗ thi thể, một thân hắc y nằm trên mặt đất. Mặc dù chưa chạm đến, cũng biết thi thể này hiện tại đã sớm lạnh như băng.

"Thần thiếp...không biết."_ Từng chữ gian nan nói ra, kiên quyết phủ nhận.

"Nhận hay không cũng không phải do một câu nói của ngươi."_ Hoàng đế thanh lãnh cười một tiếng _ "Đậu gia các ngươi thật bản lĩnh a, dạy ra thích khách vừa rơi vào tay địch liền tự sát, để tránh đối phương thẩm ra được gì sao?"

Giai Du Phu Nhân im lặng kháng cự. Hoàng đế lại cười một tiếng:" Nghĩ cấm quân Đô Úy phủ của trẫm vô dụng như vậy? Rơi vào tay cấm quân Đô Úy đô phủ, còn có thể tùy hắn tự sát?"

Cái này...

Giai Du phu nhân bỗng luống cuống. Đây là...thẩm rồi mới chết?

Người trong cung sợ nhất chính là Cung chính tư, bởi vì nghiêm hình của Cung chính tư, rất nhiều cung nhân bị bắt vào chịu tội liền chọn tự vận; bất quá cấm quân Đô Úy phủ...tự cũng chỉ thẩm được người sống, nhưng người sống rơi vào tay bọn họ, bọn họ liền có đầy đủ biện pháp làm cho người trước khi mở miệng ngay cả chết cũng chết không được.

Hắn đã xảy ra chuyện gì...

Hô hấp Giai Du Phu Nhân vô luận thế nào cũng không bình thản được nữa, bị ngôi cửu ngũ chất vấn một câu này, lại đặt trước mắt là một cỗ xác chết...

Mỗi khi liếc mắt nhìn một lần, kiên định trong lòng lại thiếu đi một phân. Làm việc trái với lương tâm, luôn sợ quỷ gõ cửa.

"Bệ hạ..."_ Giai Du Phu Nhân cường ngạnh giương mắt, không cho phép chính mình liếc xem thi thể kia một lần nào nữa_" Thần thiếp không biết..."

"Tốt, vậy trẫm liền nói."_ Hoàng đế thong thả đáp _" Người này tại giao giới giữa Ngô Tuân cùng Cẩm Đô bị Thẩm Diệp bắt lại, là vì hành thích Vân Mẫn Phi. Vào cấm quân Đô Úy phủ, không quá một đêm liền chiệu tội, nói đã tiếp mật lệnh từ trong cung."_ Thở ra một tiếng, hoàng đế lãnh nhìn nàng, nói _"Người Đậu gia ngươi, lại nhận mật lệnh trong cung. Không phải Giai Du Phu Nhân ngươi làm thì còn có thể là ai!"

Giai Du Phu Nhân cảm thấy chấn động, trầm mặc trong chớp mắt, làm như không rõ quan tâm nói:" Hành thích? Vậy Vân Mẫn phi..."

"Đậu Oản."_ Hoàng đế đã không còn hứng thú nói nhảm cùng nàng, quát khẽ một tiếng, có mấy phần vui vẻ _" Điểm tâm tư này của Đậu gia ngươi, ngươi nghĩ trẫm không biết? Chính là sợ các ngươi động nàng, mới đưa nàng đi cố cung Dục Đô. Nếu đã để nàng đi chuyến này, trẫm tự sẽ cho nàng an bài thỏa đáng."

Ngược lại hít một nghụm lãnh khí. Giai Du Phu Nhân cơ hồ đã đoán được toàn bộ, không chỉ liên lụy mệnh tên thích khách, còn làm hại nàng hoàn toàn bại lộ, hơn nữa Vân Mẫn Phi ước chừng vô đau vô thương, bởi vì...

"Thật chặt chẽ a. Từ một khắc xe ngựa ly khai hoàng cung, mười lăm người liền cùng nhau sít sao bám sát. Sau khi rời Cẩm Đô, mỗi ngày hai lần liền có người vào cung thông báo với ngươi."_ Hoàng đế mặt đầy ý cười, nhưng đáy mắt lại không chút nhiệt độ _" Phí công phu lớn như vậy lấy tính mạng Vân Mẫn Phi, trẫm quả thật coi thường ngươi rồi. Sớm biết như thế, nên mang theo nhiều người một chút, cùng người của ngươi nghiêm túc chém giết một phen, coi như không cô phụ lần bố trí này của ngươi."

Giai Du Phu Nhân cảm thấy theo từng lời của hoàng đế, khí lực trên người một phần lại một phần bị rút đi, tiện đà chính là từng đợt gió lạnh thấu xương đánh tới. Thần sắc mệt mỏi giương mắt, há to miệng lại nói không ra một chữ, chỉ nghe hoàng đế tiếp tục:" Nói thật cho ngươi biết, từ hai ngày trước khi xa giá của Vân Mẫn Phi xuất cung, nàng đã theo Ngọc Bích đại trưởng công chúa rời khỏi Cẩm đô thành. Lộ tuyến cũng không phải hướng đi Ngô Tuân."

"Bệ hạ ngài..." _Vẫn còn chút mơ hồ. Chiếu theo lời này, chuyện nàng phí sức nghe ngóng, còn không phải đều men theo an bài hoàng đế dành cho mình sao. Nàng tự cho là thông minh, tự cho là có thể trên đường lấy được tính mạng Tô Dư, lại không biết hoàng đế từ đầu đến cuối tưởng như thờ ơ lạnh nhạt, lại trước khi nàng ra tay đã đoán chắc được nàng muốn động tay chân trong đó, tại một khắc người của nàng bắt đầu giám thị xa giá của Tô Dư...cấm quân Đô Úy phủ cũng bắt đầu theo dõi người của nàng.

"Ngày đó khi ngươi động thủ, ước chừng Vân Mẫn Phi đã trong cố cung Dục Đô, cùng hoàng tổ phụ hoàng tổ mẫu thưởng trà tán gẫu rồi."_ Hoàng đế thần sắc đạm bạc bồi thêm một câu. Nhìn Giai Du Phu Nhân xụi lơ trên đất, cũng nhịn không được rời ghế đứng lên, phân phó cung nhân đem cỗ thi thể kia mang khỏi điện.

Nhẹ thở một hơi thật dài, Hạ Lan Tử Hành tuy tức giận chuyện này, nhưng cũng thầm thấy may mắn Tô Dư hoàn hảo không có việc gì.

Đậu gia...

Hắn quay lại liếc nhanh Đậu Oản, ý lạnh trong nụ cười càng dày đặc:" Ngươi liền may mắn tin lần này mình nghe được đều là giả đi, nếu hành thích Vân Mẫn Phi lại ngộ thương đại trưởng công chúa, trẫm ngược lại giảm bớt việc."

_______________________________________

Trước khi Thẩm Diệp hồi báo, hắn vẫn luôn tâm thần không yên. Nếu Tô Dư thật như vậy chết trên đường, hắn ước chừng sẽ bất kể hậu quả cùng Đậu gia đấu đến một mất một còn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK