Năm nay, tự nhiên thiếu đi một cái -- phụ thân đi rồi.
Vẫn sai người mang đến cho cậu mợ ở Huy Thịnh điện, Tô Triệt cùng cô treo trên cây, còn lại một cái, chính mình lặng lẽ thu lại, nghĩ xem có nên hay không đưa cho hắn.
Đã quá nhiều phiền toái xảy ra vì hai người không chịu nói ra, từ sau đêm đó, Tô Dư cảm thấy cho dù hắn là hoàng đế, khiến nàng không dám nói với hắn quá nhiều, nhưng cứ tiếp tục giấu giếm cũng không phải biện pháp.
Trong lòng thầm muốn đem mọi chuyện từng chút một nói cho hắn biết. Nếu hắn thật không để ý tất cả, có lẽ chuyện mình trùng sinh nàng cũng có thể nói với hắn.
_______________________________________
Tề Mi đại trưởng công chúa tới thăm Tô Dư trước cung yến, vừa vào điện đã thấy nàng tựa trên giường, ngẩn người nhìn bình an kết trong tay. Thong thả đi tới, đại trưởng công chúa nhanh chóng đưa tay đoạt lấy, thấy trong tay đột nhiên trống rỗng, Tô Dư lúc này mới kịp phản ứng.
" Mợ..."_ Có chút ngượng ngùng muốn ngồi dậy hành lễ, đại trưởng công chúa liền cản nàng lại, vuốt ve bình an kết trong tay rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nhạt:" Trừ tịch hằng năm đều như thế, người không đưa cho hắn, làm ra có ích lợi gì?"
Tô Dư cúi đầu không nói, đại trưởng công chúa liếc nàng một cái, tiếp tục:" Bệ hạ đem chuyện gần đây nói hết với ta rồi."
Tô Dư cắn cắn môi, khẽ nói:" Mợ...ta muốn để xuống Tô gia."
" Ta biết."_ Tề Mi đại trưởng công chúa gật đầu, khẩu khí từ tốn _" Tô gia những năm nay khiến ngươi khổ sở quá nhiều, để xuống cũng tốt."_ Quan sát thần sắc nàng hồi lâu, lại nói _" Ngươi có phải đang cảm thấy ở bên cạnh bệ hạ...có chút do dự?"
" Vâng."_ Tô Dư gật đầu thừa nhận, lúng túng đáp _" Ta biết bệ hạ đối tốt với mình, nhưng....chuyện lúc trước thật quá nhiều. Nhớ lại lúc ban đầu, sau khi thành thân hắn cũng đối tốt với ta như vậy, về sau nói trở mặt liền trở mặt...mỗi lần nghĩ tới ta ngay cả can đảm đánh cược một lần cũng không có."
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, đều nói quân tâm khó dò, khiến bản thân thật không dám đem trái tim mình giao phó cho hắn.
Tề Mi đại trưởng công chúa trầm ngâm, cảm thấy nàng như vậy cũng là lẽ thường. Suy xét chốc lát, chậm rãi nói:" Lời này....nếu hai tháng trước ta liền không dám lấy ra khuyên ngươi. Nhưng bây giờ không giống lúc các ngươi mới thành hôn, phụ thân ngươi đi rồi, khúc mắc giữa ngươi và hoàng đế, rốt cuộc cũng đi rồi."
_______________________________________
Cung yến tàn lúc đêm khuya, Hạ Lan Tử Hành vẫn đến Khinh Lê cung như thường. Cũng giống hai năm trước, vào cửa cung liền nhìn thấy bình an kết trên ngọn cây, trước ánh đèn cung đình chiếu sáng, có thể nhìn ra thiếu đi một cái. Ngẩng đầu im lặng nhìn xem, sau đó lại cất bước đi Đức Dung điện.
" Bệ hạ thánh an."_ Tô Dư đoan trang hành lễ, cảm thấy bàn tay hoàng đế đỡ lấy nàng hơi lạnh, nhân tiện phân phó:" Chiết Chi, mau dâng trà nóng lên."
Hoàng đế nghe được cười khẽ một tiếng, tiếp tục đi vào điện, nhìn nhìn mọi nơi mới quay đầu hỏi nàng:" Cô đâu?"
"... Đi rồi."_ Tô Dư trả lời _" Nói cậu vẫn đang chờ nàng cùng trở về, vì vậy không tiện ở lâu."
Hoàng đế "A" một tiếng, tiếp lấy tách trà Chiết Chi dâng lên nhấp 1 ngụm. Tô Dư đi tới, chần chừ không biết mở miệng thế nào, chỉ biết rầu rĩ đứng bên người hoàng đế.
Hạ Lan Tử Hành bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, không biết nàng đang có tâm sự gì. Tay cầm tách trà ngưng lại, cũng nhìn nàng không nói.
" Bệ hạ..."_ Tô Dư lấy hết dũng khí mới tạo được thanh âm _" Bình an kết bên ngoài.."
" Ân..."_ Hoàng đế không khỏi nhìn thoáng qua ngoài điện, đồng thời đáp _" Trẫm có thấy."
Nhớ tới vừa rồi thiếu đi một cái, liền nghĩ nàng muốn nói đến chuyện gì của phụ thân, nhất thời có chút khẩn trương.
" Thần thiếp...."_ Tô Dư không biết nên nói thế nào. Trên mặt khẽ nóng lên, móng tay cáu véo trong áo nửa ngày. Cuối cùng mới thả ra, sau đó cái gì cũng không nói, từ trong tay áo lấy ra kết bình an, đưa tới trước mặt hắn.
" Nàng..."_ Hạ Lan Tử Hành kinh ngạc, ánh mắt sáng ngời nhìn kết bình an kia, ngẩn người một hồi mới thu lấy, khen _" Thật đẹp."
" Bệ hạ thích là tốt rồi..."_ Tô Dư tâm tình thả lỏng, khẽ mỉm cười.
Hoàng đế cúi đầu đeo bình an kết, Tô Dư cũng tự nhiên đưa tay giúp hắn sửa lại, hoàng đế cười nói:" Năm ngoái lúc nhìn thấy liền hỏi thử nàng, có trẫm hay không..năm nay xem như có rồi."
Bàn tay hơi khựng lại, chỉ nghe Tô Dư cúi thấp đầu nói:" Kỳ thật....năm nào cũng có."
"..."_ Lại một chuyện chưa từng nhắc đến, thật may chỉ là việc nhỏ.
_______________________________________
Hai người cùng nhau vào tẩm điện, hoàng đế quét mắt sang giường ngủ, nhẹ cười bế nàng lên, đến bên giường đặt nàng xuống.
" Bệ hạ..."_ Tô Dư kinh hoảng không thôi, vội trốn vào bên trong. Hoàng đế nhìn nàng cười nói:" Biết nàng chưa hết tháng cữ, cứ an tâm nằm xuống, trò chuyện, được không?"_ Nói rồi cũng nằm theo, còn nói _" Chỉ sợ sơ ý đả thương nàng, trẫm đêm nay một ngụm rượu cũng không dám uống."
Tô Dư yên tâm, từ từ tiến lại gần hắn, hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng, mỉm cười:" Ân...trẫm vừa rồi là ương cô đến nói chuyện với nàng."
".... Đoán được."_ Tô Dư gật đầu, cảm thấy vẻ mặt này của hoàng đế, hình như có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
" Từ thời điểm Giai Du Phu Nhân tiến cung, trẫm đã nói rõ với cô sẽ đối tốt với nàng.... Cô ước chừng cũng không có mấy phần tin tưởng."_ Hoàng đế cười ngừng lại một chút, mới nói _" Ngày đó nói với nàng chuyện Tô gia, kỳ thật còn một chuyện...trẫm nhất thời không dám nói."
" Cái gì?"_ Tô Dư khẽ chau mày, có chút bất an.
Ngón tay hoàng đế vuốt qua lông mày nàng, mỉm cười:" Trẫm trước đã nói rõ, hôm nay nói với nàng việc này không phải vì muốn tìm Tô gia tính sổ, chỉ là muốn cho nàng biết, chuyện của Tô gia trẫm tuyệt đối sẽ không tính lên người nàng."
" Bệ hạ cứ nói...."_ Tô Dư kinh nghi bất định nhìn hắn. Hoàng đế châm chước lời nói, lại tránh đi tầm mắt nàng, gối đầu nhìn đỉnh giường _" Chuyện năm đó Sở thị mất con...Cung chính tư kỳ thật đã sớm tra rõ."
Tô Dư cảm thấy căng thẳng. Trong lòng biết hoàng đế có ý rửa sạch tội danh cho nàng, nhưng lúc này tra được lại không nói, thật không biết rột cuộc đã tìm thấy cái gì.
" Thật không liên quan đến nàng."_ Hoàng đế cười bất đắc dĩ _" Nhưng là do Tô gia nàng làm."
Hít một ngụm khí lạnh. Tô Dư run sợ hồi lâu, vẫn có chút không tin được:" Phụ thân...."
Hoàng đế trầm mặc đáp:" Ân."
_______________________________________
Trong khoảng khắc, liền không nhịn được òa khóc, khóc đến mức hoàng đế tay chân cuống cuồng. Ôm nàng vào ngực, dở khóc dở cười khuyên nhủ:" Tốt rồi tốt rồi, chuyện cũng đã qua.... đâu cần khóc đến lợi hại như vậy? Nhiều chuyện phụ thân nàng làm còn quá phận hơn đi...."
Ủy khuất trong lòng căn bản không kiềm chế nổi. Hoàng đế không biết, vào hai năm gian khổ kia, lúc đầu nàng còn có thể gặp cô nàng Kỷ Tô thị. Nàng không chỉ một lần cùng Kỷ Tô thị khóc lóc kể lể, nói nàng không hại đứa bé kia, nhưng hoàng đế vô luận thế nào cũng không chịu tin nàng.
Kỷ Tô thị luôn đối tốt với nàng, những lời này cô có lẽ đã sớm truyền đến cho phụ thân, bất quá phụ thân lại chưa từng giải thích chuyện gì. Cho tới bây giờ vẫn không nói với nàng, chuyện này vốn là do Tô gia làm. Để nàng sống oan khuất suốt hai năm có thừa, nếu không có hoàng đế đột nhiên thay đổi, nàng liền cứ như vậy trôi qua cả đời -- mà nàng quả thực cũng đã sống một đời như vậy, cho đến tận khi tự vẫn.
Bỗng lúc này, cảm thấy hai năm kia trôi qua thật buồn cười. Bởi vì không biết sự thật, nàng luôn tràn đầy chờ mong, có lẽ một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ, hết thảy sẽ không giống trước đây. Lại không ngờ chờ đến lúc "tra ra manh mối", đáp án chính là như vậy. Còn không bằng sớm nói cho nàng sự thật, nàng liền không phải mơ mộng hảo huyền, cho dù nản lòng chán nản, cũng sống tự tại hơn trước kia.
Hai năm kia nàng rốt cuộc chấp nhất điều gì chứ?
Phụ thân...đã sớm bỏ quên đứa con này rồi sao?
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành không cách nào hiểu được tâm tư nàng, chỉ sợ nàng cứ khóc như vậy sẽ hại đến thân thể. Nhỏ giọng khuyên nhủ nửa ngày, Tô Dư đột nhiên thoát khỏi ngực hắn, sau đó ngồi dậy, tiện tay lau nước mắt, cười khan một tiếng:" Tra xét lâu như vậy... Nguyên lai đã vốn nên gánh tội danh này."
Lúc đó nàng là thái tử phi, gia tộc nàng hại hài tử của thiếp thất, nàng cũng không thoát tội, không có gì đáng trách.
" A Dư.........nàng không cần nghĩ như vậy."_ Hoàng đế ngồi dậy, im lặng một hồi, mới tiếp tục _" Liên tục không để Cung chính tư truyền ra, cũng là vì chuyện này một khi nói đến, ở trong mắt mọi người, nàng nhất định không thoát khỏi liên quan. Nhưng người ngoài thấy thế nào là một chuyện, chỉ cần trẫm biết rõ chuyện này sẽ không đổ oan nàng là được."_ Trầm trầm thở ra, hoàng đế lại nói _" Cho nên việc này....nàng biết, trẫm biết, không có gì cả, trẫm không trách nàng."
" Chẳng trách Sở thị lại hận thần thiếp nhiều năm như vậy..."_ Tô Dư nức nở _" Thần thiếp còn cho là nàng gian ngoan âm độc, cho dù thần thiếp, bệ hạ giải thích thế nào cũng không nghe. Như vậy xem ra...nàng ngược lại đúng rồi."
" Lại đây."_ Hoàng đế kéo lấy nàng, từ từ cười nói _" Chuyện này tách ra nói. Sở thị hận nàng như vậy tạm không nói đúng sai, nhưng nàng ta hạ độc hại người rốt cuộc là nàng ta không phải. Nếu nàng vì thế thấy thẹn trong lòng, căn bản không đáng."
" Ân..."_ Tô Dư nhẹ gật đầu, nằm trong ngực hoàng đế, tâm tư phức tạp cực kỳ.
" Việc này, trẫm cũng sẽ đem sự thật nói với Tô Triệt, các ngươi trong lòng tự có tính toán, đỡ phải suy đoán lung tung."_ Hoàng đế cười một tiếng _" Trẫm để Tô Triệt lưu lại Cẩm Đô thêm ít ngày, lúc nàng trở về thăm nhà cũng có thể bồi bên cạnh nàng."
Trong nháy mắt nàng quả thực không muốn trở về thắp hương cho phụ thân. Bởi vì dã tâm của người, nàng phải nhận hết hai năm thống khổ, phụ thân lại chưa từng giải thích việc này với nàng, biết rõ nàng khổ sở thế nào lại chưa từng nói với nàng nửa câu sự thật.
Cúi đầu nhìn sắc mặt ảm đạm của Tô Dư, Hạ Lan Tử Hành cũng đoán được chín phần, cười nói:" Đừng suy nghĩ không trở về."
Tô Dư sững sờ.
" Phụ thân nàng có tội của mình, trị tội hắn là chuyện của hoàng đế trẫm. Da thịt thân thể là cha mẹ sinh ra, cho dù chỉ muốn tạ ơn nuôi dưỡng, lần này nàng cũng phải về."