"Trong cung quy củ nghiêm ngặt, chuyện như vậy, thần thiếp tự biết có thể tra được, vì sao phải nói dối chứ?"_ Tô Dư nói, tuy lời dành cho Giai Du Phu Nhân nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía hoàng đế.
Qua giây lát, hoàng đế lạnh giọng cười một tiếng:" Vậy liền giao cho Cung chính tư thẩm đi."
_______________________________________
Vừa nghe Thu Thiền bị đưa đến Cung chính tư, Chiết Chi khó tránh khỏi có chút lo lắng -- Nơi như Cung chính tư, có dạng nào không nạy miệng ra được? Nếu để Thu Thiền khai ra sự thật...
Đem lo lắng của mình nói với Tô Dư, trái lại Tô Dư còn nhẹ cười nói:" Sự thật? Hôm nay nàng ở trên điện nói những lời này, không phải là "sự thật" sao?"
Ngoài trừ nguyên nhân hạ dược là giả, còn lại cơ bản đều là những gì nàng ta và Tô Dư đã từng nói qua.
"Ngươi sợ nàng nói cho bệ hạ ta vốn định đưa cho Giai Du Phu Nhân uống thuốc phá thai sao? Giai Du Phu Nhân không có thai, ta làm sao lại không duyên cớ làm ra chuyện này? Lời này cho dù nói ra, có mấy phần tin được?" _ Tô Dư càng thêm vui vẻ, mi tâm không hề cho chút sầu lo nào, chỉ thấy Chiết Chi im lặng một hồi, nói:" Dù vậy...nếu nàng ở Cung chính tư cắn chết không buông nói nương nương muốn hại Phu Nhân, lại không nhắc đến chuyện Giai Du Phu Nhân trở tay tính kế..."
"Nàng tất nhiên sẽ cắn chặt lấy ta."_ Tô Dư khẽ cười chậm rãi nói _" Không nghe thấy nàng ở trên điện nói gì sao? Nàng nói ta sẽ chiếu cố gia quyến nàng -- ta lại chưa từng nói những lời này, đây hơn phân nửa là thứ Giai Du Phu Nhân dùng để uy hiếp nàng. Chuyện liên quan đến tính mạng người nhà, nàng làm sao dám phản bội?"
Cung nữ thái giám dính vào chuyện này phần lớn đều phải chết, phàm là chuyện như vậy đương nhiên ai cũng không dám làm, trong trường hợp đó lấy tính mạng người nhà ra uy hiếp luôn là phương pháp hữu hiệu nhất. Biện pháp như vậy, đối với đại thế gia -- như Đậu gia hôm nay, Diệp gia, Tô gia ngày trước đều không tốn nhiều công sức.
"Hôm nay bệ hạ tại Thành Thư điện, trong lời nói có nhiều phần hướng về ta. Lại thêm sau khi thăm dò điển tịch, thấy nàng cùng ta, cùng Khinh Lê cung nửa điểm quan hệ cũng không xuất hiện, nhưng cùng Giai Du Phu Nhân lại ẩn hiện có liên quan, bệ hạ trong lòng tự sẽ có quyết định. Nàng càng cắn chặt ta, bệ hạ lại càng tăng thêm hoài nghi."
Cho nên việc này ước chừng sẽ không giải quyết được gì, bề ngoài cũng không gây tổn hại gì đến Giai Du Phu Nhân, nhưng lại thắng được một bậc trong lòng hoàng đế. Khiến hoàng đế luôn tồn tại nghi ngờ, cảm thấy Giai Du Phu Nhân đang tính kế điều gì, tiện đà nghi đến cả Đậu gia. Như vậy khoảng cách Đậu Oản và hậu vị...lại càng xa hơn.
Huống chi nàng ta vẫn còn một thân hoàn bích.
Tô Dư nghĩ tới lời của Nhàn Phi mà khẽ cười, trong lòng bất giác có chút khó hiểu. Lúc trước đã từng nghe Mẫn thị nói với nàng, hoàng đế tuy truyền nàng ấy đến nhưng lại không hề động đến nàng, hôm nay Đậu Oản cũng như vậy...
Hoàng đế tột cùng là có ý gì?
Bất kể lúc hoàng đế đến Khinh Lê cung, hay Tô Dư đến Thành Thư điện...những chuyện làm ban đêm đó đều khiến nàng hoàn toàn bỏ đi ý tưởng hoài nghi hoàng đế có chỗ "không bình thường" ban đầu, nhưng lại càng nghĩ không ra hoàng đế rốt cuộc vì sao lại đối đãi hậu cung như vậy.
Vì kiêng kị Đậu gia sao?
_______________________________________
Đối với cung nữ bị đưa đến Cung chính tư Thu Thiền này, cao thấp Cung chính tư đều nhận được khẩu dụ của hoàng đế: nghiêm thẩm.
Qua một ngày, lại nghe đại thái giám Từ U đến truyền chỉ:" Bệ hạ nói cần phải thẩm ra sự thật."
Sự thật? Mọi người đều không hiểu "sự thật" hoàng đế nói có ý vị gì, duy chỉ có Cung chính Trương thị hiểu, hoàng đế đại khái là tự mình xem điển tịch của Thu Thiền, biết rõ nàng cùng Đậu gia có chút quan hệ, nhất định muốn nàng đem Đậu gia khai ra.
Nhưng Thu Thiền miệng cũng rất cứng cỏi, một mực cắn chết là do Tô Dư sai sử, Giai Du Phu Nhân là bị tính kế, hoàn toàn không cố ý tính kế Tô Dư.
Bản cung trình lên trước mặt hoàng đế, hoàng đế nhìn một lượt, sau đó nhíu mày đặt xuống bên cạnh. Từ U ước lượng...chuyện này xem ra phải theo lệ cũ không giải quyết rồi.
Trong cung đình, rất nhiều chuyện đều là một bãi nước đục. Hai bên lại đều là tần phi, đẩy lên phía trước chỉ có một cung nữ Thu Thiền. Như vậy, nếu ngấm ngầm điều tra sau lưng tần phi tự không thích hợp, cho dù hoàng đế trong lòng hoàn toàn biết rõ ai đúng ai sai, nhưng vô tội chứng cũng không thể xử lý được gì. Dù sao, sau lưng tần phi...còn có thế gia của mình.
Vì dạng chuyện tình có thể lớn có thể nhỏ này mà trở mặt chung quy vẫn không thích hợp.
Cho nên ở trong cung "chuyện lớn hóa nhỏ" đã thành luật lệ bất thành văn, chỉ cần không dính líu đến thế gia liền triệt để không dính líu. Đương nhiên, chuyện ở trong hậu cung, ít nhiều cũng phải theo tâm tư hoàng đế -- tựa như việc này, hoàng đế nếu nghiêng về phía Giai Du Phu Nhân, liền dứt khoát đem bản cung của Thu Thiền công bố với bên ngoài, xác thực tội danh của Tô Dư; còn nếu nghiêng về phiá Tô Dư, liền để cho Thu Thiền chết trong Cung chính tư, chặt đứt manh mối duy nhất này.
Trong lòng hoàng đế sớm hiểu "sự thật" này có thể làm được gì, nếu như 1 ngày kia dự định diệt toàn Đậu gia, vừa vặn đem chuyện này lộ ra ngoài, khiến tội của Đậu gia tăng thêm một bậc, càng thêm khó có đường thoát.
Hạ Lan Tử Hành nghiêng đầu ngó qua bản cung hồi lâu, đột nhiên cầm lên, đừng dậy đi ra ngoài:" Đến Cung chính tư."
Cung nhân đều có chút kinh ngạc, nhưng cũng vội vàng đuổi theo.
Hắn cảm thấy, cơ hội này không thể bỏ qua. Chuyện này hơn phân nửa là Đậu Oản chủ tâm mưu hại Tô Dư, nếu Thu Thiền đã cắn chết không nói, không giải quyết chuyện này cũng không sao, hai bên đều không tổn thất gì.
Nhưng nếu có thể cạy được miệng Thu Thiền thì càng tốt, có được tội chứng này liền có thể uy hiếp Đậu gia, để bọn họ an phận một chút, không dám đem nữ nhi tiếp tục đẩy lên hậu vị nữa.
Hậu vị kia, hắn phải kiệt lực lưu lại đến khi Tô Dư có thể ngồi lên được.
Đến Cung chính tư, chính là vào lúc tạm nghỉ thẩm vấn. Thu Thiền còn ở trong hình phòng, nhưng lại không có cung nhân Cung chính tư nào ở đây.
Hai ngày này thực sự trôi qua không có thiên lý, Thu Thiền chỉ biết mình đã chảy rất nhiều màu, không biết lúc nào sẽ tắt thở, nếu không phải lúc tỉnh táo nghĩ đến bản thân mình liên quan đến tính mạng cả nhà, đại khái nàng đã sớm đem Giai Du Phu Nhân nói ra.
Nàng từ khi tiến cung đã biết Cung chính tư là dạng địa phương gì. Lúc này chỉ mới hai ngày mà thôi, nàng bỗng có chút bận tâm, nếu cứ tiếp tục như vậy, Cung chính tư sợ rằng sẽ có biện pháp thăm dò ra những chuyện kia.
Bất quá cũng không đến trên đầu nàng. Giai Du Phu Nhân đã nói, chỉ cần nàng không khai ra, liền bảo vệ người nhà nàng bình an vô sự.
Cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, thanh âm này khiến Thu Thiền giật mình, gắng sức mở mắt ra nhìn xem, chỉ thấy người tiến vào này so với Cung chính tự mình thẩm vấn còn khiến nàng càng thêm sợ hãi.
"Bệ hạ..."_ Thu Thiền xụi lơ trên mặt đất, không còn chút khí lực để hành lễ, chỉ có thể nhìn về phía hắn, không biết hắn sẽ làm gì.
Nếu như trực tiếp giết nàng, ngược lại thoải mái nhẹ nhàng.
"Việc này là thế nào, tự ngươi nói đi."_ Hoàng đế đứng trước mặt nàng, chắp tay lại, thanh âm trầm ổn không có cảm xúc.
"Là Vân Mẫn Chiêu Nghi sai nô tỳ hạ dược trong thuốc của Giai Du Phu Nhân..."_ Thu Thiền vừa nói một câu, hoàng đế đã ngắt lời:" Trẫm đã xem qua bản cung."
Đây là có ý gì?
Hình phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, gian phòng này lại cách âm, khiến khí lạnh càng thêm nhiều. Hạ Lan Tử Hành cảm thấy có chút khó chịu, tầm mắt dừng lại ở chậu than cách đó không xa, nhẹ nhàng đi tới.
Thu Thiền nhìn hoàng đế đưa tay cầm bàn ủi khuấy động lửa than, toàn thân một trận lạnh run, giống như đã cảm giác được một trận đau đớn. Sợ hãi im lặng, nghe hoàng đế nói:" Trẫm đích thân đến, không phải để nghe những lời được lặp lại trên bản cung lần nữa."
Mặt than bên ngoài đã được khuấy cho ấm vừa, lộ ra hồng than cháy đỏ phía dưới, Hạ Lan Tử Hành liền nhẹ nhàng vươn hai tay ra...sưởi ấm.
Không nói Thu Thiền nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Từ U cũng vậy -- nguyên còn tưởng rằng hoàng đế tới đây là muốn đích thân tra tấn.
"Ngươi tiến cung năm Kiến Dương thứ hai, nhà ở sông Hoài Dục."_ Hạ Lan Tử Hành nhàn nhã nói _"Trong nhà có 7 miệng ăn, ngoài trừ cha mẹ, người còn có 1 ca ca, 1 đệ đệ, 2 muội muội."
Thu Thiền đã mệt đến mức không muốn mở miệng -- những chuyện này, Giai Du Phu Nhân cũng biết, cũng đã đem toàn gia nàng chuyển khỏi sông Hoài Dục, hoàng đế chính là biết rõ những thứ này, cũng không thể đem người nhà của nàng ra uy hiếp được nữa.
Sau một hồi im lặng, lời nói kế tiếp của hoàng đế ước chừng đã đánh tan "mộng đẹp" của nàng:" 12 ngày trước, Đậu gia an bài người đem toàn gia của ngươi đưa khỏi sông Hoài Dục, đi đến Ánh Dương, 8 ngày trước, tại Binh bộ của Ánh Dương an bài cho huynh trưởng ngươi một vị trí không tồi."
"Bệ hạ..."_ Trong giọng nói của Thu Thiền không hề che giấu sợ hãi, giống như đã thấy được cảnh toàn gia bị diệt. Hoàng đế đúng lúc này quay đầu sang, cho nàng một gò má âm u lạnh lẽo, trông lãnh khốc cực kỳ:" Đậu gia có Đậu gia biện pháp, vậy ngươi nghĩ cấm quân Đô Úy phủ của trẫm dùng để bài trí à?"
"Bệ hạ...là một mình nô tỳ đắc tội..."_ Thu Thiền nén khóc, cắn chặt răng, thanh âm khàn khàn.
"Vậy nói cho trẫm sự thật."_ Hoàng đế quay người lại, chắp tay sau lưng _" Ngươi nói nhảm thêm một câu, trẫm liền bảo đảm trong ba ngày nữa cả nhà ngươi được đoàn tụ trong đại lao cấm quân Đô Úy phủ."
"Là...Là Giai Du Phu Nhân sai nô tỳ phản lại Vân Mẫn Chiêu Nghi."_ Thu Thiền vừa khóc, vừa lựa lời nói với hắn _"Chiêu Nghi nương nương phái hai người đến Trường Thu cung, một người là nô tỳ...người còn lại tên Tĩnh Sương, ngày đó Phu Nhân ngay trước mặt nô tỳ động đại hình với Tĩnh Sương, sau đó còn ban chết...bức nô tì không thể không làm việc vì nàng."
Trong lúc nghiêm thẩm một người để cho một người nữa chứng kiến, khiến người đó không thể chịu nổi mà quy phục, hoàng đế không khỏi oán thầm một câu: Biện pháp thẩm vấn này của Đậu thị là học theo Hình bộ hay học theo cấm quân Đô Úy phủ vậy?
"Về sau...về sau còn lấy tính mạng cả nhà nô tỳ ra uy hiếp, nô tỳ không còn cách nào khác, chỉ đành đem mọi chuyện bẩm với Phu Nhân..."_ Thu Thiền tiếp tục nói _"Phu Nhân liền nói tương kế tựu kế...rồi để nô tỳ trở về bẩm với Chiêu Nghi, nói cho nàng biết Phu Nhân quả thực đã có thai, khiến nàng vội vã động thủ..."
Nàng nói có chút hoảng loạn, hoàng đế nghe vậy liền ngẩn ra:" Tương kế tựu kế?" _ Nhíu mày suy nghĩ một chút mới hỏi _" Tại sao lại nói như vậy? Chiêu Nghi vốn định làm chuyện gì sao?"
"Vâng..."_Thu Thiền giải thích _" Chiêu Nghi nương nương an bài nô tỳ cùng Tĩnh Sương vào...vốn là để chúng nô tỳ thăm dò, xem thử Giai Du Phu Nhân có thai hay không...nếu có, vạn lần không để cho nàng sinh hạ..."
Ẩn tình ngoài dự liệu này khiến Hạ Lan Tử Hành toàn thân chấn động, vốn muốn để cho Thu Thiền đem Đậu Oản khai ra, lại không ngờ nàng xác thực đã đem Đậu Oản khai ra, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn rơi trên người Tô Dư.
"Giai Du Phu Nhân biết chính mình nếu không hề có thai, như vậy về sau liền nói lại thành đây là do Chiêu Nghi hạ hàn dược gây vô sinh cho nàng, khiến Chiêu Nghi khó lòng giãi bày..."_ Thu Thiền nói tiếp, nhưng hoàng đế lại không có tâm tình để nghe nữa. Chỉ cảm thấy vô lực cực kì.
Tuy nói Đậu Oản thiết kế bẫy nàng, nàng cũng xác thực không cho Đậu Oản dùng thuốc vô sinh, nhưng...nàng căn bản có ý muốn hại hài tử của Đậu Oản sao?
- --------------------------------------------------------
#Thực ra đây là lời mà tác giả Lệ Tiêu đã nói ở chương 80 nhưng lúc đó mình không nhìn thấy nên đã không edit lại, mong các bạn thông cảm.
Tác giả (Lệ Tiêu) có lời muốn nói:
Nhân đây xin giải thích vấn đề của nữ chủ (Tô Dư):
Sau khi chuyện được viết không lâu, liền có cô nương nói nữ chủ không thông minh, thẳng đến hôm nay, đã có cô nương hỏi một câu -- có thể khiến nữ chủ thông minh hơn một chút được không?
Nhìn những lời đó, A Tiêu liền biến thành dạng này (⊙o⊙)
Kỳ thật là như sau...nữ chủ vốn đã không thông minh a! Nếu thông minh đời trước liền không thảm như vậy rồi -- tuy rằng rốt cuộc vẫn là do hoàng đế hiểu lầm nàng, nhưng nếu như nàng thật sự thông minh, ít nhất vẫn có thể có biện pháp truyền tin đến người nhà hoặc tìm người khác giúp đỡ, cũng sẽ không đến mức như vậy. Hơn nữa...nếu thông minh, cũng sẽ không tồn tại chấp niệm với hoàng đế đến tận lúc chết...
Cho nên...khiến cho nàng sau khi cùng hoàng đế trọng sinh được sủng đến tận trời có thể được, nhưng chỉ số thông minh của nàng ta không thể mở bàn tay vàng được a -- hoàng đế nói đến cùng chỉ là đổi tính, nhưng nàng.. rốt cuộc vẫn không thể đổi não được!! Nếu ta bỗng cấp cho nàng bộ óc thông minh uy việt thấu hiểu y lý tinh thông cung đấu, mọi người ứơc chừng sẽ tẩy chay ta rồi!!!! [Tê tâm liệt phế]
Vì thế nói thế nào nhỉ, câu chuyện này trọng điểm không phải là tính kế như thế nào, mà là về việc hoàng đế muốn bồi thường và Tô Dư giãy giụa giữa suy nghĩ báo thù cùng bản tính lương thiện của mình như thế nào_(:3" <)_ ta biết mọi người muốn nhìn nữ chủ hung hăng trả thù, đem những người đời trước khi dễ nàng toàn bộ trả thù một lượt, ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng a...nhưng ta thực sự không viết ra được một nữ chủ ngoan độc như thế, cho dù là nàng trọng sinh...ân... cho dù là vì thế đi....ta vẫn thích viết một người thiện lương, cũng không phải kiểu thiện lương ngốc nghếch, mà là người biết chính xác điểm dừng của mình ở đâu, hơn nữa tại thời điểm tính kế người khác...nên ít nhiều có một phần áy náy hoặc bất an trong lòng đi.
Ân, A Tiêu là tin tưởng "con người tính bản thiện", cũng tin tưởng "con người tính bản ác", nói tóm lại là...A Tiêu tin tưởng "bản tính khó dời", bản tính một người như thế nào, sau khi nàng trải qua bao nhiêu chuyện....tuy sẽ có chút thay đổi, nhưng tuyệt không quá nhiều.
- --------------------------------------------------------
Còn về nữ chủ vì sao sau khi chết đi liền thấy được những chuyện mình chưa hề hay biết:
Kỳ thật cái này A Tiêu cũng không nghĩ tới nhưng vì có muội tử cố chấp hỏi nên...
Đây là do A Tiêu lúc trước đọc một luận văn khoa học về nghiên cứu linh hồn. Cụ thể cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ trong đó đại khái nói, có học giả cho rằng, trong con người tồn tại linh hồn, mà linh hồn sau khi tách rời thể xác, không chỉ có thể tự do trong không gian, mà thời gian cũng vậy -- theo đó, dựa vào quan điểm này, một người khi chết đi, linh hồn của hắn có thể quay ngược lại quá khứ của mình, cũng có thể nhìn đến tương lai sau này.
Xét thấy nữ chủ trực tiếp trùng sinh đến thời điểm sinh ra của mình, này đại khái là do linh hồn của nàng tại thời không bị hút về thân thể năm đó, ở "trên đường" chứng kiến hết thảy sự tình mấy năm nay...
_(:3 <)_ Không biết nói rõ thế nào... Khụ...bởi vì A Tiêu nhàn rỗi không có việc gì liền xem các loại sách kỳ quái, nên thời điểm viết văn cũng có chút ý tưởng kỳ quặc...này...ưhm...đã không thể chữa trị rồi...