Hạ Lan Tử Hành cũng cảm thấy, đây là chuyện không thể nào xảy ra vào đời trước.
Đời trước, sẽ không có bất cứ tần phi nào làm nhục danh dự hoàng thất còn được lưu lại. Về phần Tô Dư..........càng không có khả năng.
Nếu Diệp Cảnh Thu đời trước dùng chiêu này, phỏng đoán hắn cũng sẽ giống hôm nay một câu cũng lười nói, chỉ là kết quả lại bất đồng, hắn nhất định sẽ phát lạc Tô Dư cho xong việc.
Dù sao hắn cũng đã sớm chán ghét nàng.
Hoàng đế trong lòng hiểu rõ, quyết định lần này của hắn, chắc chắn làm cho Diệp Cảnh Thu cùng Tô Dư khó tránh khỏi hoài nghi. Giống như đủ loại chuyện lúc trước, thái độ của hắn quả thực quá bất đồng với hai năm qua. Hắn cũng nhìn ra được, rất nhiều thời điểm, Tô Dư là nhịn xuống nghi hoặc không nói. Vì vậy lần này hắn đem Tô Dư giữ ở Thành Thư điện, là hi vọng nàng có thể hỏi một vài câu -- tuy lý do chân thật hắn không thể nói cho nàng biết, nhưng chỉ cần Tô Dư chịu hỏi hắn một hai câu, cũng coi như đã tăng thêm 2 phần tín nhiệm với hắn rồi.
_______________________________________
Vốn nghĩ sau khi xem xong tấu sớ thì Tô Dư cũng đã ngủ, vì vậy không muốn quấy nhiễu nàng, cố ý đi trắc điện rửa mặt, nhưng đến khi bước vào tẩm điện mới phát hiện ra nàng căn bản chưa có đi ngủ, mở mắt nằm sấp ở trên giường, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong đầu Tô Dư toàn là chuyện của vài canh giờ trước. Khi đó nàng còn nhận định, lần này mình coi như xong rồi. Gặp phải chuyện như vậy, dù có phục sủng lần nữa thì làm được gì? Lời đồn đại là không thể tránh khỏi, đến lúc đó hoàng đế căn bản không thể hộ nàng. Hơn nữa, tam cung lục viện, chưa bao giờ thiếu một người như nàng. Cho dù bây giờ hoàng đế có hồi tâm chuyển ý đối tốt với nàng, thì cũng không có nghĩa là không thể sống thiếu nàng.
Gặp chuyện như vậy, "thà rằng giết lầm" cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hoàng đế lại hết lần này đến lần khác "không bình thường" cho nàng xem. Đầu một cái, Chương Nhạc Phu Nhân đã trở thành Diệp Phi, từ cùng vị phần với Giai Du Phu Nhân trở thành cùng vị phần với Nhàn Phi, không nói làm cho Diệp Cảnh Thu lần này nếm rõ lợi hại, mà còn khiến khắp hậu cung không ai dám nói gì về việc này.
Đường đường một Chính nhất phẩm Phu Nhân cũng có thể bị tước phong hào, giáng vị phần, thì những người khác sẽ có kết cục gì chứ.
Tô Dư sâu sắc cảm thấy chính mình càng ngày càng sờ không nổi tâm tư hoàng đế -- đương nhiên, nàng cũng chưa từng cảm thấy mình có thể hiểu rõ tâm tư hoàng đế. Thở dài một tiếng, cảm thán một câu sủng nhục vô thường. Sau đó thử trở mình, thì phát hiện cách đó không xa hoàng đế đang nhìn nàng như suy nghĩ điều gì.
" Còn chưa ngủ nữa."_ Thấy nàng quay đầu lại nhìn mình, Hạ Lan Tử Hành liền cười nói đi tới, ngồi ở bên giường hỏi nàng _" Sao vậy? Phạt Diệp Cảnh Thu, không trách tội ngươi, cũng không liên lụy Thẩm Diệp cùng Tô Triệt, ngươi vẫn chưa yên tâm sao?"
" Không phải..."_ Tô Dư nỉ non, cắn cắn môi, nói _" Hôm nay thần thiếp còn tưởng mình chết chắc rồi."
Một tiếng cười giễu. Hoàng đế suy tư trong chốc lát, nói:" Ngươi nghĩ trẫm thật sự yên tâm để ngươi chỉ mang theo hai người như vậy xuất cung sao?"_ Thấy nàng thần sắc khẽ biến, liền vội vàng giải thích _" Không phải là không tin ngươi...chỉ là sợ ngươi gặp nguy hiểm. Nên mới phái người âm thầm đi theo ngươi, vì vậy khi việc này vừa xảy ra, rất nhanh đã có người tiến cung bẩm báo rồi."_Hoàng đế nhẹ mỉm cười _"Bất quá cho dù không biết chân tướng, trẫm cũng biết ngươi sẽ không........làm ra loại chuyện đó."
Tô Dư nhìn hắn, ánh mắt có chút lấp lánh, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Phần tín nhiệm của hắn dành cho nàng cũng quá kỳ quái rồi.
" Nhìn gì vậy?"_ Hoàng đế vừa cười nói, vừa đưa tay che lại ánh mắt của Tô Dư. Tựa hồ không muốn giải thích nghi hoặc của nàng.
Hắn đương nhiên tin nàng, đời trước, hắn đối nàng không tốt so với đời này còn nhiều hơn. Nhiều hơn rất nhiều chuyện, cũng nhiều hơn rất nhiều năm.
Nhưng đến cuối cùng, trong hậu cung người khóc đến tê tâm liệt phế nhất lại là nàng.
Nàng như thế làm sao có thể........hồng hạnh xuất tường (*).
Nàng cảm thụ hơi ấm từ bàn tay hắn, hắn cảm giác đôi mi của nàng đang đảo qua. Trong nháy mắt bốn bề đều yên lặng, cuối cùng Tô Dư nói:" Bệ hạ nên sớm nghỉ ngơi..."
" Ừ."_ Rốt cuộc vẫn là nàng mở miệng trước, hoàng đế hài lòng lấy tay ra, nghiêng người nằm xuống, tường tận xem xét nàng trong chốc lát rồi hỏi:" Có phải cảm thấy trẫm phạt Diệp thị quá nhẹ không?"
Tô Dư hơi ngẩn ra. Sống sót sau đại họa, nàng làm sao còn nghĩ đến những chuyện như vậy, lại không ngờ hắn bỗng nhiên đề cập đến, suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu:" Không có."
Nàng đáp cực kỳ ngắn gọn, ngắn gọn đến mức hoàng đế cảm thấy nàng chỉ trả lời cho có lệ, nhướng mày hỏi lại:" Thật sự?"
"Ân"_ Tô Dư nói _" Hai nước giao binh, Diệp gia không động được."
Nói xong liền dừng lại. Chuyện liên quan đến triều chính, nàng không nên nhiều lời vẫn hơn, tránh cho nói nhiều sai nhiều.
" Hai nước giao binh."_ Hoàng đế khẽ cười lạnh _" Xác thực là vậy. Nhưng sau khi chiến sự chấm dứt, trẫm vẫn còn một món nợ khác phải tính với Diệp gia đấy."
" Món nợ khác?"_ Tô Dư bật thốt, đợi đến khi ý thức được liền nói _" Thần thiếp không nên hỏi."
"Vốn cũng định nói cho ngươi"_Hoàng đế khẩu khí không có việc gì _" Biết trận chiến này là như thế nào mà có không? Là do Sở gia cùng Diệp gia cấu kết với Hiền vương nước Cận Nghiêng làm ra. Động tác cũng thật nhanh nhẹn, trẫm chân trước vừa đối tốt với ngươi một chút, chân sau bọn họ đã làm ra chuyện như vậy."_ Tô Dư nghe vậy liền kinh hãi không thôi, chỉ thấy hoàng đế cười lạnh một tiếng nói tiếp _" Vì tranh giành hậu vị cho Diệp Cảnh Thu. Phạm thượng làm loạn, trẫm đương nhiên phải giữ lại nàng ta, ngày sau còn từ từ cùng Diệp gia tính sổ rõ ràng."_ Liếc nhanh sang Tô Dư, hoàng đế lại nói _" Còn có, chuyện năm đó Sở Sung Hoa sẩy thai, Cung chính tư cũng đang tra Diệp gia."
Mọi chuyện càng ngày càng nhiều, hắn càng ngày càng không chịu được Diệp gia, nhưng lại không thể không nhẫn Diệp gia.
Vốn sợ Tô Dư đa tâm, cảm thấy hắn một lòng che chở Diệp Cảnh Thu, như vậy hắn liền mượn chuyện này giải thích với nàng. Tô Dư nghe xong cười một tiếng:" Bệ hạ nếu đã nói vậy, thần thiếp liền cầu bệ hạ 1 chuyện."
Hoàng đế gật đầu:" Ngươi cứ nói."
Tô Dư đưa mắt nhìn hắn, hận ý dày đặc trong ánh mắt:" Nếu chuyện năm đó Sở Sung Hoa sẩy thai thật sự do Diệp thị gây nên, cầu xin bệ hạ không giết Diệp thị."
..........Hận ý như vậy tại sao còn nói lời cầu tình cho nàng ta? Hoàng đế kinh ngạc, lại nghe Tô Dư tiếp tục nói:" Có thể cho nàng ở lãnh cung "an độ khoảng đời còn lại" không?"
Hoàng đế đến đây liền hiểu rõ, hít sâu một hơi, cười bỡn cợt:" Ngươi đúng là nghiêm túc hận nàng a."
" Thần thiếp không nên như vậy sao?" _ Tô Dư hỏi ngược lại hắn. Nhấc ra yêu cầu như thế, nàng cũng không sợ hắn cảm thấy nàng lòng dạ ác độc, dù sao lúc nàng còn thất sủng, nàng cũng chưa từng che dấu sự bất mãn của mình đối với Diệp Cảnh Thu trước mặt hắn.
Hận ý tích góp từng chút một trong 2 năm qua, khiến Tô Dư cảm thấy để Diệp Cảnh Thu chết quả thật là quá tiện nghi cho nàng ta. Nàng đã từng nếm qua tư vị của lãnh cung, thật vô cung mong đợi Diệp Cảnh Thu khi thực sự ở trong lãnh cung sẽ thế nào.
" Bệ hạ có đồng ý không?"_ Tô Dư truy hỏi.
" Ừ..."_ Hoàng đế tự định giá, trả lời _" Trẫm cũng không ngại đồng ý, đến thời điểm đó sẽ giao cho ngươi xử lý được không?"
Nếu thực sự do Diệp gia làm, hắn liền tiện thể trả hậu vị lại cho Tô Dư. Hậu cung như thế nào, đương nhiên phải do hoàng hậu định đoạt.
_______________________________________
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Lan Tử Hành cảm thấy rất rõ, mình quả thực là "da mặt dày" mà sống -- biết rõ Tô Dư bài xích hắn, thời điểm hắn không có ở đây luôn thoải mái tự tại hơn rất nhiều, nhưng hắn lại làm như không biết gì cứ ngày ngày lắc lư trước mặt nàng. Dù không có việc gì, cũng hận không thể mỗi ngày đến hỏi thăm, khiến cả đám ngự tiền cung nhân cũng khó giấu được thần sắc mất tự nhiên của mình.
Nhưng hắn lại cảm thấy...khó khăn lắm mới đem được Tô Dư giữ ở Thành Thư điện, không thừa dịp nàng hành động bất tiện mà chiếu cố một phen, đợi đến khi thương thế của nàng tốt hơn, hắn chẳng phải càng không có cơ hội sao?
_______________________________________
Sau chuyện "bắt kẻ thông dâm", Diệp Cảnh Thu đã khởi lên tác dụng giết gà dọa khỉ, hậu cung không người nào dám đồn đại việc này, nhưng chuyện Tô Dư vào ở Thành Thư điện lại khiến người ta nghị luận hăng say.
Vị kia ở Trường Thu cung thủy chung không được chấp chưởng Phượng ấn, mà vị chủ mẫu lúc trước lại quanh minh chính đại tiến vào tẩm điện hoàng đế, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là muốn quyết một phen thư hùng (**) rồi.
(**) Thư hùng: Sống chết với nhau.
Tô Dư cũng không sợ các loại nghị luận như vậy, nếu thực sự có cơ hội cùng Đậu Oản "quyết một phen thư hùng" vì hậu vị, nàng cũng nhất định không nhường một ai.
Thời điểm hoàng đế lâm triều, cũng là lúc Giai Du Phu Nhân đến "thăm" nàng, ngự tiền cung nhân tất nhiên là theo ý hoàng đế mà ngăn nàng ta lại, nhưng Tô Dư lại chủ động muốn gặp nàng ta.
Nàng cùng Giai Du Phu Nhân dù chưa xé rách mặt nhau như với Diệp Cảnh Thu, nhưng chuyện hai ngươi không hòa thuận cũng là chuyện ai ai cũng biết. Lúc này hai người cũng không có ý làm ra vẻ hòa hợp, Giai Du Phu Nhân cười 1 tiếng:" Sung Nghi bị thương thành dạng này, ngày ngày ở Thành Thư điện 1 bước không rời, vậy mà còn có thể quấn lấy bệ hạ không đi nơi khác, quả thực là có bản lãnh."
Tổn thương đã tốt lên một nửa nên Tô Dư đã có thể ỷ trên giường, hơi buồn ngủ nhìn nàng ta, cười nói:" Phu Nhân nói phải, thần thiếp quả thực có bản lãnh quấn lấy bệ hạ -- nếu không, mấy ngày trước làm sao có cơ hội giáng vị Diệp Phi? Thần thiếp căn bản không thể để nàng ngồi lên vị trí kia được."
" A, khẩu khí thật lớn."_ Giai Du Phu Nhân cười khẽ _" Ngươi thật sự cho rằng được sủng ái vài ngày là có chỗ hơn người à? Trải qua đủ loại lúc trước, ngươi thực sự cảm thấy mình còn có thể ở hậu cung Đông Sơn tái khởi (***) sao?"
Thấy nàng ta nói thẳng như vậy, Tô Dư im lặng trong chốc lát, đáp vô cùng uyển chuyển:" Nếu như cảm thấy thần thiếp không thể Đông Sơn tái khởi, Diệp Phi cần gì phải làm ra một trận đại loạn như vậy? Còn Phu Nhân ngài làm sao có thể...miễn thỉnh an sáng sớm để đến thăm thần thiếp chứ?"
Một lời trúng đích. Cho tới nay, Đậu Oản cùng Diệp Cảnh Thu luôn kìm chế lẫn nhau, hai người luôn cùng tranh hậu vị, hoàn toàn không để Tô Dư vào mắt, lại không ngờ, Tô Dư càng ngày càng không thể khinh thường. Các nàng luôn giả vờ không để ý tới, nhưng cũng không muốn có thêm một người tranh giành hậu vị với mình. Mặc dù muốn động thủ trừ Tô Dư nhưng phải kìm chế lại, chờ đối phương xuất thủ trước, nếu có thể trừ Tô Dư cũng coi như tiện nghi chính mình, nếu không..đại khái người động thủ cũng gặp xúi quẩy, coi như chính mình cũng chiếm được tiện nghi, còn có thể dò xét xem rốt cuộc trong lòng hoàng đế Tô Dư có địa vị gì.
Cuối cùng là Diệp Cảnh Thu không nhịn được, bên ngoài đều tưởng Tô Dư thắng, mà không biết Đậu Oản cũng là người thắng. Mắt thấy Tô Dư tiến vào Thành Thư điện, Đậu Oản biết từ bây giờ dù không muốn để ý đến đối phương cũng không được, đặc biệt nàng lại là người từ đầu đến đuôi đều không thể khinh thường.
Những thứ vòng vèo này tuy Tô Dư chưa từng tham dự, nhưng cũng có thể đoán được ít nhiều. Biết rõ Đậu Oản từ khi vào cung đã không vừa mắt mình, nên bây giờ cũng lười phải cùng nàng ta ra vẻ. Nhẹ rũ mắt xuống, Tô Dư cười nhạt:" Thần thiếp có thể Đông Sơn tái khởi hay không tạm thời không nhắc đến, nhưng Phu Nhân cũng không thể không thừa nhận, ngài hôm nay tới là để hạ chiến thư."
" Cũng không phải."_ Đậu Oản khiêu mi, cười nói _" Bản cung là đến nhắc nhở Sung Nghi, lập Phi làm hoàng hậu cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng lập chính thê bị biếm truất làm hoàng hậu là chưa từng có, Sung Nghi cũng đừng quá tự cao."
Tuy hai năm trước trôi qua không hề dễ dàng, nhưng Tô Dư cũng chưa từng bị thương thành như vậy. Từ sau khi Giai Du Phu Nhân đến thăm, cũng có các tần phi khác lục đục chạy đến, nhưng nàng chưa từng cho họ chút mặt mũi, lúc hoàng đế ở đây lại càng không. Vì vậy nhất thời cũng được an tĩnh một chút, nhưng tổn thương đã lâu vẫn chưa khỏi hắn, khiến nàng có chút phiền lòng.
Tô Dư càng dưỡng thương, trong lòng càng thêm nóng nảy. Phân nửa thời gian đều không được động đậy, khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, thì vừa bước ra ngoài hóng gío đã tái phát trở lại, nhưng nếu hoàn toàn bất động cũng chẳng khác nào dưỡng thương vô ích cả, cuối cùng liền ảo não không thôi oán giận với Chiết Chi:" Chỉ là một tổn thương nho nhỏ, lại phải lăn qua lăn lại một hồi, ngự y cũng quá vô dụng rồi."
Chiết Chi nghe vậy liền cười nói:" Tổn thương gân cốt muốn khỏi cũng phải hơn trăm ngày, nương nương ngài liền hảo hảo dưỡng thương ba tháng đi. Hơn nữa, bệ hạ cũng không đuổi nương nương đi, nương nương gấp cái gì?"
Tuy nói thế, nhưng Chiết Chi cũng biết, vì ở Thành Thư điện dưỡng thương, nên Tô Dư mới nóng lòng như vậy.
Mắt thấy hoàng đế một bộ "cứ từ từ dưỡng thương", dường như muốn đem Tô Dư đặt ở đây càng lâu càng tốt, mà nàng lại không thể phản kháng hắn lại càng không thể quái lên đầu ngự y, đành tự định giá một phen, cuối cùng Tô Dư cắn răng nói:" Ngươi cầm thuốc này đến chỗ y nữ, hỏi xem có thể thay một chút "mãnh dược" hay không, thứ thuốc bất ôn bất hỏa này điều dưỡng thật quá chậm. Nếu bệ hạ hỏi tới, ta chịu trách nhiệm."
Chiết Chi đáp ứng rồi rời đi, trong lòng biết rõ cho dù Tô Dư có sốt ruột, nhưng không có nghĩa y nữ cũng giống nàng. Nếu đổi được tự nhiên sẽ đổi, còn nếu không được cũng sẽ không mạo hiểm đổi, nên chẳng có gì phải lo lắng cả.
_______________________________________
Lúc trở lại Thành Thư điện, Chiết Chi vội kéo lấy Quách Hợp đang vừa vặn đi tới, nói nhỏ vài câu, Quách Hợp nghe thấy liền kinh hoảng:" Có việc này nữa sao? Vậy còn không mau bẩm báo với bệ hạ!"
" Làm sao được..."_ Chiết Chi tay nắm chặt bình sứ kia, hung ác cắn môi _" Thuốc này vẫn luôn do ta quản, bây giờ xảy ra chuyện như vậy............bệ hạ không phải sẽ đem ta ra hỏi tội sao...."
" Ngươi hồ đồ cái gì vậy!"_ Quách Hợp quát khẽ _" Nếu cứ để như vậy, không biết nương nương sẽ xảy ra chuyện gì, chuyện tổn thương gân cốt thế này, không trì hoãn được!"
Chiết Chi bị Quách Hợp khiển trách, nhưng cũng không dám nói với Tô Dư, sợ nàng vì chuyện này mà phiền lòng không chuyên tâm dưỡng thương được. Đáy lòng nàng cũng hiểu rõ, người này không thể không tra ra.
Giãy giụa một phen, Chiết Chi cuối cùng đi vào chính điện, hoàng đế đang sắp xếp chính sự, hoàn toàn không để ý đến Chiết Chi cùng Quách Hợp. Nhưng Từ U lại thấy được, cũng không biết hai người có chuyện gì, ba người trao đổi ánh mắt nửa ngày với nhau, cuối cùng hoàng đế cũng ngẩng đầu lên:" Chuyện gì?"
Chiết Chi cùng Quách Hợp lại nhìn nhau, sau đó đồng loạt quỳ xuống, Chiết Chi nói:" Bệ hạ thứ tội, Sung Nghi nương nương thấy thương thế đã lâu vẫn chưa khỏi, liền nói thuốc này bất ôn bất hỏa, sai nô tỳ lặng lẽ mang thuốc này đi hỏi y nữ, xem có thể đổi lấy thuốc có dược tính mạnh hơn không...."
Hoàng đế nghe vậy không khỏi nhăn mày:" Hồ nháo, ngự y nói phải từ từ điều dưỡng, nếu nóng lòng điều trị sẽ để lại bệnh căn, kêu nàng cứ an tâm dưỡng thương, không cần sốt ruột."
" Vâng...nô tỳ sẽ nói."_ Chiết Chi đáp xong liền dập đầu, nói tiếp_" Nhưng khi nô tỳ chiếu theo ý tứ nương nương đi hỏi, thì y nữ nói...y nữ nói..." _ Chiết Chi có chút kinh hãi, không dám nói tiếp nữa, Quách Hợp thấy vậy khó tránh khỏi nóng lòng, dập đầu tiếp lời nàng:" Y nữ nói thuốc này có trộn thêm chút dược liệu mang tính lạnh, khiến thương thế không thể lành được."
Ngay cả Từ U cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Trong lòng biết những người không chịu được Tô Dư không phải là số ít, bệ hạ luôn phòng bị khắp nơi, mọi cái ăn cái mặc của Tô Dư đều được kiểm tra cẩn thận, thuốc này....... cũng là do ngự y tự mình kê đơn, sau khi viết xong còn đích thân giao cho Chiết Chi, về lý chuyện này không thể xảy ra được.
Chẳng lẽ....
Nghi hoặc trong lòng Từ U, cũng giống như nghi ngờ trong lòng hoàng đế.
Chỉ thấy ánh mắt hoàng đế trở nên sắc nhọn, lạnh giọng hỏi Chiết Chi:" Thuốc này chỉ có ngươi cùng Giang ngự y động qua."
Không phải là không nghi vị ngự y kia, nhưng nếu so sánh, Chiết Chi vẫn đáng nghi hơn một chút -- vị Giang ngự y chịu trách nhiệm xem bệnh Tô Dư vốn là một thế ngoại cao nhân, bởi vì hôm này Thái y viện hơi có chút thành tích, phá giải được rất nhiều bệnh lạ cứu giúp dân chúng (1), nên hắn mới bằng lòng "xuất sơn" làm bạn với Thái y viện.
Người như vậy, thật sự không có khả năng vì cuốn vào tranh đấu lục cung mà động thủ hại người.
" Bệ hạ...nô tỳ tuyệt không làm."_Chiết Chi dập đầu cam đoan, an ủi chính mình loại chuyện thế này không thể rơi trên đầu nàng -- Tô Dư tin nàng như vậy, nếu nàng muốn hại Tô Dư, cần gì phải đợi đến bây giờ mới làm?
" A Dư biết rõ việc này không?"_ Hoàng đế hỏi nàng, Chiết Chi liền lắc đầu:" Tạm thời chưa biết."
" Trước tạm không nói cho nàng biết."_ Nhẹ thở phào 1 cái, hoàng đế nói tiếp _" Cho ngự y kê đơn mới đi."
Chiết Chi cùng Quách Hợp liền thoáng yên tâm, cung kính thi lễ rồi cáo lui. Đợi đến khi hai người rời khỏi chính điện, hoàng đế mới nói với Từ U:" Phân phó xuống, tra Tô gia cho trẫm."
... Tra Tô gia?
Từ U kinh ngạc, khựng lại một chút liền do dự nói:" Bệ hạ...ngài là hoài nghi Sung Nghi nương nương..."
Hoài nghi Sung Nghi nương nương vì muốn ở lại Thành Thư điện cố sủng mà cố ý không đem thương thế dưỡng tốt sao?
" Không phải."_ Hoàng đế quét mắt nhìn hắn một cái, tiện tay cầm lấy một quyển tấu chương _" Trẫm là không tin Tô Cảnh."
Lần trước vì nóng lòng mà hạ thuốc hắn, làm sao biết được lần này sẽ không làm ra chuyện như vậy? Hạ Lan Tử Hành suy nghĩ, xem ra phải cẩn thận một chút mới được. Cũng không phải vì muôn trừ Tô gia, mà là lo lắng nếu không kiêng nể gì tra xét để rồi tội danh này rơi trên đầu Tô gia thì sẽ khiến Tô Dư khó xử.
(1) Về chuyện Thái y viện nghiên cứu bệnh lạ cứu giúp dân chúng...cái này là do A Tiêu thăm dò tài liệu, phát hiện Thái y viện không chỉ khám bệnh trong cung, mà còn có điểm giống với...đại học y học hiện đại? Hình như cũng không phải..[Trầm tư], tóm lại vai trò của thầy thuốc hoàng gia, cùng chức năng nghiên cứu y học của Thái y viện...Ân...ta cũng không rõ lắm...[Bóp trán]
Chú thích:
(*) Hồng hạnh xuất tường: Lấy từ hai câu cuối của bài Du viên bất trị của Diệp Thiệu Ông đời Tống ( Phiên âm: Xuân sắc mãn viên quan bất trụ/ Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. Dịch thơ: Đầy vườn xuân sắc ai ngờ/ Một cành hồng hạnh vượt bờ đón xuân) dùng để ám chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn lăng nhăng với người khác.
(***) Đông sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về Đông Sơn, triều đình nhiều lần mới ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được rất nhiều người biết đến. Về sau, Tạ An lại xuất chinh, làm quan tới chức Tư Đồ. Do đó, thành ngữ "Đông Sơn tái khỏi" hoặc "Đông Sơn phục khởi" dùng để chỉ những người thất thế nhưng trùng hưng được thanh thế.