Cái chết của cha nàng, đệ đệ nàng..lúc đó hắn chưa từng để ý đến cảm nhận của nàng, chẳng qua vì không muốn nhiều lời với nàng nên mới không cho nàng biết. Nhưng hôm nay hắn mới nhận ra, nếu như nàng biết, chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Tựa như lúc này, Tô Dư yên lặng nằm bên cạnh hắn, thủy chung không ngủ, hắn không nói lời nào nhìn nàng, nàng giống như không hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của hắn, sợ Tô Triệt có cái gì không ổn.
Hạ Lan Tử Hành ngồi bên cạnh nàng, nhất thời không biết nói gì. Ngự y đến xem mạch, cẩn thận hỏi thăm bệnh tình, kê đơn, sau đó dặn dò cung nhân đi bốc thuốc.
" Ngươi nghỉ ngơi đi."_ Hoàng đế nắm chặt tay nàng, cười nói _" Nếu còn không tin, ngày mai trẫm sẽ cho ngươi đi gặp."
Lời nói này làm cho Tề Mi đại trưởng công chúa cũng phải sững sờ. Tô Triệt vẫn còn hôn mê, đại để không thể tiến cung được, chẳng lẽ..hắn muốn chuẩn cho Tô Dư xuất cung sao?
"Bệ hạ...không được đâu."_ Đại trưởng công chúa khuyên nhủ_" Phi tần hoàng đế, nếu xuất cung có phải...."
Cho dù hoàng đế không để ý, thì cũng phải đề phòng những kẻ có tâm nhắc đến chuyện này.
" Không sao, cho Từ U cùng người của cung đang tư đi theo là được."_ Hoàng đế nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn sang Tô Dư nói _" Nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai ngự y đến xem bệnh, nếu không có việc gì thì ngươi mới có thể xuất cung."
Tô Dư nhìn hắn u ám, trong lòng càng thêm hoảng loạn, khó chịu, thủy chung không thể bình tĩnh được. Tề Mi đại trưởng công chúa nhìn hai người trước mặt, suy nghĩ một chút, nói:" Nếu như thế, bệ hạ cứ ở đây bồi A Dư...bản cung nghỉ ngơi trước."
Đây là có ý tác hợp, hoàng đế đương nhiên hiểu, cúi thấp người nói:" Cô đi thong thả."
Tô Dư tất nhiên cũng hiểu được những lời này, lúc trước đại trưởng công chúa đã từng hi vọng nàng cùng hoàng đế có thể hòa hợp với nhau, chỉ là về sau thấy không thể cưỡng cầu nên liền bỏ qua. Hôm nay nàng rõ ràng muốn nhắc lại ý này, Tô Dư liền thấp thỏm nói:" Mợ..."
Tề Mi đại trưởng công chúa lại làm như không thấy đến nửa bước cũng không khựng lại, nhẹ chào hoàng đế rồi đi thẳng về tẩm điện.
Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn vẻ mặt kinh sợ của Tô Dư, nhấc chân lên, xoay người nằm nghiêng trên giường, nhìn nàng chăm chú. Tô Dư quả nhiên trốn vào bên trong, bộ dạng cực kỳ cảnh giác nhìn hắn.
Mỗi lần đều là cái dạng này.
Hoàng đế khiêu mi nhìn nàng, tiện đà xích vào trong một chút, Tô Dư thấy vậy cũng xích vào trong một chút, hoàng đế lại được một tấc tiến một thước (*).
(*) Ý nói hoàng đế thấy Tô Dư xích vào trong thì cũng xích theo.
" Bang" một tiếng nhỏ, ót của Tô Dư nhẹ nhàng đập vào cạnh giường, nàng nghiêng đầu nhìn, thì thấy không thể xích thêm được nữa.
" Ngươi trốn cái gì? Có lần nào trẫm cưỡng bức ngươi sao?"_ Tiếng nói rầu rĩ, rõ ràng mang theo bất mãn. Quả thật, trong đoạn thời gian "được sủng ái" này, nàng luôn cố ý tránh né chuyện phòng the, hoàng đế cũng theo ý tứ của nàng mà không ép buộc. Ngẩng đầu nhìn hoàng đế gần trong gan tấc, cơ hồ nửa người của nàng đều bị hắn ép vào trong ngực -- hắn không ép buộc thì thôi, nếu hắn quả thật muốn, nàng muốn trốn cũng không được.
" Cứ an tâm nghỉ ngơi đi."_ Hoàng đế vừa cười nói, vừa đưa tay tháo trang sức trên đầu nàng xuống, từng sợi tóc đen lần lượt rơi xuống, cho đến khi mái tóc hoàn toàn được thả ra.
Hạ Lan Tử Hành tường tận quan sát nàng, phát hiện hơi thở của nàng luôn mang một mùi hương thoáng thoảng, lúc có lúc không, nhẹ nhàng quanh quẩn.
Trong những ngày này, hắn tìm cách đền bù tổn thất cho Tô Dư, đồng thời cũng nhận ra cái nhìn của mình đối với nàng đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn chỉ cảm thấy cả đời của mình thật hồ đồ, bỏ lỡ một người vợ tốt như vậy. Chỉ bởi vì gia tộc của nàng mà chán ghét nàng, hắn căn bản chưa từng để ý đến nàng -- cho dù từ dung mạo đến nội tâm, hắn đều chưa từng để ý.
Thậm chỉ có thể nói, hắn cơ hồ đã quên mất...nàng cũng là 1 con người.
Nàng cũng có hỉ nộ ái ố của nàng, có tiểu thông minh của nàng, ở thời điểm hắn không trách phạt nàng, nàng cũng sẽ đùa giỡn một chút với hắn.
Tại sao lại sơ sót như vậy chứ? Sau khi bọn họ kết hôn cũng đã từng chung đụng như vậy. Cho dù lúc đó hắn tràn đầy toan tính, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng có vài phần thích ý.
Tô Dư bị hắn nhìn đến sợ hãi, còn nói sẽ cho nàng an tâm nghỉ ngơi, cái dạng này, nàng làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi được.
Tiếp tục bị hắn bức đến mức dính vào cạnh giường, nửa điểm cũng không dám động đậy, cuối cùng đánh đẩy đẩy hắn:" Bệ hạ...."
Hoàng đế liền rất phối hợp chừa chỗ cho nàng.
Tô Dư thở phào nhẹ nhõm, tuy đã thấy hắn xích ra một chút, nhưng ánh mắt hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn yên lặng nhìn nàng, giống như muốn nhìn thấu nàng, nhìn thấu từng điểm tâm tư của nàng.
" Bệ hạ?"
Ngữ điệu khẽ khàng, mang theo vài phần nghi hoặc. Hoàng đế cười một tiếng, lại nhìn nàng thêm chốc lát, cuối cùng nói ra tâm tư lúc này của mình:" Lúc trước, tại sao lại không nhận ra ngươi tốt như vậy?"
Tô Dư toàn thân sợ hãi.
" Trẫm cảm thấy cả đời mình thật ngốc."_ Hắn nói.
Đó là đời trước của hắn. Trong lòng Hạ Lan Tử Hành hiểu rõ, nhưng lại khiến Tô Dư kinh ngạc, ngẩn người, chậm rãi nói:" Bệ hạ cần gì...nói như vậy, thần thiếp chỉ là..."
Nàng nhìn trộm hắn, cuối cùng rủ mắt xuống nói:"Thần thiếp muốn nghỉ ngơi."
" Ừ, ngủ đi."_ Hoàng đế mỉm cười cười, đắp chăn cho nàng, sau đó xoay người bước xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa tùy ý nói _" Không phiền ngươi nữa, lâm triều ngày mai sẽ an bài ngươi đi gặp Tô Triệt."
Thứ khó đoán nhất trên đời này có lẽ chính là lòng người. Hạ Lan Tử Hành cảm thấy hắn phải dùng cả đời này bù đắp cho nàng, vì vậy thời điểm hắn bắt đầu thay đổi cái nhìn của mình về nàng, chính hắn cũng không biết đó là lúc nào.
Bất kể thế nào, hắn luôn cảm thấy đời trước nhiều năm như vậy, hắn nửa điểm cũng không thích nàng, thế nên đời này hắn cũng cảm thấy có lẽ cũng như vậy.
Lại không ngờ được biến hoá từ lúc nào xuất hiện. Hắn cũng không biết từ lúc nào, phân lượng của nàng trong lòng hắn đã tăng lên không ít -- không chỉ thế, từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng, thậm chí là từng sự cả kinh e sợ, tất cả đều từ từ khắc ghi trong lòng hắn, lưu lại từng chút một, không thể phai mờ.
Hậu cung cảm thấy, Tô Dư phục sủng là chuyện không thể xảy ra; Hạ Lan Tử Hành cũng cảm thấy, chuyện mình thích nàng là chuyện không thể xảy ra.
Nhưng hiện tại...
Từng sự kiện đều vì hắn trọng sinh mà thay đổi, sau đó...
Hắn cũng không biết chính mình đã thay đổi từ lúc nào sau khi trọng sinh.
_______________________________________
Hôm sau Tô Dư quả thật được gặp Tô Triệt.
Tô Triệt hiện đang ở quý phủ của Thẩm Diệp dưỡng thương, tuy vẫn hôn mê, nhưng Tô Dư nhìn thấy hắn, cũng yên tâm phần nào.
Dù sao vẫn còn sống, từng hơi thở của hắn đều đang chứng minh cho nàng thấy hắn vẫn còn sống, cũng làm cho nàng có đầy đủ lý do để thuyết phục chính mình, những giấc mộng kia rốt cuộc cũng chỉ là mộng, hoặc ít nhất lúc này chúng vẫn chưa xảy ra.
Ở trong phòng đến khi mặt trời ngả về tây, lúc này nàng không thể không hồi cung. Tô Dư đứng người lên, đột nhiên cảm thấy cực kỳ quyến luyến căn phòng nhỏ bé này. Mặc dù là lần đầu đến đây, nơi này cũng không thể sánh bằng hoàng cung xa hoa, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Bởi vì nơi này không phải hoàng cung, không có đủ thứ cấp bậc lễ nghĩa, không có tranh đấu gay gắt, nàng có thể không hề lo lắng mà ở bên cạnh người nhà, từ khi tảng sáng đến khi chiều tối. Trong lúc đó cũng không có ai đến quấy rầy nàng, nói cho nàng biết là ai truyền nàng đến gặp.
Có thể nói đây là ngày không sầu lo nhất trong mấy năm qua của nàng.
Bước chân ra khỏi phòng, Chiết Chi lập tức tiến lên vái chào, Tô Dư vừa đi vừa nói:" Thay ta cảm tạ Thẩm đại nhân thật tốt, ta không tiện gặp hắn."
Chiết Chi "Dạ" một tiếng, nói:" Từ đại nhân cùng cung đang đã đặc biệt đến tạ ơn rồi."
" Bọn họ đã đi cảm tạ rồi?"_ Tô Dư sững sờ _" Là ý của bệ hạ?"
" Chỉ có thể là ý của bệ hạ."_ Chiết Chi đáp. Tô Dư tự định giá một chút rồi nói:" Vậy cứ thế đi, hồi cung thôi."
Trên đường xuất cung, Tô Dư luôn lo lắng cho Tô Triệt, cảnh tượng trong mộng lại không ngừng tái hiện trong đầu nàng, khiến nàng hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ những chuyện khác. Nhưng hiện nay nàng đã gặp được Tô Triệt, cũng nghe ngự y giải thích rõ ràng, nên cũng thoáng yên lòng, ngồi trên xe ngựa hồi cung, liền có tâm tình tốt đẩy màng xe lên nhìn ra ngoài.
Đường cái Cẩm Đô, đã thật lâu chưa được nhìn thấy.
Nguyên một đám phố phường, trong từng phố phường lại có thêm vài cửa hàng nhỏ. Vì sắc trời đã tối, nên không ít cửa hàng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Thời điểm xe ngựa đi qua An Nghiệp phường, Tô Dư không khỏi có chút thất thần. Sau An Nghiệp phường chính là Sùng Đức phường, trong Sùng Đức phường.....có phủ đệ của Tô gia nàng. Cửa phủ đặt ở hướng đường lớn, đó là vinh hạnh đặc biệt chỉ có ở phủ đệ của quan viên Chính tam phẩm trở lên, biểu lộ sự hiển hách của Tô gia.
Thật muốn trở về xem một chút.
Đã vài năm chưa được gặp phụ thân, dù biết phụ thân đã làm những chuyện gì, gián tiếp làm cho hoàng đế chán ghét nàng thế nào -- thậm chí trong những ngày nàng phục sủng, người còn dùng xuân dược khiến nàng suýt chút nữa mất hết tiền đồ. Nhưng rốt cuộc đó vẫn là phụ thân của nàng, người thân của nàng.
" Nương nương..."_ Chiết Chi do dự nói nhỏ _" Nương nương nếu muốn trở về thăm một chút..."_ Nàng dò xét bên ngoài, nhìn về phía Từ U đang ngồi trước ngựa _" Chỉ cần Từ đại nhân đáp ứng..."
Chỉ cần Từ U cùng Trương thị đồng ý, nàng đại khái có thể trở về thăm một chút. Chỉ cần không ai trong bọn họ đề cập đến, hoàng đế sẽ không biết ngoại trừ Thẩm Phủ nàng còn đến nơi khác, ngoại trừ Tô Triệt nàng còn gặp người khác.
Nhưng Tô Dư lại hung ác lắc đầu:" Không thể đi được."
Nàng quá rõ ràng, dã tâm của phụ thân, chỉ cần có nửa điểm cơ hội, nhất định cũng sẽ nảy sinh lần nữa.
Qua Hàm Quang môn, tiến vào hoàng thành. Đi được một chút, xe ngựa đột nhiên dừng lại, dừng cực kỳ mãnh liệt, khiến thân thể Tô Dư nảy lên một cái, vừa ổn định lại liền hướng bên ngoài hỏi:" Từ đại nhân, làm sao vậy?"
Từ U cười đáp:" Thật khéo, đụng phải tú nữ tiến cung."
Đang nói, thì nghe được tiếng chào ở bên ngoài, là hoạn quan chịu trách nhiệm đưa tú nữ tiến cung đang hướng Từ U chào. Nghe được hắn cười nói xin Từ U chờ chút, đợi đến khi xe ngựa chở tú nữ đi hết rồi hãy đi tiếp, Trương thị liền nhìn ra bên ngoài, nói với Tô Dư:" Là đầu đường đụng phải, xem ra bên kia đã qua được một nửa, chúng ta chỉ cần chờ xe ngựa của các nàng qua hết là được."
Tô Dư nghe vậy liền im lặng trong chốc lát, sau đó cứng nhắc nói:" Không cần đợi. Đã tiến hoàng thành, các nàng phải biết có thể sẽ đụng phải người nào, nếu như đụng phải xa giá của tôn thất thân vương, họ nhất định sẽ không cho các nàng qua trước."_ Tô Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt dừng lại trước đoàn xe chỉ còn một ít _" Đừng nói là tú nữ không được tiến cung, cho dù là nhập cung, cũng không có đạo lý tần phi đã sắc phong phải nhường đường cho các nàng."
Trương thị khẽ giật mình. Lời nói của Tô Dư rất đúng, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào với bên kia, tuy là phụng chỉ xuất cung, nhưng nàng cũng không thể tùy tiện nói với bên ngoài là có phi tần của hoàng đế xuất cung được. Đang do dự, thì thấy Tô Dư đưa lệnh bài ra, khiến cho Từ U cùng mấy ngươi đang vấn đáp với hắn nhất thời nghẹn lời. Tựa hồ khựng lại trong chốc lát, âm thanh vấn an mới truyền vào xe ngựa:"Sung Nghi nương nương thánh an."
Tô Dư thu tay lại, tiếng nói đạm mạc truyền ra:" Mấy vị đại nhân, bản cung biết rõ đạo lý đến trước đến sau, bất quá là tú nữ vừa mới tiến cung, nên lấy lễ nghi tôn ti làm đầu."
Ai cũng không ngờ tại hoàng thành, bên ngoài hoàng cung sẽ đụng phải một vị Sung Nghi, nhưng ai cũng biết, vị Sung Nghi này chính là chính thê của hoàng đế, hiện nay đang được sủng ái.
Không dám nhiều lời, mấy hoạn quan liền "Dạ" một cái, đi truyền lời theo ý tứ của Tô Dư. Tô Dư nhìn thấy lo lắng trên mặt Trương thị, khẽ mỉm cười:" Trương tỷ tỷ không cần lo lắng. Tuy lần xuất cung này không để cho lỗ bộ ghi lại, xác thực cũng có chút ý tứ che dấu người khác, nhưng bệ hạ cũng chưa từng nói việc này không thể để cho người ngoài biết, chúng ta cứ theo lẽ thường làm việc, không có gì sai cả."
Tô Dư rõ ràng, những người ở trong xe ngựa này phần lớn đều là tú nữ Cẩm Đô, họ không thể không quen biết nàng. Vô luận là giao hảo hay trở mặt, một khi đã trúng tuyển, sau này liền sớm chiều chung đụng. Chuyện nàng bị biếm từ thê thành thiếp là chuyện mọi người đều biết, nên không thể không nhường lối cho nàng.
Mấy cái hoạn quan đại để sẽ không nói rõ với các tú nữ người trong xe ngựa là ai, nhưng luôn khó tránh khỏi vài tú nữ biết rõ sự việc, rồi truyền ra bên ngoài.
Đêm đó, Chiết Chi tiến điện bẩm:" Có vài vị tú nữ đưa lễ đến cho nương nương". Nàng nâng mắt khẽ cười nói:" Quả nhiên là những người cơ trí, mới nhập cung một hai canh giờ, mà đã đem hậu cung này hiểu rõ rồi."
Tô Dư vừa nói xong, Chiết Chi liền khẽ cười bẩm:" Nương nương không cầm nóng, đều thay nương nương trả về hết, một phần cũng không nhận."
" Như vậy mới tốt."_ Tô Dư mím môi cười _" Phải dặn dò thật kỹ mọi người ở Khinh Lê cung, ai cũng không được thu mấy thứ đồ tú nữ đưa tới. Chuyện tuyển tú là do Nhàn Phi quản, hai vị kia luôn cố tìm nhược điểm của nàng, nhất định không thể để cho nàng gặp phiền toái."
" Nô tỳ hiểu."_ Chiết Chi ngồi xuống, cầm lấy quả quýt trong đĩa bắt đầu bóc vỏ, vừa suy nghĩ vừa nói _" Đây là lần đầu tuyển tú, vậy mà bệ hạ lại không hề để tâm tới chuyện này. Nghe ngự tiền nói, ý của bệ hạ....giống như đến đi điện tuyển cũng lười đi."
" Cũng là do bận rộn chuyện trong triều, bệ hạ mới không quan tâm thôi."_ Tô Dư cười lắc đầu _" Dù nói thế nào, thời điểm điện tuyển hắn cũng phải tự mình đến. Thời điểm chọn phi tần, có hoàng đế nào không lộ diện chứ?"