Cấp truyền ngự y đến, cũng may không có gì đáng ngại, chỉ nói "Tâm tỳ lưỡng hư", lại thêm mấy ngày liền liên tục lắc lư khiến mệt mỏi quá độ, dẫn đến ngất đi.
Hoàng đế thở ra một hơi, nắm bàn tay có chút lạnh của Tô Dư, tự trách mình quá nóng lòng, đáng lẽ nên để nàng nghỉ ngơi trước mới phải.
Có lẽ thân thể đã vốn mệt mỏi, hiện nay bất tỉnh lại càng thêm suy nhược. Vào đêm, giữa lúc vô tri vô giác lại phát sốt. Tuy sốt không cao, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Cắn chặt răng, ngay cả thuốc cũng khó đút. Cho dù ngự y lần nữa đảm bảo "Không đáng lo ngại, cho dù không uống được thuốc cũng không có chuyện gì", nhưng hoàng đế vẫn khó lòng yên tâm. Đến khi Chiết Chi vất vả đem thuốc đút hết, sắc mặt hoàng đế mới hòa hoãn một chút.
"A Triệt..."_ Tô Dư trầm giọng khẽ gọi, lập tức nhìn sang, ngược lại nàng vẫn chưa tỉnh.
"Ngươi có phải vẫn còn tin là ta làm có đúng không?"_ Tô Dư rủ rỉ. Hoàng đế liền giật mình, nhất thời không biết nàng đang chỉ điều gì, cũng không biết là đang nói với hắn, hay với Tô Triệt trong mộng.
"Ta không có giết đứa bé kia."_ Nàng nói.
Thì ra vẫn còn chấp nhất chuyện này. Hoàng đế thở dài, cuối cùng đáp một câu:" Trẫm biết."
Nhưng câu nói kế tiếp liền khiến hắn chấn động đến hít thở không thông. Chỉ thấy đôi môi trắng bệch của Tô Dư khẽ mở, suy yếu nói: "Ta đã sống lâu hơn so với ngươi rồi."
Những lời này hắn đã từng nghe...sau khi hắn chết! Hắn tinh tường nhớ rõ, sau khi Tô Dư nói xong câu đó, liền xoay người đi về phía trang đài, lấy ra thanh chủy thủ lúc trước hắn ném cho nàng, cắt cổ tay...
Nhất thời nhận ra, những câu nói lúc trước....cũng là sau khi hắn chết nghe nàng nói ra.
"A Dư ngươi..."_ Lập tức kinh ngạc, suy đoán hắn đã từng cho rằng nực cười mà bỏ qua lại nổi lên trong lòng. Hắn không dám tin nhìn Tô Dư vẫn hôn mê, không khỏi cảm thấy mình bị trời xanh trêu đùa -- hắn vốn cho rằng mình trọng sinh một đời liền có thể bù đắp cho nàng, nhưng chẳng lẽ... nàng cũng như hắn, cũng được trọng sinh?
Nhưng nếu như vậy...nàng cũng nhớ rõ kiếp trước, tất nhiên sẽ hận hắn, tại sao lại thuận theo đến lúc này?
Đều là lừa gạt hắn sao?
Vô tận kinh ý cùng hoài nghi luẩn quẩn trong lòng, giống như bị ngũ vị tạp trần đánh tới, nhất thời khiến hắn khó tả trong lòng.
Chiết Chi nhìn hắn khựng lại, cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ cẩn thận quan sát. Nhưng vừa nghe Tô Dư hừ nhẹ một tiếng trong cổ, Hạ Lan Tử Hành cơ hồ vô thức cầm cốc trà bên cạnh, từ từ đem nước trà đút cho nàng, giống như chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã dẹp xuống hết những phiền muộn quấy nhiều trong lòng.
Tô Dư lại tiếp tục ngủ say. Hạ Lan Tử Hành lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng biết lúc này không phải thời điểm hiểu lầm lung tung. Nàng ngã bệnh, bất kể thế nào cũng phải lấy dưỡng bệnh làm đầu, còn lại...đợi nàng tỉnh dậy hẳn nói tiếp.
Nếu như nàng thật sự cũng trọng sinh giống hắn....
Hoàng đế đi đến cửa đại điện, thở dài một tiếng. Ngẩng đầu nhìn, hôm nay quả nhiên khí trời rất tốt, không nói những ngôi sao sáng đến chói mắt, mặt trăng cũng càng thêm sáng tỏ. Nhưng hắn lại không có tâm ngắm cảnh, trong lòng đều là...nếu nàng là thực sự trọng sinh thì sao?
Hắn phải làm thế nào tiếp tục chung đụng cùng nàng...
Hắn muốn nàng vui vẻ, không phải muốn nàng miễn cưỡng cười vui với hắn. Nếu như nàng nhớ rõ đời trước, nếu như đủ loại lúc trước đều là giả, nàng hẳn đã sống cực kỳ vất vả, đây không phải kết quả hắn muốn.
Nếu nói cho nàng biết hắn cũng trọng sinh?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong lòng Hạ Lan Tử Hành, hắn liền lùi bước.
Không thể nói ra, nếu như nàng thật sự trọng sinh, đối với hắn đời trước nhất định vẫn còn oán niệm. Nếu như không nói với nàng hắn chính là "hắn" trước kia, nàng có lẽ trong lòng còn bình tĩnh đôi chút, chẳng qua cảm thấy do mình sống lại nên sinh ra vài chuyện bất đồng với kiếp trước; nhưng nếu nói cho nàng biết, chẳng phải muốn nàng trực diện đối mặt với người đời trước phụ mình nhiều nhất sao?
Có đôi khi đâm phá tầng cửa sổ này, đem hết thảy mọi chuyện nhìn rõ cũng không phải chuyện tốt.
Vậy giả vờ không biết, vẫn giống như trước đây? Tựa hồ cũng không phải biện pháp. Vẫn là câu nói kia, kết quả hắn muốn, không phải là nụ cười miễn cưỡng của nàng.
_______________________________________
Một đám ngự tiền cung nhân nhìn hoàng đế đứng trước điện, không ngừng trầm mặc, cho đến tận sáng. Tô Dư tuy chưa tỉnh, nhưng đã lui sốt, ngự y lại bắt mạch qua, nói đã hoàn toàn vô sự.
"Bệ hạ thánh an."_ Nghe thanh âm vấn an, hoàng đế nghiêng đầu nhìn sang, là Nhàn Phi. Nhẹ gật đầu, nghe nàng nói tiếp:" Thần thiếp nghe Chiêu Nghi sinh bệnh..nghĩ đến xem 1 chút."
Có thể do sắc mặt âm trầm của hoàng đế, lời nói của Nhàn Phi bỗng có chút do dự. Chỉ thấy hoàng đế gật đầu:" Vẫn đang ngủ, ngươi vào đi."
Nhàn Phi lại khẽ cúi người, cất bước vào điện. Hạ Lan Tử Hành nặng nề thở dài, cuối cùng vẫn đi vào theo.
Nhàn Phi nhìn Tô Dư, không khỏi nhíu mày, cúi đầu nói:" Đang tốt đẹp... thế nào lại..."
Liền nghe hoàng đế nói:" Là trẫm không phải."
Nhàn Phi bất giác căng thẳng trong lòng, cảm thấy mình không nên nói những lời này, lại nghe hoàng đế nói tiếp:" Biết rõ đường đi mệt nhọc, trẫm nên trước hết để nàng nghỉ ngơi một chút."
Lời nói thành khẩn, lộ ý chán nản, xem ra thực sự hối hận.
Tô Dư loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện bên tai, nhưng vô luận thế nào cũng không tỉnh lại được, mở mắt không nổi, chỉ cảm thấy toàn thân đều khó nhịn đau nhức. Cũng khó trách, người chưa từng cưỡi ngựa, sau khi phi nhanh như vậy ngày hôm sau đều cảm thấy xương khớp toàn thân rã rời. Lại thêm bệnh nặng một hồi, liền ngay cả mở mắt cũng cảm thấy vô lực.
Cá Bột từ dưới chăn nàng chui ra -- cũng không biết là chui vào lúc nào, xem ra đã ở bên trong ngủ được một lúc cùng nàng. Nhìn một chút hoàng đế lại nhìn một chút Nhàn Phi, Cá Bột lại xoay mình trèo lên nàng, đứng ở trước ngực nàng do dự chốc lát, sau đó cọ chóp mũi vào nàng.
Lành lạnh.
Tô Dư biết rõ là ai, chỉ là vô lực mở mắt. Nhưng nàng không mở mắt, chóp mũi lạnh băng kia liền chốc chốc cọ lên mặt nàng, không chỉ lành lạnh mà còn thêm chút ngứa.
Lại sau giây lát, cảm giác này liền biến thành hai cái.
.... Phi Ngư cũng tới.
Hoàng đế cùng Nhàn Phi im lặng nhìn hành động của bọn chúng, đều tự định giá xem lúc này có nên đem chúng ôm ra không.
Tô Dư rốt cuộc nhịn không được, gắng sức đưa tay lên, không nể mặt đẩy bọn chúng ra, trùm mềm lên bọc mình bên trong.
"... Tỉnh?"_ Hoàng đế hỏi, khẩu khí bình thường, cũng không vội vàng hỏi nàng những lời nói mơ khiến hắn kinh nghi.
Tô Dư nghe tiếng, hơi khựng lại, cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tĩnh. Bỗng ý thức được vừa rồi trong tiếng nói chuyện mơ hồ còn có Nhàn Phi, liền vạch chăn mền, cố gắng mở mắt lên, còn chưa kịp thấy rõ hai người trước mặt, Cá Bột cùng Phi Ngư liền chạy đến đoạt tầm mắt nàng.
"..."_ Tô Dư trước mắt chỉ có hai bọn họ, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của chúng.
"Ti... Ti..."_ Cá Bột phát ra tiếng vang mỏng manh, giống như đang ân cần hỏi han.
Trước mặt bỗng dưng thoáng đãng, Cá Bột trong tiếng bất mãn "Khanh khách" đã bị cưỡng chế ôm đi. Hoàng đế đem nó đặt trên mặt đất, chính mình lại ngồi xuống trước mặt Tô Dư. Phi Ngư nằm trên người Tô Dư thấy vậy, tự giác nhảy xuống tìm Cá Bột.
Giống như bị hai con chồn tuyết quấy nhiễu đến không biết mở miệng thế nào. Hoàng đế ở trước giường nàng hồi lâu, mới hỏi được một câu:" Cảm giác khỏe hơn chưa?"
"Ân..."_ Tô Dư giọng mũi vẫn còn chút nặng, hoàng đế lại cười một tiếng, làm như vô tình hỏi:" Tối hôm qua mơ thấy gì vậy?"
Mơ thấy gì? Tô Dư suy nghĩ một chút, cảm thấy trong đầu mông lung, tựa hồ đã mơ rất nhiều thứ, nhưng một cái cũng không nhớ nổi.
Cẩn thận suy xét một phen, nàng thản nhiên trả lời:" Không nhớ..."_ Lại có chút thắc mắc hỏi hoàng đế _" Thần thiếp nói mơ sao?"
"Ừ."_ Hoàng đế gật đầu một cái, từ tốn nói _" Nàng nói...nàng đã sống lâu hơn trẫm rồi?"
Đột nhiên sáng tỏ. Tô Dư mãnh liệt hút khí, trong lòng biết mình ở trong mộng không khống chế được nói ra những lời kiếp trước, nhưng cứ như vậy mà nói...không phải là đại bất kính sao?
Chưa kịp nói gì, lại nghe hoàng đế hỏi:" Đến tột cùng đã mơ thấy cái gì vậy?"
"Thần thiếp..."_ Tô Dư cảm thấy ngực như bị vật gì đè nặng, làm nàng khó mở miệng thành lời. Nàng tự biết lời kia từ đâu mà đến, chắc chắn không có ý nguyền rủa hoàng đế chết sớm, nhưng cứ như vậy để hoàng đế nghe được, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
"Thần thiếp không phải..."_ Tô Dư có chút sợ, lại không biết giải thích thế nào, chỉ biết bình tĩnh nói:"Thần thiếp không có ý bất kính..."
"..."_ Mắt thấy hoàng đế im lặng giây lát, nàng vừa định nói thêm điều gì, hoàng đế đã dành trước:" Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi, nàng cứ hảo hảo nghỉ ngơi là được rồi."
Giống như nàng không biết nên giải thích thế nào, hắn cũng không biết nên hỏi thế nào cho tốt. Nếu cứ hỏi tiếp như vậy sẽ khiến nàng sinh hiểu lầm, nhưng nếu hỏi thẳng nàng "Nàng có đúng là trọng sinh không?" -- Chẳng phải lại càng kỳ quái, vạn nhất nàng không phải, cần gì phải khiến nàng bị suy nghĩ này của hắn hù dọa.
Nhìn ra được nàng vẫn hoảng sợ, Hạ Lan Tử Hành nhẹ cười giải đi lo lắng của nàng:" Trẫm chính là nhất thời hiếu kỳ, chỉ là nói mơ thôi, cái gì cũng đều không phải sự thật, cũng không trách được nàng."
Vì biết Tô Dư trước kia luôn mơ những thứ chuẩn xác, Nhàn Phi liền nhìn ra chút manh mối, đoán rằng Tô Dư đại khái đã mơ được giấc mộng gì về sau, bất quá nói mơ ra lúc này liền có chút dọa người.
Không giống với Tô Dư bởi vì chuyện xưa mà luôn nơm nớp lo sợ, dựa vào tính tình của Nhàn Phi, nàng luôn nhận ra rất nhiều chuyện, cũng dễ dàng hiểu rõ. Nhưng đều nói "Ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng", lời này dù không nói ra, hoàng đế cũng khó tránh không suy nghĩ, Tô Dư có phải hay không ban ngày đã từng muốn làm những loại chuyện này, ban đêm mới nằm mơ nói ra lời như vậy, nếu thế đại khái còn không bằng nói với hoàng đế Tô Dư luôn liên tục bị ác mộng quấy nhiễu.
Hơn nữa, Nhàn Phi đọc nhiều sách tiêu khiển, luôn cảm thấy từ xưa đến nay, kỳ nhân dị sĩ có thể biết trước biết sau luôn có cả khối người, thời Tây Hán "trước có Đông Phương Sóc, sau có Chủ Phụ Yển" (*) -- Tô Dư mặc dù khác hai người trước là vì học Chu Dịch (**) mới biết được những chuyện kia, nhưng...kết quả không phải cũng không sai biệt lắm sao.
Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Nhàn Phi cảm thấy mình đã đọc nhiều sách, cũng biết nhiều chuyện sâu xa, hoàng đế so với mình cũng không kém hơn bao nhiêu. Sau một phen do dự, nàng liền nhìn hướng Tô Dư:" Tỷ tỷ...nếu không...những thứ mộng kia.."
Cùng hoàng đế nói thẳng đi, cũng không tính là chuyện gì lớn -- so với bị nghi là nguyền rủa đế vương vẫn luôn tốt hơn. Việc này cùng lắm chỉ bị thất sủng, nhưng việc sau làm không khéo liền bị ban chết.
(*) Đông Phương Sóc: là một học giả nổi tiếng ở tỉnh Sơn Đông, cùng thời với Tư Mã Thiên, dưới triều vua Hán Vũ Đế Lưu Triệt (còn Chủ Phụ Yển thì mình đã có tìm nhưng không có kết quả về người này nhưng có lẽ ông cũng là một học giả giống ĐPS)
(**) Chu Dịch: là một tác phẩm kinh điển, đồng thời là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin sau này
Tác giả (Lệ Tiêu) có lời muốn nói:
<<Đại Yến nhật báo>> phát biểu xã luận: Kiến thức thay đổi vận mệnh, thành tựu khoa học kỹ thuật của tương lai [Đại sương mù]
- -<<Đại Yến thanh niên báo>> phát biểu xã luận: Học thuyết "Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo" [Hộc máu]
#Giúp Nhàn Phi lên trang đầu#
_______________________________________
Ps: Không cần phải mơ mộng A Dư có phải mắc phải loại bệnh nan y nào không....bệnh này hiện nay được gọi bằng ba chữ: Tuột huyết áp!
[Phải nói ngày hôm qua đã có bao nhiêu muội giấy rối rít đoán nàng mang thai a!!! Như vậy một đường cưỡi ngựa rong ruổi không phải khiến bảo bảo sảy mất sao!! Thỉnh nghĩ đến cảm thụ của tiểu bánh bao chứ!!]
#Lời của editor: Vì chap trước có bạn comment bảo mình nên đổi xưng hô giữa nam -- nữ chính từ ngươi -- ta sang nàng -- ta nên bắt đầu từ chap nay mình sẽ đổi nha.